Giả Yêu Thành Thật

Xe Bentley màu sâm banh thuận tiện rời cổng đi ra đường lớn, Vương thúc là người làm lâu năm trong nhà, lái xe rất ổn, hơn nữa Lý Vận Linh không thích đi nhanh. Ông dựa theo thói quen của Lý Vận Linh mở ra một khúc nhạc nhẹ.

"Phu nhân, bà có tâm sự?"

Sắc mặt Lý Vận Linh mệt mỏi, đầu khẽ lay động, ánh mắt lướt qua ngoài cửa sổ, đập vào trong mắt là một người nào đấy.

"Lão Vương, ngược trở lại."

Xe thuận đường lùi ngược lại, Lý Vận Linh ý bảo Vương thúc mở cửa sổ xe xuống, bà chăm chú nhìn kỹ, quả nhiên thấy rõ ràng cô gái ngồi trên ghế trong chiếc xe màu xanh ngọc kia đúng là Thẩm Ninh.

Lý Vận Linh mặt hơi mỉm cười.

"Thẩm tiểu thư."

Thẩm Ninh nằm nghiêng ở trên tay lái ngẩng đầu lên, con mắt nhìn thấy Lý Vận Linh, sợ hãi đẩy cửa xe ra đi xuống.

"Bác, bác gái..."

"Thẩm tiểu thư như thế nào lại ở đây?"

"Con..."

Thẩm Ninh khó có thể nói là Minh Thành Hữu không chịu gặp cô, cô không có cách nào mới đến đầu đường này chờ đợi.

"Con có việc đi qua nơi này, vừa mới dừng xe tiếp điện thoại."

Lý Vận Linh khẽ gật đầu, dáng vẻ ung dung cao quý, trang điểm vừa phải.

"Thành Hữu cùng Tiểu Nhiễm đang ở nhà, cô thuận đường có thể vào trong nhà làm khách."

Sắc mặt Thẩm Ninh không thể che đậy hết vẻ khó coi, lại vẫn phải miễn cưỡng cười.

"Không cần đâu, con còn có việc."

"Thẩm tiểu thư, kỳ thật ta rất thích cô" Lý Vận Linh ngồi ngay ngắn ở cửa sổ xe, một đôi mắt đẹp có thể thấy được phong thái cao quý.

"Nhưng cô cũng biết, cô cùng Thành Hữu không môn đăng hộ đối, nếu cô cố ý dây dưa ngược lại là tự làm khổ mình."

"Bác gái, bác có thể cho con gặp anh ấy một lần sao?"

Trước đó Lý Vận Linh vẫn đang hoài nghi Minh Thành Hữu tối hôm qua là ở chỗ Thẩm Ninh qua đêm, nhưng bây giờ thấy bộ dạng Thẩm Ninh hồn bay phách lạc như vậy, hiển nhiên không giống thế, bà thoáng cười, mở miệng nhàn nhạt nói.

"Thẩm tiểu thư, y theo tính tình của Thành Hữu có thể sẽ mềm lòng, nhưng cô lãng phí thời gian như vậy, nó cũng không nhìn thấy, ta khuyên cô hay là đi về đi."

Cửa sổ sau từ từ được kéo lên, thân xe màu sâm banh đi qua mũi chân Thẩm Ninh, cô không biết tránh né, mép váy sát vào gương chiếu hậu. Lý Vận Linh thu hồi tầm mắt, Vương thúc một lần nữa mở âm nhạc.

"Phu nhân, tôi xem Thẩm tiểu thư này không giống người thông minh."

"Ông cũng đã nhìn ra?"

Lý Vận Linh mím môi "Nếu thật cô ta tự mình giày vò ngay trước mặt Thành Hữu, đó mới là chê cười, về điểm này, ta thích Tiểu Nhiễm, cứ việc không nghe lời nhưng cuối cùng vẫn phải thông minh làm theo."

"Tôi xem, Thẩm tiểu thư khả năng không hiểu lời của phu nhân là ý ở ngoài lời."

"Vậy cũng tốt, kệ cô ta như vậy chờ đợi, không thể gặp Thành Hữu mới không hợp ý ta."

Hôn sự giữa con trai lớn Minh gia cùng La gia rất nhanh ấn định, hai nhà mặc dù đã gặp mặt vài lần, nhưng cũng không gọi là đã quen thuộc. Lý Vận Linh đứng ra tận tâm tận lực thu xếp. Một tuần lễ sau hẹn cùng La gia chính thức gặp mặt tại khách sạn Hi Vân.

Cùng ngày Minh Thành Hữu lại có việc, chỉ gọi điện thoại cho Phó Nhiễm bảo cô hãy đi trước, cũng nói cho cô biết chỗ ngồi cùng thời gian cụ thể, nói cô không được tới trễ. Phó Nhiễm không thích ăn mặc trang trọng nhưng cũng không tùy ý quá mức, cũng coi như ở nhà.

Lúc lái xe tới khách sạn Hi Vân trời vừa chạng vạng, đúng 4h 50', cách thời gian ước định còn kém mười phút. Phục vụ viên đưa Phó Nhiễm đến tận ngoài cửa phòng đã hẹn, người nhân viên phục vụ mặc đồng phục khẽ khom người.

"Mời"

Cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn, đã thấy cửa trước mắt từ từ bị đẩy ra, Phó Nhiễm đi vào, sau đó mới phát hiện cả căn phòng đã đặt này chỗ ngồi rộng rãi, có thể thấy ngay là chiếc bàn tròn lớn chiếm hơn một nửa diện tích đặt giữa phòng. Bộ ghế sofa vàng nhạt phảng phất ánh sáng rạng rỡ trong ngọn đèn hắt ra, nhân viên phục vụ săn sóc đóng cửa đi ra.

Chỗ ngồi ở trên tầng 28, cao vút trong mây, từ trước đến nay ai đến đây cũng thích đứng ở chỗ này quan sát bên dưới. Lúc này Phó Nhiễm lại không có tâm tư ngắm cảnh đẹp, đến gần cửa sổ thấy trên một hàng ghế nhỏ, ngay vị trí chính giữa chủ tọa, lướt qua thấy một bóng người mặc đồ màu đen.

Cánh tay người đàn ông duỗi thẳng để xuống trên mặt quầy bar, trong chén rượu đỏ óng ánh trong suốt tràn ngập trông như thêm một loại máu diêm dúa chói mắt.

Trời đang rất sáng liền tối xuống, bởi vì ở chỗ cao, trước mắt lộ vẻ hiu quạnh cô đơn. Phó Nhiễm đứng tại chỗ cũ, cô nhận ra cái bóng lưng kia, chỉ là không có đi lên phía trước. Trong lòng cô thấy kỳ quái, rõ ràng đã nói là năm giờ, như thế nào một người khác cũng chưa thấy tới?

Minh Tranh uống một hớp rượu, cả người nghiêng đi đến nửa bên, thần sắc rút đi vẻ lạnh lùng cô đã quá quen thuộc, nhiều hơn là một chút lười nhác.

"Tiểu Nhiễm, tới đây ngồi."

Cô vẫn đứng lại tại cửa.

"Có phải tôi đến sớm không?"

"Bọn họ còn đang ở trên đường, nhất thời không thể đến ngay được."

Phó Nhiễm kéo cái ghế ra, cả căn phòng rộng lớn có thể nghe được tiếng vọng. Giống như Minh Tranh luôn không để cho người khác có khí thế tiến tới gần.

Trước kia còn không có rõ ràng như bây giờ, hai tròng mắt hắn thâm thúy như hồ sâu, không cười lớn, cũng không giống như trong lòng Minh Thành Hữu không thể đoán trước được như vậy, nhưng hai anh em này đều là làm người ta suy nghĩ đoán không ra tâm tình.

Trong phòng liên tục duy trì im lặng, bàn tay Phó Nhiễm chống lên cằm, con mắt khẽ rủ xuống nhìn qua. Thân hình cao lớn của Minh Tranh tựa như là toàn bộ lần lượt dựa ở trên quầy bar, ánh mắt hắn ngó bốn phía xung quanh, có phần nào hơi trào phúng mở miệng.

"Chỗ này là không sai đi? Em cùng Thành Hữu đính hôn trước kia cũng đã gặp mặt sao?"

Phó Nhiễm khẽ lắc đầu.

"Tiểu Nhiễm, tới đây ngồi, chúng ta khi nào trở nên xa lạ như vậy rồi?"

Phó Nhiễm cười để che giấu trong lòng đang chứa nhiều cảm xúc hỗn loạn.

"Trước kia chúng ta đâu phải gần như vậy, cuối cùng tôi cho là anh cách tôi thật cũng không có xa, cho đến ngày đó nhìn thấy anh, tôi mới hiểu được thì ra là tôi và anh chỉ kém một bước mà thôi. Chỉ là một bước này quá sâu, quá xa, khó có thể vượt qua."

Minh Tranh khẽ nhếch môi mỏng, cầm lấy chén rượu hướng ra Phó Nhiễm.

"Lời này thật sự là thâm thúy, Tiểu Nhiễm, chúng ta không có đi xa, thậm chí là đã thành người một nhà."

Thông minh như hắn mới là chơi ván cờ chấp mạng người kia, dùng mọi cách đễ thử dò xét cô, không để một chỗ cạm bẫy nào lộ ra ngoài.

"Đúng vậy, người một nhà"

Con mắt Phó Nhiễm ngó ra ngoài cửa sổ, đèn neon phản chiếu một sắc đẹp kiều diễm đến trong đáy mắt cô.

" Thiên kim tiểu thư La gia nhất định sẽ đối với anh si tình, lại là đám hỏi môn đăng hộ đối, chuyện thật tốt."

Lời nói này đi ra, có chứa bao nhiêu hàm ý giận dỗi.

"Tiểu Nhiễm, đừng quên em cũng chỉ là vật hi sinh trong chuyện này."

Chỉ một câu nói, cô liền bại trận, chớ nói chi là chống đỡ.

Minh Tranh đứng lên đi tới, tiếng bước chân đạp lên thảm lông mềm mại, Phó Nhiễm chỉ nghe thấy trên đầu một giọng nói ấm áp vang lên.

"Tiểu Nhiễm, anh nghĩ muốn nghe em gọi anh một tiếng ca ca."

Cô giương mắt nhìn chằm chằm người đàn ông. Hắn rõ ràng có thể phủi bỏ chút quan hệ, lại luôn đến trêu chọc lúc cô buồn bã yếu đuối nhất, Phó Nhiễm là thật nhìn không thấu tâm địa người đàn ông này.

Một tiếng ca ca đã chen lấn cổ họng cô, cửa phòng vào lúc này lại đột nhiên bị đẩy ra, một tiếng cười cười nói nói tràn vào, Phó Nhiễm vội vàng đứng dậy. Xem ra là hai nhà vừa lúc ở ngoài gặp nhau, dứt khoát cùng nhau tiến vào.

Lý Vận Linh đi ở phía trước lôi kéo tay một cô gái, trên mặt lộ ra vui mừng. Người này đúng là nhân vật chính đêm nay, La Văn Anh. Vóc dáng cô bình thường, tướng mạo không coi là tuyệt đẹp, chỉ có thể nói là thanh tú có thừa. Lý Vận Linh có vẻ rất thích bộ dáng như vậy, Phó Nhiễm há to miệng mãi mới chịu chào hỏi, lại nghe được lẫn tiếng gầm lên của Minh Thành Hữu truyền đến.

"Hai người làm sao lại đơn độc tại đây?"

Hắn lướt qua đám người đi vào trước mặt Phó Nhiễm, bàn tay kéo lấy cổ tay Phó Nhiễm, cô rụt tay lại nhưng bất đắc dĩ hắn dùng lực quá lớn.

"Không phải là anh nói cho em năm giờ đến nơi này sao?"

"Công ty của anh tạm thời có việc mới để cho em tới đây trước. 5 giờ là lão Đại định thời gian, đến khách sạn đụng phải ba mẹ anh mới biết được hẹn là lúc 6 giờ, lão Đại, anh có tâm tư gì vậy? Lúc trước hôn sự này là anh nói anh không cần đến, hiện nay như thế này rồi lại hối hận thì thế nào? Chuyện đính hôn cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong..."

Phó Nhiễm vội vàng nắm lấy cánh tay Minh Thành Hữu nhẹ giọng ngăn lại, hắn nói thế rõ ràng là tới phá. Nhìn qua thấy vợ chồng La gia đứng ở bên cạnh mặt xanh rờn, bữa cơm này còn có ai có thể nuốt xuống được?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui