‘’ Xin lỗi đàn anh nhưng cho phép em được nói một câu được
không a?’’ Nữ sinh vẻ ngoài nhỏ nhắn dơ cánh tay phải mảnh mai lên, ý chỉ muốn
được phát biểu.
Lục Hồng Minh nhìn thiếu nữ trước mặt, thừa đoán được nữ
sinh trước mặt muốn nói gì nhưng vì lễ phép cậu vẫn gật đầu đồng ý. Nữ sinh vui
vẻ mà cười với cậu một cái đầy cảm kích.
Nữ sinh này tự giới thiệu bản thân tên là Lệ Hoa, nhưng
cũng chẳng cần cô giới thiệu gì thêm nhiều vì đa số học sinh trong trường đều
biết tới cô với danh nghĩa là một giáo hoa đúng hiệu.
Nổi tiếng với nét đẹp tựa nhã trúc tử kỳ, Lệ Hoa sở hữu một
khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt hạnh to tròn, mũi nhỏ môi nhỏ, làn da mịn màng trắng
trẻo cùng với nụ cười tựa ánh ban mai,
khi Lễ Hoa mới lần đầu bước vào trường chỉ cần thấy được hình bóng chưa cần thấy
bộ dạng cũng đã thu hút được rất nhiều ánh nhìn, cùng sự yêu thích.
Đến khi Lệ Hoa chính thức là học sinh tại trường thì sức
hút của cô càng ngày cành tăng rõ rệt, nam sinh tỏ tình cô không thể tính nổi
trên đầu ngón tay, ngoài ra thiếu nữ tên Lệ Hoa này còn đánh bật cả Trần Trúc Linh
khi đó giữ vị trí hoa khôi cuối cấp của trường.
Chỉ cần biết sơ qua như vậy cũng đã biết cô xinh đẹp đến
nhường nào, chưa nói đến gia thế, cô là con gái út trong nhà được cưng chiều
như công chúa ngay từ nhỏ, cha Lệ Hoa là một tổng giám đốc của một công ty sản
xuất đồ chơi lớn, mẹ là nữ nghệ sỹ piano nổi tiếng Châu Á, cô còn có chị gái là
một diễn viên kiêm ca sỹ đạt được nhiều danh hiệu lớn.
Lệ Hoa ngày thường mặc trang phục học sinh đã rất xinh xắn,
hôm nay ngày nghỉ mặc trang phục tự do lại càng xinh xắn hơn. Thiếu nữ trang điểm
kiểu nhẹ nhàng, với mái tóc được thắt lại chỉnh chu đặt lệch sang một bên vai.
Cô mặc trên mình chiếc áo baby tee màu hồng nhạt cùng với
váy xòe ngắn, bên ngoài khoác thêm chiếc áo có mũ áo tai mèo màu trắng dễ
thương.
Nữ sinh đi đôi giày lolita màu đen bóng kèm theo tất dài
đến tận đầu gối, vai đeo một chiếc túi nhỏ được đan bằng len. Tổng thể nhìn từ
trên xuống dưới Lệ Hoa không có gì để phải bàn cãi.
‘’ Lệ Hoa có chuyện gì em hãy nói đi. ‘’ Lục Hồng Minh
lên tiếng, đám nam sinh cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của cậu, sau đó ngước
đôi mắt long lanh như đàn chó cầu chủ mà nhìn cô.
Lệ hoa không khỏi buồn cười nhưng rồi cũng cố nhẫn nhịn,
nghiêm túc mà nói ra vấn đề muốn nói.
‘’ Đàn anh Lục Hồng Minh, anh không thể nói vậy với anh
Thẩm Mạnh chứ. Suy ra cùng em thấy anh nói cũng rất có lý, học sinh năm cuối cần
nhất là ôn thi học tập chứ không phải tham gia câu lạc bộ, nhưng mà anh Thẩm Mạnh
cũng rất khó khăn trong việc phải vượt qua vòng sơ thẩm. Nên anh không thể tước
bỏ đi quyền lựa chọn của anh ấy chứ.’’
Lục Hồng Minh định lên tiếng bác bỏ ý kiến của Lệ Hoa
nhưng cuối cùng lại bị ngăn cản bởi đám nam sinh, cả đam nữ sinh không chịu
thua. Bọn họ tuy không thích Lệ Hoa nhưng lại không muốn Thẩm Mạnh rời đi liền
đứng lên bác bỏ ý kiến của mình.
Sau cùng bị đám người ép đến không còn đường lui thì cuối
cùng thiếu niên cũng phải ngậm đắng không ý kiến thêm gì.
Nam nhân đạt được ý nguyện, tâm trạng lập tức vui vẻ.
Nhìn thỏ nhỏ bị ép đến thế này anh vừa thấy thương cũng thấy buồn cười, sau
cùng cậu cũng chẳng thể nào thoát khỏi kiếp nạn bị anh đeo bám.
Lục Hồng Minh sau
khi ổn định được lòng dân thì liền lấy ở đâu ra một xấp giấy lớn nhỏ các kiểu.
Thiếu niên bắt đầu sắp lại chúng theo thứ tự rồi đi phát cho từng người.
Sau khi nhận được đồ mọi người bắt đầu cùng nhau mở nó ra
xem thử. Chỉ thấy bên trong có một tập giấy vẽ trắng trơn cùng một cuốn giấy nhỏ
bên ngoài in 2 chữ lớn ‘’ quy tắc ‘’.
‘’ Đây là giấy vẽ cùng cuốn sổ quy tắc, mọi người hãy đọc
kĩ quy tắc trước khi quyết định tham gia câu lạc bộ. Còn tập giấy vẽ tôi đưa
cho mọi người chính là để mọi người hôm nay cùng đi trải nghiệm vẽ cũng như tìm
hiểu kĩ cảnh vật xung quanh của trường chúng ta ra sao. ‘’
Mọi người nghe cậu giải thích xong ai nấy cũng liền vui vẻ
mà cầm lấy xấp giấy của bản thân, Lục Hồng Minh nhìn khí chất hừng hực của đám
thành viên mới của câu lạc bộ cũng hồi tưởng về kí ức hồi trước, trước đó cậu
cũng là một thành viên mới, cũng được một đàn chị dẫn dặt như vậy.
Nghĩ lại thiếu niên thôi không khỏi buồn cười, hồi đó mới
tham gia câu lạc bộ đàn anh đàn chị nói đùa cậu cũng tưởng thật mà nghiêm túc
làm theo, để rồi được một trận cười hả hê.
‘’ Bút chì cũng bút vẽ, màu vẽ các loại… mọi người đã
trang bị đầy đủ rồi chứ? ‘’ Cậu hỏi.
‘’ Có đầy đủ hết rồi a. “ Mọi người đồng thanh đáp, thiếu
niên nghe được câu trả lời liền cười thật tươi để lộ ra hàm răng trắng muốt như
ngọc.
Thẩm Mạnh nhìn Lục Hồng Minh không chớp mắt, thiếu niên
tuấn mĩ trên người còn toát lên sự thuần
khiết như bạch nguyệt quang, khi cậu bước ra ngoài dư quang của mặt trời phản
chiếu xuống làm nổi bật bóng hình thiếu niên tao nhã, nổi trội giữa đám đông.
Lục Hồng Minh là người chỉ dẫn, điểm đến đầu tiên mà cậu muốn
dẫn dắt mọi người tới cũng chẳng đâu xa, nó chính là lối đi vào câu lạc bộ trải
đầy những bông hồng xinh đẹp ngay trước mắt.
…****************…<code> Mọi người ới ủng hộ mình để mình có động lực ra chương mới nhó. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tiểu thuyết của mình, chúc mọi người một ngày tốt lành.</code>