Giả Yêu

Một bên khác, Lục Hồng Minh khuôn mặt đỏ ửng vội vã chạy đi cậu chạy một mạch đến tiểu khu nơi bản thân đang sống thì dừng lại.

Cậu mệt mỏi ngồi xổm dưới bóng đèn đường, tim cậu như muốn rớt ra, hơi thở mất kiểm soát được cậu kìm nén lại.

Hôm nay đối với cậu là ngày tồi tệ nhất, hết bị giáo viên chủ nhiệm trách về việc đóng tiền học trễ, rồi lại bị bắt đi làm việc xấu hổ xong còn bị cưỡng hôn. Cậu suy nghĩ thật nhiều đến nỗi bật khóc chưa bao giờ Lục Hồng Minh cậu lại uất ức đến vậy.

Thiếu niên co ro một góc, tay cậu đặt trên đầu gối cậu cuối đầu khóc, tiếng khóc không quá lớn cậu chỉ dám thút thít mà khóc như một con mèo chỉ sợ có ai đi ngang qua lại nghe thấy.

Cậu khóc rất lâu rất lâu cảm thấy đã đỡ hơn một chút liền đứng dậy ra về. Trời đã gần nửa đêm, trên con đường thanh vắng chỉ có tiếng lá cây lao xao bị gió đẩy đưa và một cậu thiếu niên khoác trên vai chiếc cặp sách nặng trĩu đang từng bước về nhà.


Những tán cây bên đường giống như phiêu theo cảm xúc của thiếu niên u buồn đến khó tả, khung cảnh như một bức tranh chỉ toàn phủ màu đen trắng.

Về tới ngôi nhà nhỏ của bản thân cậu cảm giác an toàn hơn một chút, dù sao căn nhà cũng là lớp phòng thủ cuối của cậu ở V thị này.

Căn nhà của cậu tuy không được gọi là quá lớn nhưng đối với cậu nó là quá đủ, căn nhà được bày trí đơn giản phòng khách chỉ cách phòng bếp vào bước chân được cậu trang trí thêm chậu hoa nhỏ cùng với cái kệ một nửa là để đồ dùng linh tinh, một nửa là để vài bức tượng nhỏ nhắn, nhìn trông thì đơn giản nhưng lại làm căn phòng có thêm sức sống, gần phòng bếp nhà cậu còn có cả phòng vệ sinh nhỏ.

Phòng ngủ của cậu ở phía bên trái muốn từ phòng ngủ đi đến phòng bếp phải đi qua phòng khách thì mới đến được. Bên trong phòng ngủ của cậu được bày trí tối giản, đơn giản chỉ có giường ngủ, tủ để đồ, kệ treo đồ, bàn học tập và một khung tranh được đặt ngay sát cửa sổ.

Thiếu niên ngay từ khi về nhà thì chẳng thèm để ý đến bản thân chưa ăn uống gì mà uể oải vào phòng vứt chiếc cặp sách lên bàn rồi ném chiếc áo hoodie sang một bên sau đó nằm nhoài trên chiếc giường ấm áp.

Lục Hồng Minh cuộn mình vào trong chăn, chớp chớp đôi mắt phiếm hồng còn hơi ươn ướt bị sưng lên vì trận khóc lúc nãy, tâm trạng đã ổn át hơn nhiều nhưng thiếu niên vẫn không khỏi suy nghĩ về sự việc hôm nay.

Cậu cầm lên chiếc điện thoại, thấy số tiền trong tài khoản đã tăng lên là 130 vạn thì cảm thấy được an ủi chút ít, dù sao tiền này cậu khó khăn lắm mới kiếm được.

Đôi mắt cậu nặng trĩu nhắm nghiền, qua một hồi tiếng nhịp thở trở nên đều đều, mọi mệt mỏi trong ngày bỗng như tan biến khi bản thân trở về với ngôi nhà ấm áp của chính mình.

Sáng hôm sau khi ánh nắng chiếu lên ô cửa sổ, thiếu niên cũng từ trong chăn ấm mà tỉnh dậy, trên khuôn mắt non nớt vẫn còn có chút buồn ngủ.


‘’ đệch... đã 7h48 rồi sao?’’

Cậu theo thói quen mở chiếc điện thoại lên xem giờ không ngờ đã sắp muộn giờ học, đôi mắt ngái ngủ lúc nãy bỗng nhiên bừng tỉnh, cậu liền bật dậy soạn sách vở nhưng chợt nhận ra hôm nay là ngày nghỉ thì thở ra một hơi dài.

‘’ Thật đãng trĩ mà, thôi vậy thì càng tốt mình sẽ có thời gian chạy xong đơn deadline.’’

Sau khoảng 10p cậu xuống giường chuẩn bị một ít đồ ăn sáng sau đó đi tắm rửa, cậu mang bộ đồ thoải mái để bên trong phòng tắm sau đó chỉnh nhiệt độ nước cho thật thoải mái.

Nhớ đến ngày hôm qua khiến Lục Hồng Minh cực kì ghét bỏ, những việc sảy ra trong ngày hôm qua thật kinh hãi cậu ghê tởm những lần ngón tay hắn chạm vào cơ thể, ghê tởm nụ hôn của kẻ đáng ghét đó.

Cậu ghét bỏ mạnh bạo dùng bông tắm chà mạnh cơ thể mình, những nơi bị cậu mạnh mẽ chà sát đều ẩn hiện những vệt đỏ chói mắt. Sau 30p tắm rửa một cách thô bạo, cậu hài lòng ra khỏi phòng tắm rồi ăn sáng.


Bữa sáng cậu hôm nay cũng đơn giản chỉ là chiếc bánh mì sandwich cùng cốc nước lọc, ăn uống xong xuôi thiếu niên liền trược tiếp lấy cuốn vở vẽ ra phác thảo ra hình vẽ mà khách miêu tả.

Cậu vẽ rất nhanh nét vẽ cũng rất mềm mại nhưng có một phần mạnh mẽ, cho dù cậu mới chỉ 18 tuổi cũng chưa qua một lớp dạy vẽ chính quy nào nhưng tranh mà cậu vẽ ra rất đẹp, từng chi tiết họa tiết và màu sắc được câu chăm chút tỉ mỉ từng chút một nên tác phẩm của cậu được kha khá người biết đến.

Chỉ sau khoảng 40p cậu đã hoàn thành xong bức phác thảo ban đầu, cậu ngồi yên một chỗ khá lâu cảm thấy cơ thở khá mỏi nhức bèn đứng dậy vươn vai hai cái sau đó lại đem bức tranh vào phòng để vẽ hoàn chỉnh trên máy tính.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận