- Tuấn Hải! Con có biết số điện thoại cầm tay của ba không?
Cậu bé lắc đầu:
- Dạ kọ Nhưng của chú Vĩ Nam thì con có ghị
- Vậy thì được rồi! Con gọi cho chú Vĩ Nam xong nói chuyện với bạ
Tuấn Hải thơ ngây:
- Tại sao phải nói chuyện với ba khi ba đang làm việc?
Nhìn đồng hồ, Thượng Nguyên thúc:
- Con đừng hỏi lung tung. Gọi nhanh đi!
- Nhưng tự nhiên gọi, con biết nói gì đâỷ
- Ờ, thì nhắn ba với chú Vĩ Nam về nhà ăn cơm, không cần phải ăn cơm ngoàị
- Cô nấu cho ba con hả?
- Ừm.
Tuấn Hải vui mừng:
- Hay quá! Ba không cần phải than nữa rồi!
Thượng Nguyên thắc mắc:
- Tại sao phải than?
- Vì ba ăn cơm ngoài không quen. Từ hôm về Việt Nam tới giờ, chú Vĩ Nam nói ba sụt 3kg rồi đấỵ
- Thế sao không cho cô biết?
- Vì ba sợ phiền cô.
Thượng Nguyên lẩm bẩm:
- Đến khi bệnh còn phiền hơn.
Cô khoát tay:
- Thôi! Con lên gọi điện đi, để cô chuẩn bị dọn cơm.
Tuấn Hải dạ rất ngoan rồi chạy lên phòng khách. Rất nhanh cậu bé trở xuống với cái điện thoại và quyển sổ trên taỵ Tuấn Hải đến gần Thượng Nguyên rụt rè…
- Cô Nguyên!
Thượng Nguyên hỏi nhưng không quay lại:
- Con gọi xong chưa?
- Dạ, con bấm hoài nhưng không được.
- Đưa đây cô xem.
Thượng Nguyên cầm lấy điện thoại:
- Con đọc số cho cô đi!
- 091223…
Sau 1 hồi tít nhỏ thì đã có người nghe! Thượng Nguyên trao máy cho Tuấn Hải:
- Con nói chuyện đi!
Cậu bé áp máy vào tai:
- Alô, chú Vĩ Nam phải không? Cho con nói chuyện với ba đi!
- Ừm. Cháu chờ máy nghe!
- Dạ.
- Con gọi cho ba có việc gì không Tuấn Hảỉ
Không tra! lời câu hỏi của Tuấn Dũng mà Tuấn Hải hỏi lại:
- Đã hết giờ làm việc chưa vậy ba?
- Rồi. Ba và chú Vĩ Nam đang trên đường tới nhà.
Cậu bé cuống quít:
- Ba ơi đừng đi ăn cơm nha. Về nhà đi.
Tuấn Dũng lo lắng:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Dạ không. Cô Nguyên nấu cơm, bảo con gọi ba với chú Vĩ Nam về ăn
Tuấn Dũng thở phào:
- Vậy mà làm ba hết hồn. Chiều nay con không ở nhà cô Nguyên sao?
- Cô Nguyên đang ở nhà mình và đang chuẩn bị thức ăn. Ba và chú Nam về nhanh nghe.
- Ừ.
Tuấn Hải nhấn vào nút ngắt và để máy lên bàn Thượng Nguyên hỏi ngay:
- Ba nói sao?
- Ok. Mười phút nữa ba có mặt ngay.
Thượng Nguyên nhíu mày:
- Ok? Con học từ đó ở đâu vậy?
- Dạ không, là ba con nói. Cô Nguyên có cần con phụ gì không?
Cậu bé hít hít mũi:
- Ngửi mùi thơm, bao tử con nó kêu rồi nè.
Thượng Nguyên cười:
- Chờ ba chút thôi, hay là con giúp cô lấy đá bỏ vào ly đi.
- Dạ.
2 cô cháu lăng xăng, cuối cùng cũng hoàn chỉnh 1 bàn ăn. Tuấn Hải khen:
- Hấp dẫn ghê cô ơi.
Cậu bé hôn nhanh vào má Thượng Nguyên.
- Cô đã làm cho con nghiền các món ăn cô nấu rồi đó.
- Miễn đừng nghiền cô là được.
Vĩ Nam xuất hiện với khuôn mặt tươi vui. Tuấn Hải chạy đến:
- Ba con đâu chú.
- Ba đây.
Trên người Tuấn Dũng vẫn còn mặc nguyên bộ đồ vests. Anh ôm con trai vào lòng:
- Ở nhà ngoan chứ?
- Dạ. Rất ngoan.
- Ba có nên nghi ngờ không đây?
- Nếu không tin, ba cứ hỏi cô Nguyên.
Thượng Nguyên đứng lên:
- Tuấn Hải không biết nói dối đâu thưa ông. Là cha nên tin vào con mình chứ.
Tuấn Hải gật đầu:
- Cô Nguyên nói đúng. Ba phải tin ở con.
- Ừm. Ba tin.
- Vậy ba và chú Nam đi thay bộ đồ nóng nực này đi, rồi xuống dùng cơm. Con và cô Nguyên chờ khá lâu rồi đấy.
2 người đàn ông vừa quay lưng đi thì Thượng Nguyên bẹo má cậu bé:
- Con tập nói chuyện kiểu người lớn từ hồi nào vậy?
- Cậu Thành dạy con đó. Cậu ấy nói con gần 4 tuổi rồi phải tập dần theo kiểu người lớn. Có những việc cũng phải tự làm, không thể nhờ người khác mãi được.
Thượng Nguyên vuốt tóc cậu bé:
- Chuyện trở thành người lớn của con còn lâu lắm. Bây giờ cô chỉ yêu cầu con học, ăn, ngủ, ngoan, biết nghe lời, đừng làm ba giận là được rồi.
- Con thương ba lắm. Con chưa bao giờ làm ba buồn cả.
- Cô biết, con là 1 đứa trẻ rất ngoan.
- Cô ơi! Cậu Tuấn, cậu Tâm, cậu Thành có ngoan không cô?
- Ngoan.
- Vậy những người ngoan cô đều thương phải không?
- Ừ.
- Thế ba con ngoan, cô có thương không?
- Cái này…
Cậu bé ôm cánh tay Thượng Nguyên:
- Cô ơi! Cô nói đi.
- Cô…
- Ba con ngoan lắm và là 1 người tốt nữa. Ba thường nhắc nhở con phải yêu thương và tôn trọng cô, không được làm cho cô buồn. Ba còn dặn phải quan tâm đến cô, thấy cô không được khỏe thì báo cho ba biết ngay để ba đưa cô đi bác sĩ. Ba con đáng được thương mà, phải không cô?
Nhìn đôi mắt trong sáng của Tuấn Hải, Thượng Nguyên không nỡ làm cậu bé buồn nên cô đành gật đầu:
- Ừ.
Cậu bé nhảy lên:
- Hoan hô, để con nói ba ngoan nhiều cho cô thương nhiều.
Thượng Nguyên hoảng hồn:
- Tuấn Hải! Con đừng la lớn mà.
Đúng lúc ấy, Tuấn Dũng và Vĩ Nam bước vào phòng ăn. Tuấn Hải reo lên:
- Ba ơi! Con nói ba nghe cái này nè.
Thượng Nguyên cuống quít, cô vội nghiêm mặt:
- Tuấn Hải! Đừng làm rộn, đến giờ cơm rồi.
Cậu bé nhìn khuôn mặt Thượng Nguyên rồi tiu nghỉu:
- Dạ.
- Dạ sao còn đứng đó? Không mời ba với chú vào bàn đi.
- Con mời ba, mời chú Vĩ Nam.
Thượng Nguyên đặt cậu bé ngồi xuống cái ghế kế bên mình:
- Con ngồi đây với cô. Nhớ trong bữa ăn không ăn nói lung tung.
Nhìn Thượng Nguyên chăm sóc Tuấn Hải như 1 người mẹ, vừa làm ra vẻ như 1 bà cụ, Tuấn Dũng suýt bật cười nhưng anh cố ngăn lại. Không khéo chuyện không vui sẽ xảy ra, vì Thượng Nguyên vốn rất tự ái.
4 người quay quần bên bàn ăn, Tuấn Dũng luôn ước mình có 1 gia đình như vậy. Nhưng ước chỉ để ước, hiện tại anh không thể kia mà.
Tiếng Thượng Nguyên kéo anh về thực tại:
- Thức ăn không vừa miệng ông à?
Tuấn Dũng giật mình:
- Không. Ngon lắm.
- Ông đừng có nói dối. Chém cơm ông vẫn còn nguyên, đũa ông vẫn còn khô kia mà.
Tuấn Dũng xởi lởi:
- Chỉ ngửi thôi, tôi! cũng đã biết rất tuyệt. Nhưng tôi! đang bâng khuâng không biết nên dùng món nào trước.
Thượng Nguyên vô tư gắp 1 miếng cá lóc bỏ vào chén Tuấn Dũng:
- Ông thử cái này đi.
Tuấn Dũng vừa nhai vừa thưởng thức vị ngọt của cá, vị cay của ớt, vị thơm của rau nêm. Thượng Nguyên chờ đợi:
- Thế nào?
- Ngon lắm. Tôi! đã từng ăn ở nhà hàng nhưng có lẽ không bằng cô nấu.
- Ông đừng khen để lấy lòng tôi! nghe.
- Thật mà. Không tin cô cứ hỏi Vĩ Nam xem.
Thượng Nguyên quay sang Vĩ Nam:
- Sao hả?
Vĩ Nam nhướng mắt:
- Cô cho tôi! nói thật chứ?
- Tôi! đang chờ đợi.
- Nãy giờ tôi! cứ im lặng, không lên tiếng là cô biết rồi.
Tuấn Dũng chụp lấy đũa Vĩ Nam:
- Thì ra ông xấu quá đi.
- Xin lỗi nghe Thượng Nguyên. Cô nấu ăn ngon quá nên tôi! không thể cầm được để bảo cái miệng mình đừng ăn.
Thượng Nguyên dễ dãi:
- Nếu ông thích thì cứ việc thoải mái vì tôi! nấu rất nhiều.
Vĩ Nam buông đũa:
- Nhưng chỉ có bữa nay thôi, rồi lại tiếp tục ăn cơm bụi tháng này qua tháng nọ, tụi tôi! còn bộ xương mất thôi.
Thượng Nguyên liếc Tuấn Dũng rồi cúi xuống hỏi Tuấn Hải:
- Con thấy sao?
- Cô cho ba con và chú Vĩ Nam ăn chung đi, chứ ăn 1 mình thấy buồn lắm.
Tuấn Dũng vỗ tay:
- Câu nói hay nhất. Ba cám ơn con đó Tuấn Hải.
Thượng Nguyên lườm dài:
- 2 ông là 2 kẻ cơ hội.
- Cô nói sao cũng được, miễn được ăn cơm nhà là tụi tôi! mừng rồi. Thật ra, ngày nào cũng ăn nhà hàng, tôi! dị ứng quá. Nhiều khi cực chẳng đã phải ngồi với khách chứ tôi! không thích tí nào. Ăn cơm trong nhà, dù sao nó cũng ấm cúng mái ấm gia đình hơn.
Biết Tuấn Dũng sắp sửa lạc đề, Thượng Nguyên lảng chuyện:
- Cơm canh sắp nguội lanh rồi, 2 ông tiếp tục dùng đi. Nhưng tôi! nói trước muốn ăn cơm nhà thì không được kêu la đó nghe.
Tuấn Dũng vui vẻ:
- Được ăn những món do chính tay cô nấu thì còn gì bằng.
- Thời gian của tôi! rất ít, ngoài giờ đến giảng đường, còn phải chăm sóc Tuấn Hải nê…
Vĩ Nam hớt ngang:
- Sau giờ làm việc chúng tôi! sẽ về phụ cô. Nhưng tôi! có 1 yêu cầu nhỏ mong cô giúp đỡ.
- Nếu nằm trong khả năng của tôi!, ông cứ nói.
- Lúc trước tôi! vốn là người rất ghét hôn nhân, vì tôi! nghĩ nó như nhà tù giam hãm đời người. Mãi đến sau này, tôi! theo Tuấn Dũng về Việt Nam và rồi gặp cô, tôi! bắt đầu có suy nghĩ khác. Phụ nữ Việt Nam rất dịu dàng, chung thủy và đảm đang, cho nên…
- Ông muốn tôi! giới thiệu cho 1 người chứ gì?
- Cô quả là hiểu tôi!.
Thượng Nguyên sửa lưng:
- Không phải hiểu ông, mà là hiểu câu chuyện ông đang nói.
- Sao, cô có nhận lời giúp tôi! không?
- Bạn gái với nhau thì tôi! rất nhiều, nhưng để coi đã. Ông thì không đến nỗi tệ, nhưng sợ họ không chịu sang Hàn Quốc.
- Vì tình yêu, tôi! có thể ở lại Việt Nam.
- Vĩ đại nha.
Vĩ Nam hỏi lại:
- Còn cô, cô có thích Hàn Quốc không?
- Tôi! chưa nghĩ là sẽ rời xa quê hương Việt Nam yêu dấu.
- Nếu sau này người yêu của cô là 1 người sống ở Hàn Quốc thì cô nghĩ sao?
Thượng Nguyên bối rối:
- Đó là tương lai.
Vĩ Nam đặt tay lên vai Tuấn Dũng:
- Không ngại khó khăn để đạt được mục đích chứ.
Bầu không khí có vẻ trầm lắng xuống, rồi bữa cơm cũng trôi qua.
Vĩ Nam vỗ bụng:
- Chưa có bữa cơm nào tôi! ăn cơm nhiều và no như hôm nay. Cô Nguyên này! Ngày nào cũng như thế này thì tôi! trở thành thì tôi! thành con heo mất thôi.
Tuấn Dũng xen vào:
- Cô mát tay quá, hèn gì Tuấn Hải lúc này tròn như hột mít.
Thượng Nguyên che miệng:
- Thôi được rồi, các ông đừng khen và đừng chọc tôi! cười nữa. Hãy đưa Tuấn Hải đi súc miệng là tôi! cám ơn rồi.
Tuấn Dũng nháy mắt. Vĩ Nam hiểu ý nên bồng Tuấn Hải lên phòng khách.
Thấy Tuấn Dũng còn đứng đó chồng mấy cái chén, Thượng Nguyên ngăn lại:
- Hãy để tôi!.
Cô đùa:
- Ông đụng vào, nếu có lỡ bể thì có phải hại tôi! không?
Tuấn Dũng không hiểu:
- Tại sao lại hại cô?
- Bể thì bắt buộc phải đi mua chén mới, như thế không hại thì là gì.
Tuấn Dũng cười:
- Vậy thì tôi! sẽ không đung, nhưng mệt thì đừng có than.
- Cám ơn nhiều.