Giấc Mơ Cổ Tích


Khi Thịnh Tửu Lê đến cửa lớp của khối 11, tiếng chuông chuẩn bị cho tiết học đầu tiên buổi sáng vang lên.
Trên hành lang của khu dạy học đối diện, những học sinh vẫn còn đang vui cười đùa giỡn với nhau nghe thấy tiếng chuông liền vội vàng tản ra, chạy về lớp học của mỗi người.
Cô giáo chủ nhiệm mới của lớp là Bành Thư Hà, chỉ cần nhìn vẻ ngoài thôi đã nhận thấy cô ấy là một người phụ nữ cực kỳ bình dị gần gũi, có đạo đức văn hoá.

Cô ấy hẳn là đã từng xem qua ảnh của Thịnh Tửu Lê, khi Thịnh Tửu Lê gõ cửa, cô ấy chỉ ngẩng đầu lên nhìn và cười nhẹ, nói: ” Là bạn học Thịnh Tửu Lê đúng chứ, mau vào đi nào.”
Thịnh Tửu Lê do dự một chút, ôm mớ tài liệu nhập học đi đến bên bàn làm việc bên kia, đưa cho Bành Thư Hà trước mặt bằng cả hai tay: “Thưa cô, đây là tài liệu nhập học của em.”
Bành Thư Hà vẫn đang cầm tờ bảng điểm trong tay: “Được rồi, bên cạnh có một cái ghế, em cứ ngồi một lát đi.”
Thịnh Tửu Lê nhìn Bành Thư Hà, vẫn đứng yên không có ý định di chuyển.
Vài thầy cô giáo lần lượt bước vào văn phòng, sau khi chào hỏi với cô Bành Thư Hà, sự chú ý của họ liền chuyển sang Thịnh Tửu Lê.
Áo hoodie có mũ màu trắng xám tinh khiết, quần jean xanh hơi rộng thùng thình, ăn mặc đặc biệt đơn giản và giản dị, nhưng làn da của cô lại trắng sáng một cách bất ngờ, mặt mũi cũng nét nào ra nét ấy, chân mày đậm cùng sống mũi cao khiến đường nét khuôn mặt và khí chất của cô càng nhìn càng thấy sáng sủa, dù chưa nảy nở hoàn toàn, gương mặt vẫn còn nét trẻ con và gợi cảm của một cô gái chưa trưởng thành.
Vì người quá gầy, tóc mái y chó gặm, lại thêm đuôi tóc có độ dài ngắn khác nhau khá là vui mắt, Thịnh Tửu Lê giống hệt một tomboy từ vùng quê nào đó lên thành phố, không thể không thu hút sự chú ý của người khác.
Một nữ giáo viên trẻ tuổi cầm theo một chiếc túi LV, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ tinh tế quan sát Thịnh Tửu Lê một lúc lâu, đặt chiếc túi lên bàn bên cạnh Bành Thư Hà, nghiêng người lại gần tò mò hỏi: “Cô Bành, đây là học sinh của lớp cô à? Sao tôi chưa gặp em ấy bao giờ nhỉ.”
Bành Thư Hà mỉm cười, vừa trả lời vừa nhận lấy tài liệu do Thịnh Tửu Lê đưa cho: “Đúng vậy, em ấy vừa mới chuyển từ trường trung học cơ sở số 3 đến đây.”
“Trường trung học cơ sở số 3 à…” Nữ giáo viên nhướng mày trầm tư rồi thốt lên, cũng không nhiều lời thêm nữa, cô ấy liếc nhìn Thịnh Tửu Lê một cái rồi quay trở lại chỗ làm việc của mình, lấy ra một hộp phấn từ trong túi để dặm lại lớp trang điểm.
Bành Thư Hà đặt bảng điểm xuống, nhanh chóng kiểm tra tài liệu nhập học, thấy tất cả đều đã đủ bèn ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Tửu Lê, dùng giọng điệu điềm đạm hỏi cô: “Em đã thi vào trường trung học cơ sở số 1 năm ngoái, điểm số của em cũng đủ để vào lớp thực nghiệm mà sao đột nhiên em lại từ bỏ nhận giấy báo nhập học vậy?”

Sắc mặt Thịnh Tửu Lê hơi tái đi, rủ mắt liếc bảng điểm trên tay Bành Thư Hà mà không nói lời nào.
Thành phố Thanh Xuyên có không ít các trường trung học dân lập hoặc tư thục, được chia thành nhiều cấp bậc dựa trên tỷ lệ thi vào đại học, trường trung học cơ sở số 1 chính là ngôi trường xịn sò nhất mà tất cả mọi người đều công nhận.
Nếu nói mỗi trường đều có những ưu thế và chuyên môn riêng thì trường trung học cơ sở số 1 Thanh Xuyên chính là nơi tập hợp đầy đủ những thứ này, là trường trung học cao cấp mở đầu chủ trương phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, sức khoẻ và sắc đẹp.

Hơn nữa ở nơi này còn có một hiện tượng bất thành văn, phần lớn những học sinh học trường này đều là con nhà giàu, không chỉ có bối cảnh gia thế vững chắc mà trong học tập cũng không bị sa sút, tụt lại phía sau.

Mặt khác, một bộ phận các học sinh bình thường chỉ miễn cưỡng dựa vào điểm số để vào trường, mỗi ngày ngoại trừ việc phải so bì điểm số với các cậu ấm cô chiêu ra, ngày nào cũng cần phải “đấu tranh nội tâm”, vì một phần học bổng xa xỉ mà tranh giành đến điên cuồng.
Những người sinh ra ở vạch đích, dù là chỗ dựa vững chắc hay sự tự tin họ đều có cả, bọn họ không cần bận tâm hay buồn phiền, bất kể làm việc gì cũng dễ dàng hơn nhiều so với những người bình thường khác.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì tới kỳ thi tuyển sinh mà trường tự chủ ra đề hàng năm, các học sinh đứng đầu chen chúc nhau đến đây như kiến vỡ tổ, họ đều muốn thi vào trung học cơ sở số 1, nhưng đáng tiếc bất đắc dĩ phải dừng lại ở ngưỡng điểm cao chót vót được định rõ.
Sau khi vượt qua kỳ thi tuyển sinh trung học năm ngoái, Thịnh Tửu Lê với thành tích vượt bậc của mình đã khiến các giáo viên từ nhiều trường khác nhau “tới tận nhà để vận động nhập học”, thậm chí cô còn lấy được giấy báo nhập học mà có muốn cũng khó có được kia của trường trung học cơ sở số 1, quả thực khiến người khác phải ghen tị, nhưng ở giây phút cuối cùng cô lại từ bỏ.
Không ai biết rốt cuộc có nguyên nhân gì bên trong.
Nhìn thấy Thịnh Tửu Lê tiếp tục im lặng không nói gì, Bành Thư Hà đánh giá cô từ trên xuống dưới, khẽ mỉm cười đặt phiếu điểm xuống dưới tập tài liệu, để xuống dưới tận  đáy không cho ai thấy, nhưng vẫn tươi cười hòa nhã nói: “Nếu nói về thành tích học tập trước đây của em ở trung cấp số 1 thì quả thực không tệ, các thầy cô đều rất xem trọng em, nhưng học sinh ở đây cũng đều là những người xuất sắc nhất trong số những học sinh xuất sắc, áp lực cạnh tranh và học tập của em sẽ chỉ tăng lên chứ không có giảm.

Vừa rồi cô giáo hỏi nguyên nhân của em sở dĩ cũng là muốn em chuẩn bị tinh thần thật tốt, còn sau này nếu có khó khăn gì trong cuộc sống hay học tập thì nhất định phải nhớ tới tìm cô, ngoài việc làm chủ nhiệm, cô còn là giáo viên ngữ văn của lớp nữa.”
Thịnh Tửu Lê gật đầu, lúc này mới nói: “Em cảm ơn cô.”

“Không có gì.”  Bành Thư Hà liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, đã vào học được hai phút rồi, cô ấy lấy một bộ đồng phục học sinh mới cóng trong túi giấy dưới ngăn bàn, đứng dậy đặt lên chồng sách ở bên phải máy tính, sau đó ôm một nửa đi, nói: “Những cuốn sách còn lại cũng là của em, cô dẫn em đến lớp học để chào các bạn trong lớp.”
Thịnh Tửu Lê dường như có điều gì đó muốn nói, nhưng Bành Thư Hà đã đi trước cô một bước, đành phải ôm sách vở và đồng phục đi qua cửa văn phòng.

Tiếng loa buổi sáng trong khu dạy học phát liên tục không ngừng, một vài người lại đi học muộn vẫn đang lê từng bước chậm chạp trên hành lang, bị cô giáo tóm được ngay tại chỗ, ôm sách vở đứng phạt thành hàng ở ngoài lớp.
Môi trường ở đây cực kì tốt và sáng sủa, khác hẳn so với bầu không khí nơi cô đã ở trước đây.
Nếu như trường trung cấp số 3 thuộc về kiểu tốt xấu lẫn lộn của thành phố cổ, vậy thì trường trung cấp số 1 chính là tháp ngà voi mà bất kì ai cũng tha thiết ước mong.
Lớp 11-1 nằm ở tầng ba, vị trí địa lý xuyên suốt từ bắc chí nam, những chùm tia nắng mặt trời đầu tiên của sáng sớm chiếu thẳng vào cửa lớp học, tỏa sáng rực rỡ, khiến bên trong căn phòng cũng hừng hực phấn chấn theo.
Thịnh Tửu Lê đi theo sau Bành Thư Hà, giẫm lên những tia nắng mặt trời bước lên bục giảng lớp học.
Nghe thấy Bành Thư Hà kêu dừng lại, các học sinh bên dưới lần lượt đặt sách xuống và ngừng đọc thuộc bài văn, họ phát hiện trên bục giảng có một khuôn mặt lạ lẫm, đồng loạt nhìn về phía Thịnh Tửu Lê.
Bành Thư Hà nhiệt tình giới thiệu: “Đây là học sinh mới được chuyển đến lớp chúng ta hôm nay, mọi người cùng hoan nghênh bạn nào.”
Trong lớp học vang lên một tràng vỗ tay không ngớt.
Mọi người có vẻ thấy rất mới lạ với vẻ ngoài của cô, mấy bạn nữ lặng lẽ xem xét quần áo và cách ăn mặc rồi mất dần hứng thú khi thấy từ đầu đến chân cô đều là hàng vỉa hè, một số bạn nam khác lại cảm thấy mái tóc chó gặm của cô có chút buồn cười, đóng sách vở lại, buồn cười đến độ phát run cả người.
Thịnh Tửu Lê hoàn toàn không nhìn qua mọi người, cô nhìn chằm chằm vào mặt đất, lạnh lùng tự giới thiệu bản thân: “Thịnh Tửu Lê.”
Sau đó, không còn sau đó nữa.

Tiếng cười của một bạn học nam nhất thời không kìm được, không biết làm sao lại gây ra hàng loạt phản ứng dây chuyền, những người xung quanh cũng bắt đầu cười theo.
Cô bị coi như một “trò đùa”, những tiếng cười đùa càng lúc càng lớn hơn.
Nhưng Thịnh Tửu Lê không cảm thấy quá chói tai, từ nhỏ cô đã lớn lên trong tiếng chê cười của mọi người xung quanh, cô đã nghe chúng đến phát ngán rồi.

Cô ngước đôi mắt u tối lãnh đạm lên theo bản năng, liếc về phía phát ra âm thanh.
Những người đang cười nhạo cô bỗng nhiên giống như nhìn thấy quỷ, người này liếc nhìn người kia rồi nhanh chóng im lặng.
“Em đang làm ồn ào cái gì đấy hả Phùng Thiên Dương, em làm xong bài tập hè rồi hay sao mà cười vui thế, lát nữa đại diện của từng bộ môn thống kê lại danh sách những bạn chưa hoàn thành xong bài tập và gửi đến văn phòng của tôi.” Bành Thư Hà nhanh chóng đảo mắt khắp lớp một lượt, chỉ vào vị trí còn trống duy nhất trong lớp học, khôi phục lại vẻ mặt tươi cười với Thịnh Tửu Lê và nói: “Trước tiên em cứ tạm thời ngồi ở đó đi, sau này nếu có vấn đề gì khác thì đến tìm cô để đổi nhé.

Phùng Thiên Dương, nếu em dám bắt nạt bạn mới lần nữa, tự mình viết bảng kiểm điểm ba ngàn chữ nộp cho cô.”
Vị trí này ở ngay trước bàn của Phùng Thiên Dương.
Phùng Thiên Dương thuộc kiểu con trai phương bắc tương đối mạnh mẽ cường tráng, cậu vuốt mái tóc xù của mình, cười đùa cợt nhả đáp lại Bành Thư Hà: “Sao có thể được chứ, em còn sợ bị cậu ấy bắt nạt đấy, mấy bạn nữ trong lớp chúng ta không có ai là nhỏ nhắn xinh xắn dịu dàng hết, người nào người nấy đều dữ như cọp cái, ai mà không sợ khi thấy họ chứ.”
Những lời này vừa nói ra, Phùng Thiên Dương lập tức thu hút ánh mắt cảnh cáo của các bạn nữ, một cuốn “Từ điển Trung Hoa” dày cộp đột nhiên bay tới, xoẹt qua cằm Phùng Thiên Dương rồi đập vào ngực cậu: “Câm miệng ngay, cái tên gà bệnh kia!”
“Mẹ nó chứ! Tôi chỉ đùa một chút thôi, cũng đâu đến mức muốn cái mạng nhỏ này của tôi chứ!” Phùng Thiên Dương luống cuống né ra, khiến mọi người bật cười.
“Được rồi Phùng Thiên Dương, đừng làm ầm ĩ nữa, đâu ra kiểu đánh giá bạn nữ như em chứ, con trai nên lịch lãm và hào phóng một chút, tất cả mọi người tiếp tục đọc sách đi.”
Bành Thư Hà dặn dò vài câu, phát hiện ra hai tên lại đi học muộn vừa mới tới cổng sau, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Bành Thư Hà, hai tên chứng nào tật nấy ngầm hiểu mà dừng bước, lui về đứng dựa song song vào tường, một tên trong số đó còn đang ngáp lên ngáp xuống.
Bành Thư Hà lại nhìn lướt qua tình hình đọc sách buổi sáng trong lớp, sau đó mới xoay người bước ra ngoài.
Thịnh Tửu Lê dùng một tay để lấy sách và đồng phục học sinh mà Bành Thư Hà để lại trên bàn giáo viên, đặt lên chồng sách trong lòng, sức nặng ngay lập tức tăng lên gấp đôi, cô cố hết sức mới ôm xuống khỏi bục giảng được.
Phòng học thông thoáng, rộng rãi, xếp thành một tổ bốn người, hai người một bàn, chỗ ngồi này không chật chội như hồi trước chút nào, đùa giỡn giữa lối đi nhỏ ở giữa cũng không va vào người khác.

Khi Thịnh Tửu Lê bước đến hàng thứ hai của tổ thứ hai đếm từ dưới lên và đặt tất cả sách trong tay lên bàn, hai người đến muộn được tiếp thu “cách giáo dục của giáo viên chủ nhiệm” tạm thời của Bành Thư Hà mới lần lượt bước vào.
Buổi đọc sách sáng đều đều và tràn đầy sức sống, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy giọng ca của vài chú chim tước ngoài cửa sổ lúc sáng sớm, ngân nga những bài ca dao về thời thanh xuân.
“Bạn cùng bàn” bỏ trống nhiều năm của Đinh Diễn đã có người ngồi, lại là một bóng dáng khá quen thuộc, Đinh Diễn nhớ lại, sau khi biết đó là ai, cậu lập tức bước nhanh đến, vỗ vai Từ Tấn Uyên: “Còn nhớ không?? Tóc mái chó gặm ở trước kí túc xá đó, nhưng mà cái cô này… là chuyển lớp hay chuyển trường?”
Khuôn mặt Từ Tấn Uyên vẫn còn nét mệt mỏi do qua chưa nghỉ ngơi đủ, anh ảm đạm ngước đôi mắt mệt mỏi lên nhìn Thịnh Tửu Lê.
Đầu của Thịnh Tửu Lê vẫn bị chiếc mũ che kín như cũ, nhìn nghiêng chỉ có thể nhìn thấy một phần ba khuôn mặt, rõ ràng nhất chính là sống mũi cao hơn người thường, lông mi cũng dày, phần đuôi như tầng hình cắt trong ánh sáng rực rỡ.
Đoán chừng là đã làm loại chuyện này rất nhiều lần trước đây, sau khi cởi cặp sách của mình và đặt nó lên bàn, cô nhanh nhẹn lấy chân trái móc chiếc ghế dưới bàn ra, khoảng cách xung quanh cùng độ mạnh yếu nặng nhẹ canh vừa đủ, không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.
“Học sinh chuyển trường vừa được chị Hà đưa tới.” Phùng Thiên Dương đang cầm sách giả vờ nghiêm túc tham gia buổi đọc sách buổi sáng, quay đầu dùng cằm hếch vào Thịnh Tửu Lê, nhỏ giọng báo cáo với hai người: “Chị Hà sắp xếp cho cậu ấy ngồi cạnh anh Diễn đó.

Bây giờ đã lớp 11 rồi mà vẫn có người đi chuyển trường.”
Đinh Diễn nở nụ cười rạng rỡ, tỏ vẻ chính mình đã đoán được, bèn đẩy Từ Tấn Uyên về phía trước, gọi Thịnh Tửu Lê với vẻ mặt nhẹ nhàng: “Chào bạn cùng bàn mới, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Thịnh Tửu Lê đang định ngồi xuống suy nghĩ một lúc, khi cô ngước mắt lên theo tiếng gọi, ở phía đối diện là ánh mắt dò xét của Từ Tấn Uyên đang nhìn chằm chằm vào cô.
Khóe môi hơi cong lên tự nhiên của Từ Tấn Uyên lại cong lên một vòng cung thật nhẹ, nhìn thấy cô xuề xoà nhướng mày.
Một cơn gió sớm đầu thu thổi tung rèm cửa lớp học, kéo vài tia nắng ấm dừng lại trên tấm lưng rộng của anh, khiến chàng thiếu niên đang buồn ngủ dần trở nên sáng ngời, được dịp hào hoa phong nhã.
——————–
Tác giả có điều muốn nói:
Tới rồi tới rồi nè, hình tượng bạn trai trong tưởng tượng Từ Tấn Uyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận