Crystal_Dream
Trên bờ biển này...có một truyền thuyết nho nhỏ...người nào có thể nghe đc tiếng hát của nhân ngư..họ sẽ tìm đc một tình yêu đích thực...một tình yêu trong sáng như những viên pha lê của biển.
Một tiếng sóng dạt dào làm ấm đi không khí lạnh lẽo, một cơn gió nhẹ nhàng làm những bông hoa reo vui và một tiếng khóc du dương làm rung động 1 người.. Là ai?? Ai???Ai đang cất lên những giọt nứơc mắt vào dòng nứơc như thế chứ. A......Thì ra là một cô bé...một cô công chúa nhỏ dễ thương....Cô đang khóc ư???Cô đang buồn ư?? Tại sao nứơc mắt cô lại rơi như vậy...Những giọt nứơc mắt đau đớn.... Bỗng từ đâu đây có một khúc ca ngân lên...một khúc nhạc thật ấm áp..thật dịu dàng.....Là tiếng hát của nhân ngư phải ko??? Nhân ngư đang cất lên những nỗi buồn sâu thẫm phải ko???Tiếng hát ấy khiến cô công chúa nhỏ của chúng ta quay lại....giọt nứơc mắt tan biến vào không trung khi trứơc mặt cô là một chàng hoàng tử tí hon ko kém cô...Một chàng hoàng tử dễ thương đội chiếc mù lưỡi trai màu xanh. Cơn gió nhẹ thoáng qua làm tung bay chiếc nón của cô công chúa Chàng hoàng tử mỉm cười một cách nhẹ nhàng và ngân cao giọng lên trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô công chúa......
Biển ơi hãy hoà sóng vào ta...hãy cho ta đc thấy nàng...dù chỉ một lần anh mãi mong mình là chàng hoàng tử tuyệt vời..đến bên em nhẹ nhàng như con sóng ngoài khơi...anh yêu em, rất yêu em...nàng công chúa nhân ngư.....Những hạt ngọc trai sẽ tan biến....để lại cho chúng ta một tình yêu ngọt ngào....Anh nhớ em rất nhiều...nàng công chúa của biển cả......
Bạn là......
Mình......
________
Aaron: Con sẽ đi tham dự cụôc thi âm nhạc của thành phố mình!!!!
Cả nhà biến thành ko gian u tối, ảm đạm sau câu nói của Aaron. Tất cả đều ngưng lại công việc của mình. Ông anh thì làm rơi điện thoại, bà giúp việc thì làm đổ bình hoa còn ông bô đang đọc báo thì tụôt xuống đất. Sau một hồi bị đóng băng ông bố lại gần và nắm áo anh lên, giọng đe doạ:
Ông Wu: Mày có điên ko vậy? Sao lại đi làm mấy thứ đó. Tao ko cho phép
Aaron: Ba ko cho phép con cũng đi. Con nói đâu phải là muốn sự đồng ý của ba. Chỉ muốn báo ọi ng` bik thôi.....
Ông Wu: Thằng ôn con..-giơ tay lên định đấm ột quả, bất ngờ Chun ở đằng sau nắm lây tay ông Wu
Chun: Ba làm gì thế????
Ông Wu: Thằng này, mày tránh ra.....
Chun: Em muốn đi thi thì cứ để cho nó làm đi. Đây là lý tửơng của nó mà...phải cho nó thực hiện chứ!
Ông Wu: Lý tưởng à...Vậy lý tưởng của tao ai thực hiện đây......Hai đứa tụi bây phải kế thừa tập đoàn ko có lý tưởng gì cả........
Aaron: Anh Chun kế thừa đc rồi..liên quan gì đến con...con ko thix làm việc này...
Ông Wu: Mày nói vậy với cha mày à??? Tại sao tao lại sinh ra mày chứ!!!!
Aaron: Ông có sinh tôi đâu. Ông nghĩ ông là cha tôi à?? Ngày nào cũng ra ngoài trăng hoa sau đó lại áp đặt cụôc sống cho anh em tôi, ko hề quan tâm đến cái gia đình này nữa. Ông nghĩ ông là cha tôi à??? Tại vì ông như vậy nên mẹ mới chết đấy.......
Ko kịp ngăn cản Ông Wu đã tát vào mặt Aaron một cái đau điến.......
Chun: Ahbu.........( tên thân mật của Aaron)
Lập tức Chun chạy ra can ngăn ko cho ông bô độc địa típ tục đánh em trai mình: Bố làm gì vậy? Sao lại đánh em chứ??
Ông Wu: Tao bảo mày tránh ra.....
Chun: Bố nghĩ Ahbu nói sai àh....Thực sự sống trong căn nhà xinh đẹp này mà tụi con ko hề cảm giác hạnh phúc. Thà tụi con lang thang đầu đường xó chợ còn hơn.........
Chả tránh là quá thương Chun nên ông Wu ko thể làm gì chỉ cắn răng nhìn hai đứa con bằng đôi mắt hổ dữ......
Aaron từ từ đứng dậy, ánh mắt anh trở nên nghiêm nghị: Anh Chun ko cần nói nữa.. Em đi đây...
Ông Wu: Mày định đi đâu???
Aaron: Con sẽ đi dự thi, chỉ có thế thôi....
Ông Wu: Nếu mày đi...mày sẽ ko còn là con của tao nữa
Ngậm ngừng một hồi lâu, Aaron nở 1 nụ cười nửa miệng thách thức:
Bố nghĩ..con thix làm con bố chắc.
Thế rồi anh xách cái túi chuẩn bị ra khỏi nhà. Quá tức giận ông Wu chạy lại chỗ Aaron giựt lấy túi xách lôi hết tất cả các bản phổ nhạc của anh ra ngoài và xé nát chúng. Được biết tất cả những thứ này toàn bộ là những gì anh đã mày mò sáng tác súôt mấy năm qua........ Ánh mắt của anh như dại đi khi thấy bao nhiêu tâm quyết của mình bị phá huỷ như thế. Ngồi bịch xuống đất, tại ôm chặt lấy từng mảnh giấy...anh cố gắng ghép lại chúng nhưng...quá muộn rồi...
Căm phẫn bấy lâu dồn nén anh đứng lên nắm lấy áo của ông Wu mà gào lên:
Aaron: Ông làm cái gì vậy?? Tại sao ông làm thế????
Ông Wu: Sao....ko đc à??? Tao thix xé thì tao xé....mày nghĩ mày có quyền cấm tao ko???
Aaron định đánh vào mặt ông Wu thì Chun chạy lại đỡ cho ng` cha ác độc ấy. Aaron hoảng hốt kêu lên.
Anh hai, anh làm gì thế? Anh có sao ko???
Đôi môi của Chun bị rướm máu, anh thở mệt mỏi nói:
Anh hiểu cảm giác của em?? Nhưng ông ta là cha tụi mình??? Em cứ coi như là công ơn nuôi dưỡng của ổng đi... Mặc kệ ổng....
Aaron: Em..em
Hiểu rằng ko thể làm đựơc gì ông ta, lại ko thể nào bỏ qua cho tâm quyết bị phá huỷ như vậy. Aaron đứng lên và đi ra khỏi nhà. Thấy thế Ông Wu la lên: Bọn bây đâu bắt nó lại cho ta....Tiếng kêu vừa dứt từ đâu nguyên một đám người mặc áo màu đen xông tới Aaron. Người nắm tay anh còn định đánh anh ngất xỉu. Ko vừa gì Aaron xoay người dùng chân kia đá cho tên đó một cái. Rồi lượn qua dùng tay nắm chặt cổ áo đối phương chơi một đòn Judo cực đỉnh. Hết lớp người này đến lớp khác, Aaron bắt đầu thấm mệt. Bỗng từ phía sau có một tên đã đá vào lưng anh khiến anh khuỵa xuống sàn nhà. Sau đó lại thêm một ng` đấm vào mặt anh. Cứ thế mấy tên khác ồ ạt xông tới thì Chun lao ra giở vốn võ công thất truyền của anh mà bảo vệ Aaron. Miệng thì kêu đứa em hãy trốn đi. Hiểu ra được tình trạng của mình Aaron lập tức chạy ra khỏi nhà lao như một con thiêu thân về phía trước thoát khỏi cái *****g chim bấy lâu đã nhốt giam mình và..đựơc một lúc anh đã ngất xỉu trên đừơng đi
Mở mắt dậy với tình trạng vô cùng mệt mỏi anh thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ với màu xanh lam nhẹ nhàng... Từ ngoài cửa một cô gái rất xinh xắn bước vào trên tay nào là khăn ướt, nhiệt kế, túi chườm lạnh.. Cô gái lại gần chỗ anh nhẹ nhàng hỏi:
____: Aaron, cậu ko sao chứ???
Aaron: Cậu là.......
____: Tôi là Hebe. Bạn chung lớp với cậu đây ( thì ra tên cô gái ấy là Hebe)
Aaron: Hebe à?????
Thoảng qua trong trí nhớ của Aaron là hình bóng của một cô gái xinh xắn, vui vẻ lại đựơc rất nhiều ngừơi yêu quý. Hebe nhanh nhẹn, thông minh và giỏi giang biết bao, đựơc hàng tá con trai trong trường theo đuổi nhưng đối với Aaron cô ko để lại nhiều ấn tượng cho lắm.....
Aaron: Tôi nhớ ra cô rồi..Tại sao tôi lại ở đây- ngồi dậy
Hebe vội vàng đỡ Aaron lên:
Tôi thấy cậu bị ngất xỉu trên đường, người thì chảy máu và sốt cao nên mới đưa cậu về đây...
Aaron: Tui đã rất xỉu trên đừơng sao? Cám ơn cô đã giúp tôi .....
Hebe nhìn Aaron cừơi thật dịu dàng. Chả bù trên lớp anh là một ng` ít nói, ko biểu lộ cảm xúc trừ Chun và hai ng` bạn thân lúc nào mặt cũng ngâm ngâm nên tạo cho cảm giác rất khó gần. Cô thật ko ngờ rằng anh ấy lại có tiếng nói hay và dịu dàng đến thế. Bất chợt Aaron đứng lên:
Aaron: Tôi phải đi, ko thể làm phiền cô đc
Vừa nói xong anh mất đà do vết thương bị đánh Hebe lập tức đỡ anh ngồi lên giường: Cậu bị như thế còn định đi đâu......
Aaron: Nếu tôi còn ở đây. Cô sẽ nguy hiểm mất.....
Hebe: Cậu nói thế là có ý gì....
Aaron: Cô ko cần bik. Nếu ko muốn chụôc hoạ vào thân thì đừng lo lắng cho tôi nữa
Hebe cười khì đặt tay lên vai anh:
Tôi lại là người thix chuốc hoạ đấy. Cậu cứ ở đây đi ko đc sự cho phép của tôi ko đc đi đâu cả...
Aaron: Tôi nói rồi cô sẽ gặp nguy....
Nói đến đây Aaron liền bị ngắt đoạn vì Hebe đặt ngón tay trỏ nhẹ nhàng lên môi :
Nếu cậu đòi đi người nguy hiểm là cậu đấy....Cậu là do tôi cứu về nên phải nghe lời một chút chứ
Có cảm giác bị đuối lý ko bik hậm hừ ra sao Aaron đành ngoan ngoãn ngồi lên giường huống hồ thật sự bây giờ anh ko còn đường nào để về...
Hebe: Tôi đi lấy thức ăn nhé. Có lẽ cậu đói lắm rồi. Từ hôm qua đến giờ mà....
Aaron: Tôi ngủ từ hôm qua đến giờ sao??
Hebe: Uhm`...
Aaron: Mình đi hết một ngày rồi họ vẫn chưa tìm ra đc mình chắc đây là nơi an toàn....-nghĩ thầm
Hebe: Cậu nghĩ gì vậy??
Aaron: Không
Hebe: Tôi xúông bếp đây. Ở lại nhé!!!!!!!
Nói xong Hebe đóng cửa bước xuống nhà làm cho Aaron một bữa thịnh soạn. Tối đến Hebe vẫn chăm sóc Aaron bất chợt cô nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm những vì sao trên bầu trời...
Hebe: Những ngôi sao đó giống như viên ngọc trai của đại dương vậy, đẹp quá!!!! -xoay qua nhìn Aaron cô hỏi- Anh có thấy ngọc trai của biển lần nào chưa.....( đổi cách xưng hô)
Aaron trầm ngâm một hồi lâu, anh chợt về cô bé năm xưa...cô bé mà anh từng gặp trên bờ biển nhân ngư:
Tôi đã từng tặng cho cô bé một viên opal...trên một bờ biển rất đẹp...
Hebe: Mối tình đầu của cậu sao??
Aaron: Có lẽ là vậy? Cô bé ấy rất dễ thương? Ko bik viên opal đó cô ấy còn giữ hay ko?
Hebe: Tôi tin là còn đấy!
Aaron:Sao cô bik
Hebe: Cảm giác...Anh đã ko quên cô ấy chắc chắn cô ấy cũng ko quên anh..... Mà opal là......
Aaron: Đó là một trong những nữ hoàng của các loài đá quý. Nó còn đc bik với tên ngọc mắt mèo. Rất đẹp...rất tuyệt vời
Hebe: Anh có thể tặng ột cô bé viên đá quý đến mức đó ư???
Aaron chỉ mỉm cười ko trả lời… nhìn lên bầu trời đầy sao với một tâm trạng thất thần. Tập đoàn Wu thị cũng là một trong những công ty đá quý hàng đầu, viên opal đó chính là món quà sinh nhật của ba mẹ anh. Nhớ lại cô bé năm xưa và cũng nhớ đến ng` mẹ mình. Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp nhưng lại là vợ lẻ của ng` đàn ông đó. Ng` đàn ông trăng hoa làm cho bà ấy vô cùng đau khổ đến mức bị bệnh tim mà chết đi. Suy nghĩ của Aaron lúc này thật nặng nề và chán nản. Nhận ra gương mặt thoáng nét đau khổ của Aaron ... Hebe nói:
Hebe: Anh tại sao lại bị ngất ngoài đường vậy??
Aaron: Tôi bỏ nhà ra đi...
Quá đỗi ngạc nhiên vì trong lớp Aaron là hs gương mẫu nhất ko giống với mấy đứa hay bỏ nhà đi lang bạt: Tại sao vậy?
Aaron: Chẳng tại sao cả?
Hebe: Vậy à??? -cười mỉm chi
Aaron: Cô lạ thật! Tôi tưởng cô sẽ hỏi tiếp chứ...
Hebe: Anh ko muốn nói mà. Chừng nào cảm thấy tin tưởng tôi thì hãy nói cho tôi bik nhé.....
Cảm giác của Aaron về cô gái này là rất lạ...rất kì quái nhưng cũng đem lại cho người ta cảm giác an tâm, thân thiện..... Chỉ ít sau anh thiếp dần vào trong giấc ngủ nhẹ nhàng....có lẽ từ khi mẹ mất đến giờ đây là lần đầu tiên anh ngủ ngon như vậy........