Tại chỗ Aaron
Aaron: Thì ra là lạc nhau sao???
Hebe: Vậy đi chung với bọn mình nhé. Mắc công lại gặp chuyện ji đó tương tự hồi nãy.
Selina: Đc sao
Hebe: Nhỉ nhiên rùi _ cười
Selina: “Mình….tại sao lại là họ….!’
Ngôi đền hiển nhiên đang hiện dần trước…..Tấm mục gỗ mộc mạc đến mức đáng sợ… những ô cửa bị gãy nát cùng âm thanh ghê rợn nào đó phát ra…Chà kinh dị thật. Trên bàn thờ trứơc tấm hình của một cụ lão nào đó là 2 trái banh đc để sẵn. Xem ra đã hai nhóm chiếnt hắng, một là Calvin và Hàn như chúng ta đã bik còn quả còn lại…là của Chun hay Jiro hay một ng` nào đó. Tại sao lại có suy nghĩ này chứ???Ko giấu gì mọi ng` khác với các quả banh của nhóm trên đó có dính 1 ít máu…mà máu này chỉ mới đc nhỏ vào cách đây vài phút thui. Suy nghĩ thoáng qua làm họ phải phát sợ… Còn ko mau biết đặtt rùi chạy ra…. Cuối cùng sau khi hoàn thành thử thách long can đảm 2 cô gái và 1 chàng trai chuẩn bị…đi về!!! Họ phải băng qua một con suốt nhỏ trước khi bị mất hút ở ngõ ngách này khi đã gần 11 giờ đêm. 11 giờ đêm, một thời gian đáng sợ trong rừng sâu, cả nhóm lúc này đang mò mẫn trong đêm tối mù mịt, tiếng nước suối vẫn còn vang mãi trong âm thanh của lũ dơi tĩnh mịch. Thật đáng sợ cho ai phải té xuống vào giờ này. Một con dơi từ đâu bay ra nhắm thẳng vào ng` Aaron…đây chính là con đầu đàn hùi nãy tấn công anh nhưng bị thất bại..có lẽ lần này mún trả thù . Nhanh như cắt nó lấy chân bám lấy chiếc áo của Aaron khiến anh sắp rơi xuống suối. Trong đám bạn 8 ng` thì Hebe có đôi mắt bền bỉ nhất…nhìn ng` iu sắp rơi xuống dòng nứơc lạnh giá còn ko bik làm ji sao?? Một tay nắm chặt lấy áo anh xoay ng` lấy đã đấy anh lên trên nhưng ngước lại…ng` rơi xuống là Hebe….Bị bất bình tĩnh thật sự Aaron vớ lấy tay cô những quá muộn….
_Hebe……………….
Dòng nứơc cứ chảy siết…tiếng Hebe ko còn vang vảng ở đâu…Aaron liều mình định nhảy xuống nhưng từ đằng sau sức hút mãnh liệt đã ngăn cản anh…đó là Selina
_Cậu ko đc làm thế Aaron.. Cậu đang bị thương. Xuống chỉ có nứơc chết!
_Ko đc Hebe còn ở đó….
_Dừng lại đi Aaron. Cậu sẽ chết mất!
_Nếu tôi để Hebe chết thì càng ko đc. Cô tránh ra……..
Aaron quất mạnh Sel về phía sau, cô đập đầu vào cạnh đá, tay chân bầm tím cả… Aaron hốt hoảng chạy lại gần chỗ cô
_Aaron…anh đừng đi
_Sel…Selina …tôi…tôi xin lỗi. Cô đừng cản tôi. Tôi phải cứu Hebe.. Nếu Hebe xảy ra chuyện ji…tôi…tôi ko thể sống nữa
Chát!
Selina tát thẳng vào mặt anh..rơm rớm nứơc mắt: Giờ cậu đi mới là hối hận đó. Nếu cậu có chuyện ji Hebe sẽ đau lòng lắm….cả tôi nữa…đừng tự làm tổn thương mình chứ!
“đừng tự làm tổn thương mình chứ! Câu này…tại sao lại..”
Sel cứ khóc mãi…làm trái tim Aaron bùn lém…hình ảnh của câu nói Sel làm anh nhớ đến một ng`. Đột nhiên Sel nắm chặt tay anh
_Aaron, mình về đi. Về kiếm mọi ng`. Nếu chỉ có hai ta chắc chắn sẽ ko thấy đc Hebe. Cậu bik ko con súôi nãy sẽ chảy về hạ lưu. Nếu chúng ta tập hợp về chỗ đó…chắc chắn sẽ tìm đc…Cậu…Cậu đừng liều mạng nữa…mình xin cậu….
Dường như bị thuyết phục bởi nước mắt, Aaron gật đầu đồng ý…nhưng trong lòng anh..rất đau….rất mệt mỏi…Ông trời ko thể nào tàn nhẫn thế này….ko thể…thêm 1 lần nữa…cướp đi ng` mà anh yêu quý…Nhìn ngước lên bầu trời…anh nguyện thầm…
Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Chun: Chuyện…..chuỵên ji thế Ella????
Ella: Rắn….rắn…vứt nó ra...
Chun: Cái ji? Rắn đâu…rắn đâu??? –ngó xuôi ngó dọc..
Ella: Bên…bên này..gần…gần chân tui
Chun:Cẩn thận đó Ella, Ơ…nó chết rùi mà….
Ella: Tôii.tôi sợ..vứt nó đi ngay –nhắm mắt- Máu kìa…máu kìa….kinh dị quá….
Chun: Sao nhát dữ vậy???
Ella: Đừng nhìu lời…vứt…vứt nó dùm tôi…..-run cầm cập
Chun vừa định đến gần con rắn tội nghiệp máu me chảy tùm lum kia (chắc bạn bik đó là máu của ai và từ đâu mà có ^^!!) thì bỗng 1 đàn dơi xuất hiện bắn quanh ng` Ella và Chun khiến cô thét lên và chạy đến ôm chầm vào ng` anh… Đàn dơi đã bay đi mất nhưng Ella vẫn ghì chặt lấy tấm than mạnh mẽ của Chun…Hai hàng nước mắt chảy ra, cô ngước nhìn anh rùi vùi đầu vào và run sợ. tay chân thì bủn rủn. Chun ngượng ngập rồi lại thở dài, tay vuốt nhẹ vào đầu cô, tay kia ôm chặt hơn
_Ko sao…ko sao mà…Mọi chiện đã qua rùi…Đừng sợ Ella ạ…
Cái cảnh cô bé dựa đầu vào chàng trai trong chốn hoang sơ hung vĩ này đôi lúc đem lại sự lãng mạn làm sao. Tuy nhiên sự lãng mạn ấy ko kéo dài đc lâu khi hai kẻ kì đà cản mũi xuất hiện làm cản trở bầu ko khí đầm ấm này… Phát giác ra sự có mặt của cả hai Chun vội bỏ Ella ra…nhìn thấy Hàn cùng Cal đang trố mắt nhìn… Ella phụng phịu…quay mặt..và đỏ ửng lên…
Hàn: Tiến triển tốt ghia lun!
Calvin: Anh cũng ko ngờ đấy!
Ella&Chun: Ko…ko có…đừng hỉu lầm…Tụi em ko có ji hết ! - giẫy ng`
Calvin: Chà..còn đồng thanh quá nhỉ?Hàn à, anh với em hình như là kì đà cản mũi rùi thì phải???
Hàn: Có lẽ là vậy? Thui tụi mình về đi.. để mắc công..làm phìên họ!
Ella&Chun: Ko…ko phải mà!!!
Calvin: Dù sao tụi mình cũng đạt bóng rùi Hàn ha???Chúng ta cùng về nào
Hàn: Uh,. để họ ở đây tâm tình ha…- true
Ella: Tụi em ko có mà…..Tụi em về cùng anh nhé
Calvin: Thôi, em gái ngoan. Ở lại nói chiện thoải mái với Chun đi. Anh bik là nếu xa em anh sẽ rất bùn nhưng làm cô dâu sớm cũng tốt. Anh ko phải là ng` bảo thủ. Hai đứa cứ vui vẻ nhé!
Chun: Ko…ko phải mà….Tụi em ko có ji hết. Để…Để em đặt bóng lên rùi chúng ta cùng về…Em…Em đi đây - ấp a ấp úng, xưng em lun…Pó tay (bình thừơng chỉ kiu tên)
Lúc này Chun vội vã chạy vào ngôi đền đạt quả bóng trên tay xuống..anh mới phát hiện ra quả bóng dính 1 ít máu của cái con rắn gớm ghiếc kia. Thui kệ…ko sao cứ đặt ở đây vậy. Chun vội vã chạy theo Ella cùng Hàn và Cal để giải thix sự thật…nhưng sự thật….chả phải là thế sao nà… ^^ !!!!
4 ng` này đã xuống núi còn 4 ng` kia…làm ji lâu thế! Cả nhóm cũng có phần lo lắng khi đồng hồ rất gần nhích đến số 11. Suy nghĩ của họ liền bị dập tắt sau khi thấy Sel và Aaron tơi tả đi từ trong khu rừng ra. Chưa kịp hỏi nguyên do, Selina đã thốt lên
_Cứu tụi em với. Hebe…hebe….cậu ấy bị rớt xuống suối rùi.!!!!!!!!!!
Jiro: Trời ơi, đây là đâu thế này?? Tối hù như vậy ma còn ko thấy đường nữa là…. Ơ tiếng này, có nước chảy sao???? Đúng rùi hum bữa Cal có nói ở gần đấy có suối
Hồi tưởng:
Cal: Trên đó có con suối khá sạch nhưng cũng nguy hiểm lém đấy. Con suối này cũng ko đến mức dốc chỉ thoai thoải thui….
Kết thúc
Jiro: Hj` chắc uống ko sao chứ ta!!!
Mò mẩm trong bóng tối đến gần dòng nước mát dịu, Jiro vô tình đụng trúng 1 thứ ji đó..giống con ng`. Anh la lên và cứ tưởng đó là ma nhưng sau khi rọi đèn vào kỹ (có chuẩn bị cho cụôc chơi) thì thật kinh ngạc. Đó là một cô gái với mái tóc ngắn ngang vai lại chẳng xa lạ ji đó chính là Hebe. Anh hốt hoảng nâng cô lên, tay đập vào mặt hy vọng con ngươi của cô còn mở đc. Hoảng sợ tột độ anh bế cô lên đi khắp nơi tìm chỗ trú. Thời tiết vào ban đêm trên núi có lẽ ai cũng bik rõ sự khắc nghiệt hơn nữa Hebe lại trong tình trạng mê man bất tĩnh thì thật đáng sợ. Bồng trên tay anh cảm nhận rõ hơi thở, nhiệt độ toàn thân cô hạ xuống ngày càng nhìu. Ngôi đền thử thách lòng can đảm hiện ra ngay trước mắt, Jiro đưa Hebe vào…lục tìm trong túi quần mọi thứ để có thể ra đc mòi lửa.. Một hộp diêm….tốt quá…có lửa rùi. Anh nhặt những que củi khô ở xung quanh xếp thành chồng sau đó đốt lên. Căn phòng lạnh giá tối đen đã đc chút ánh sáng lập lờ. Đến gần Hebe…trạng thái của cô càng lúc càng nguy hiểm. Nâng đầu trên cánh tay anh kêu thật to nhưng vẫn đôi mắt vẫn đóng bặt xuống. Làm sao đây, nếu càng về khuya trời sẽ càng lạnh mất…chỉ còn một cách…sưởi ấm….Ôm thật chặt cô vào ng` anh chỉ mong sao cho ai phát giác ra đến cứu…và Hebe sẽ an toàn. Thời tiết miền núi thật khắc nhiệt, khí hậu trở nên se lạnh và thoảng trong giấc mơ Hebe chỉ kiu tên Aaron. Jiro đau đớn…mệt mỏi…anh cõng cô trên vai..ra khỏi ngôi đền..và tiến về phía trước: “Cố lên…phải mau đưa cô ấy xuống núi!” Đám bạn vẫn lục soát khắp nơi trong khu vừơn giá lạnh. Tất cả đều mệt mỏi nhưng chưa từng 1 ng` nào nghĩ sẽ buông xuôi…đặc biệt là Aaron: “ Hebe, em ở đâu, trả lời anh đi, Hebe!”
Calvin: “Hebe, em đâu rùi!”
Ella: Hebe…..
Selina: Hebe….
Jiro: “ Là…là tiếng của mọi ng`!!!!”
Jiro: Ella, Calvin…chúng tôi ở đây.. Ella, Calvin!!!!
Calvin: Tiếng của Jiro
Lùm sụp mãi trong những bụi cây hình ảnh Hebe trên lưng Jiro hiện rõ trước mắt…
Calvin: Các cậu ui, Hebe ở đây có cả Jiro nữa nà…..
5 ng` kia vội vã chạy đến…nhìn thấy Hebe Aaron ko còn ji để có thể thốt lên. Đến thật gần..thật gần anh nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn lạnh buốt kia đưa lên mặt, hai hàng nước mắt chảy từ hốc mắt xuống gò má :” Cám ơn trời…đã đưa em trở về!” cả đám đứng ngơ ra…ai cũng hiểu rằng trong lòng Aaron Hebe là ng` quan trọng nhất..là ng` đáng wý nhất. Chỉ cần cô chết..anh cũng chết..cố sống…anh sẽ sống. Lặng đứng sau vài phút tất cả cùng nhau đưa cô xuống khu nghỉ mát chăm sóc. Cũng may chỉ trầy xước sơ sơ và cảm lạnh 1 ít thui….Tất cả dường như đã kết thúc…sau một ngày kinh hoàng
__________________