Tiếng nấc vang lên trong tâm trí…nó cứ nhói đau…kinh ngạc…hoảng sợ. Đóng nắp điện thoại Jiro vội vã chạy đến bệnh viện trung ương… sự ngạc nhiên quá đỗi…Cái ko khi ảm đảm vây quanh lấy ng` cô gái…những giọt nước mắt lâu lâu lại ứa ra từ đôi mắt…sao lại thế này…thật sự quá kinh ngạc…là do ko đưa Aaron đi đc…ko phải… Hebe ko phải là ng` như thế…Jiro bang hoàng, lo lắng…đến thật gần..thật gần…Ngước đôi mắt thâm quầng.. đỏ ngâu..cô ôm chầm lấy anh mà khóc phá lên..Dì cô đang bệnh nặng…ng` đã từng chăm sóc cô..nuôi dưỡng cô giờ đang nguy kịch giữa ranh giới sống và chết…Aaron ra đi, cô thật sự ko bik tìm ai ngoài Jiro...Bờ vai nóng hổi bởi những giọt nước mắt…đau đớn…nghiệt ngã…Đứa con 2 tuổi dì để lại còn trong nhà trẻ..Hebe phải làm ji…cô phải như thế nào…thật quá mệt mỏi…Ng` đàn ông mặc áo blouse bước ra trong bộ dạng mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa…Đến gần cô bé, ánh mắt phảng phất sự tiếc nuối: “ Hãy vào gặp bệnh nhân lần cuối!”
Đôi chân như rủ bỏ sức lực, khuỵa xuống, hai hang nước mắt thi nhau tuôn xuống..Dùng hết sức lực chạy vào phòng…giương mắt nhìn về khoảng xa kia…đôi tay ng` phụ nữ gầy đưa lên, chậm rãi, mệt mỏi: “ Giúp gì chăm sóc nó, dì tin cháu sẽ làm đc!” Tiếng Tít vang lên 1 cách nhẹ nhàng, đi sâu vào lòng ng`…ko gian cứ như im bặt…Jiro nắm ch8ạt đôi vai, xoay ng` lại, ôm vào lòng như đang mún che chở… ảnh thuỷ tinh sắp mở..Khép lại thật chậm chạp..tiếng nấc bắt đầu vang lên…một lần nữa….
Hai ngày sau…giải wuyết xong mọi chuyện trong bệnh viện, thông báo cho Ella và Calvin…cả ng` dường như mỏi nhừ. Đôi mắt mún rủ xuống nhưng sao đc….đến bên cổng của ng` họ hang, ngước nhin…đập cửa...Mấy phút sau một cô tiểi công chúa có đôi mắt tròn xeo, hai má mũm mĩm đi thì chưa vững ì ạch ì ạch bước ra…Thật đáng iu nhưng cũng thật đáng thương cho đứa trẻ mất mẹ, nó xem ra vẫn chưa hay bik gì..về mama của nó. Ẵm trên tay nhẹ nhàng, mún trao tất cả tình iu quý, Hebe bước về cùng Jiro. Vừa mới về tất cả đều đổ xô ra..an ủi…cổ động cô gái..Hebe mừng đến phát khóc. Các thành viên của chúng ta săm soi tiểu công chúa nhìu lém đặc biệt là Calvin. Anh đến vuốt tóc cô bé nhẹ nhàng buông vài ba câu nịnh nọt “ Sao em dễ thương quá vậy anh lun mong mún có một em gái như thế!” thế rùi cô nàng Ella lại phá lên: “ Vậy em là cái ji của anh??” “ Hjx em có giống con gái thế nào đâu???” Ko khí dừơng như đã vui vẻ hơn bởi hai anh em nhí nhố. Để cô nhóc chơi tí trong căn phòng với mọi ng`..Hebe thẫn thờ bứơc ngoài ba công…nhìn lên trời..cầu nguyện. Kéo tấm màng cửa ko tiếng động Jiro bước đến, vỗ nhẹ, hỏi thăm. Nhìu chuyện xảy ra thế này mà Aaron lại ko kề bên có lẽ cô đau lém…Vuốt nhẹ lên làn tóc mềm mượt : “ Ko sao đâu cậu còn có tụi tớ!” câu nói chợt ấm áp lạ thường để rùi có 1 bóng ng` bên kia…đứng nhìn…ko hé miệng….
Đêm đó, đứa bé đã ngủ say trong căn phòng mà cả nhà chuẩn bị sẵn, Hebe gọi Ella và Calvin xuống. Bình tĩnh nhưng dứt khoát…cô mún sống độc lập. Khỏi nói cũng bik hai an hem kia kinh hoàng tới mức nào…sao lại thế cơ chứ. Tiền tuy đã dành dụm đủ nhưng liệu một cô gái thế này có đủ sức trang trải còn mang thêm 1 đứa nhóc tì hơn nữa Aaron lại đi xa. Ai có thể chăm sóc cô. Hình như thường ng` cứng đầu mới wen với nhau đc chăng.. đôi mắt kiên nghị, ý chí cứng rắn khiến hai anh em ko nói đc câu nào….Ngày hôm sau cả đám đi xem nhà…và khoảng 1 tùân Hebe rời xa nơi ở của Cal cùng Ella. Tất nhiên việc dọn đi phải nói cho anh chàng bên Nhật nghe nhưng nguyên do lại ko đc tiết lộ…cô ko mún chàng phải lo lắng…mún chàng tập trung việc học và 1 mình..tự xoay sở với tất cả…..
Một buổi sang
Hebe: Em ở lại nhà trẻ nhá, chút chị sẽ đón em…..
Aisa: Vâng ạ… Chị….chị…..
Hebe: Ji thế em???
Aisa: Chị…vui vẻ nhá….
Hebe- cười: Cám ơn em….Cô giáo làm ơn chăm sóc dùm ạ!!!
Cô giáo: Uhm` Em chắc vất vả lắm…
Hebe: Vâng…
Cô Giáo: Em còn trẻ nên giữ gìn sức khoẻ…
Hebe: Vâng cám ơn cô….
Bước chân khỏi nhà trẻ Hebe ngước mắt đảo quanh…tiểu công chúa Aisa vào lớp học nhìn dáng đi, đôi mắt cô lại nhớ đến ng` dì quá cố…Aisa đã gần 3 tuổi chắc cũng bik đc khá nhìu việc..liệu sự việc này…có khiến con bé chấp nhận đc hay ko..thật đau long. Giờ học vẫn diễn ra bình thường như mọi ngày tuy nhiên tâm trí Hebe ko thể dành hết vào bài giảng…vẫn nghĩ tối nay sẽ nấu gì, phải dọn dẹp ra sao…bấy nhiu công việc lại ko có ng` an ui, kề bên…Bao giờ Aaron mới trở về đây….” Hebe em đứng lên đọc đoạn típ!” Giật mình tỉnh giấc Hebe ngồi dậy, lung túng…chạm khẽ vào ng`..một tờ giấy đưa vào tay…Tiếng nói..to…rõ vang vọng trong cả lớp….
Hebe: Cám ơn đã giúp tớ…
Jiro: Ko có ji….dạo nì như ng` mất hồn thế…
Hebe: Tại lo việc nhà nên tớ hơi mệt…
Jiro: Sao cậu ko ở cùng Ella và Cal
Hebe: Nếu thế sẻ gây phiền phức, hơn nữa Ella sắp thi lớp 12 nên mình ko …
Jiro – xoa đầu: Làm ng` tốt quá khổ đấy…
Hebe: Nói ji vậy cậu mau đi tìm Selina đi. Tớ thấy dạo nì cô ấy đang ngồi bùn. Tớ ko mún Selina hỉu lầm tớ đâu…
Jiro: Hj` Sel ko nhỏ mọn thế. Hum nay cậu có đi rước Aisa chứ ???
Hebe: Tan học tớ sang rước nó liền…
Jiro: Tớ đi chung với, tớ bảo Sel đi nữa. Tớ với Sel thix con nít lém…
Hebe: Đừng chọc nó đó…
Jiro: Bik rùi mà…tớ báo cho Sel ngay- chạy đi…
Hebe: Đúng ngốc ! ^^
Tại trừơng mẫu giáo
Cô giáo1 Tội nghiệp Aisa thật….Mới còn nhỏ thế
Cô Giáo 2: Uhm` mẹ nó chết khi nó còn nhỏ quá thật đáng thương
Cô Giao 1: Cũng tội lun cô bé tên Hebe. Xem ra vẫn còn là học sinh thế mà….
Cô Giáo 2: Thôi đừng nói về gia đình ng` khác khoẻ Aisa nghe thấy thì khốn…
Cô Giáo 2: Mình làm việc thui
Chỉ là 1 đoạn đối thoại nhỏ nhưng là cả 1 vấn đề nhưng đáng tíêc thay lại để cô tiểu công chúa nghe đc…Một đứa bé hai tuổi có khái niệm về sống và chết hay ko…chắc trên 90% là ko tuy nhiên ít ra…nó vẫn bik họ nói về mình…Tìm anh chàng hoàng tử nhỏ nhắn trạc cô để hỏi thì….sự thật là như thế nào..có lẽ sẽ đc phơi bày và thật sự là như thế…trái tim bé nhỏ kia…đã tổn thương sâu sắc…
Chiều tà….cũng như thừơng ngày Hebe đến rứơc cô bé chỉ khác biệt là them 2 ng` vào thui…lạ quá…hum nay bé ko cười…ko nói chiện…mặt ủ rũ…Đi ngang qua công viên vắng ng` chợt thấy 1 cặp mẹ con cũng nhau ăn kém..rất vui vẻ..rất hạnh phúc..Kéo nhẹ chiếc áo màu xanh lam.. “Chị ơ i…mẹ em…mẹ em đâu rùi!” Đôi mắt mờ ảo..Cô bé nắm chắt chiếc áo lay ko ngừng ko ngừng…Một cô bé lên 3 sao lại bik điều đó…tại sao ko thể đợi them vài năm nữa…tại sao lại tàn khốc đếnt hế…chiếc áo như đẫm nước…là nứơc mưa hay nước mắt..những giọt lệ thay phiên tuôn trào trên đôi mắt long lanh…Cứ rơi cứ rơi nhưng ko phải chỉ có cô công chúa nhỏ mà cả Hebe..gương mặt cũng đẫm đi vì gioọ lệ..Hai chị em ôm nhau khóc, cô chị thì xin lỗi..cô em thì la toáng lên để lại sự ngậm ngùi..cho Sel và Ji..ko nói đc một lời nào…chỉ đứng đó…lắg nghe và cảm nhận
Trái tim vẫn thổn thức..ngóng chờ…ứơc nguyện..rùi lại cô đơn. Cái bóng tối hẩm hiu cứ cô quạnh trong tâm hồn, ko bik vì sao lại đau đớn đến thế..Ngước nhìn bâu trời đầy sao…vẫn chờ…vẫn đợi.
____: Chị ơi đó là gì vậy???
____: Đó là lá cỏ 3 cánh..Nếu là 4 cánh em sẽ thực hịên đc đìêu ước
____: Điều ước nào cũng đc hả chị???
____: Cái đó chị ko bik nhưg chỉ cần thành tâm thì sẽ đc thui…..
__________________
Bong Bính Bong
Jiro: Thế là xong một ngày- vội vàng cất tập vở vào- Hebe cậu có đi đón Aisa ko???
Hebe: Uhm` tớ phải đi ngay đây..Nếu ko mụôn mất
Jiro: Chơ` tí, tớ đi chung với….
Hebe: Cậu điên sao…Chả phải hum nay cậu hẹn với Selina đi chơi ah???
Jiro: Áaaaaaa. Tớ wên mất
Hebe: ^^!! cậu ngốc thế này sẽ là Sel bùn đấy….
Jiro: Tiếc quá hum nay ko thể gặp tiểu công chúa rùi. Bữa khác nhé Hebe
Hebe: Uh`m tớ về đây. Đi chơi vui vẻ…..
Đôi chân lê bước trên con đường wen thụôc, vẫn nhìn trời..nhìn những đám mây trôi trên đỉnh đầu..gương mặt thanh thản, ..nhưng thật vậy ko..Cánh cửa nhà trẻ vẫn đứng sừng sững trứơc mặt.. Ánh chiều tà buông lên nhẹ nhàng ấm áp. Đâu đó vẫn còn tiếng thở nhè nhẹ nô đùa của bọn trẻ con..những lâu đài cát, thun nhảy dây tất cả như 1 mớ hỗn độn chưa kịp dọn dẹp...Cái cảm giác hơi khác thường ngày, lâu lâu là một vài giáo viên chạy ngang với vẻ mặt hốt hoảng tìm kiếm một thứ gì trong nh~ bụi cây. Hebe đến thật gần, ánh mặt lễ phép……..
Hebe: Dạ, chào cô…Em tới đón bé Aisa
Cô giáo mặt trắng bệch, lờ đờ,,hừng hững..vẻ mặt bối rối lo sợ nhưng ít giây sao cô ngẩn mặt nhìn Hebe: Cô…Cô xin lỗi…. cách đây mấy phút bé Aisa ko bik đi đâu. Các cô đã tìm hết trong khuôn viên trừơng mà ko thấy….
Ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện đưa về phía trước. Đống thức ăn buổi tối trên tay rơi thẳng xuống đất..Hebe vội chạy ra ngoài..thật nhanh..thật nhanh
-¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥
Hai con ng` ngồi đó ngắm nhìn buổi hoàng hôn thật đẹp, thoảng qua vuốt nhẹ những sợi tóc bồng bềnh là hương thơm của nh~ nhánh hoa dại lan toả khắp thân thể…Thật là đẹp!!!! Ngồi đấy,,, đôi tay chỉ chạm nhẹ nhau nhưng cũng đủ để lãng mạn trong cái khung cảnh thế này….Cơn gió thoảng qua làm bay chiếc mũ cô gái..chàng trai vội vàng dùng tay chộp lại nhưng ngỡ ngàng thay gương mặt cô nàng lại xuất hiện gần như kề sát mình.. Đôi tay vẫn giữ chặt chiếc mũ nhưng sát thế này..ai lại chịu nổi đc…Cứ tưởng sắp đc thưởng thức 1 cảnh kiss lãng mạn thì tiếng chuông điên thoại wen thuộc rung lên..Cả hai đánh trở về vị trí cũ trong gương mặt đỏ bừng..Cầm chiếc di động trên tay mà anh chàng chỉ mún thét lên: “ Thằng nào dám phá đám thế này???” nhưng nàng đang ở đó, ai mà dám….Tiếng Alô vừa dứt..cả ng` như đứng chồng trời…Vội vã cầm chiếc áo khoác lên phi thân 1 mạch về phía trước: “ Xin lỗi Sel anh có việc gấp!”
Đôi chân rã rời dừng trước một ngã tư. Cô gái với mái tóc ngắn trong bộ áo xinh xắn đứng khóc ngon lành nơi này..Vừa thấy anh chàng cô gái vội chạy lại nắm chặt lấy cái áo mà khóc thét lên.. Đôi tay run rẩy ngại ngùng đặt lên chiếc vai nhỏ nhắn: “ Hebe ko sao đâu, hai đứa mình sẽ tìm ra Aisa mà…Đừng sợ thế!”
Chung cư, công viên, nhà trẻ, nơi ở đều có dấu chân của hai ng` nhưng cô công chúa nhỏ vẫn chưa xuất hiện..Gương mặt Hebe càng lộ vẻ hoang mang sợ sệt..Làm sao đây, nếu Aisa biến mất cô sẽ trở thành một kẻ tội lỗi, làm sao có thể ăn nói với ng` dì quá cố… Hebe càng run rẩy..Jiro lại càng trấn tĩnh…Anh cố gắng hỏi cô là có dẫn em đi đâu chơi hay ko hoặc nh~ nơi em hay đến..Kí ức chỉ là màu trắng xoá với nh~ sự hỗn độn len lỏi trong trái tim nhưng có lẽ nhờ nh~ lời khích lệ kia chăng..Hebe chợt nhớ ra 1 việc…Cả hai đến chỗ bụi cây gần nhà nơi có những chiếc cỏ ba lá đầy rẫy một màu…Lượn lờ một hồi tiếng sột soạt thật khẽ dẫn cả hai ng` đi típ…Cô công chúa nhỏ đang ngồi nhặt nh~ chiếc lá với đôi tay đầy bùn đất, gương mặt lấm lem. Hebe chạy lại, mắt giương đăm đăm…
Aisa: Chị Hebe, xem nà là cỏ 4 lá. Em nhặt đc đấy…
Quất mạnh đôi tay đi, đôi mắt trợn trắng hai con ngươi rưng rưng
Hebe: Em điên phải ko??? Tại sao lại trốn nhà trẻ ra đây???Có bik mọi ng` rất lo hay ko??? Về nhà ngay…
Trở nên long lanh, cô bé khóc thét lên còn Hebe cứ thế mà nổi giận, trút hết lên ng` cô bé..Tiếng khóc vang lên khắp xóm them vào đó là những lời nói trấn tĩnh lại Hebe của Jiro………