Giấc Mơ Pha Lê (Crystal Dream)

Aaron chạy mãi, chạy mãi, chạy cho đến sức tàn lực kiệt. Ngẩn lên và thấy mình đang ở trong công viên. cái công viên mà lần đầu tiên anh và Hebe gặp nhau. Những kí ức cứ như hiện về. Tiếng nói của Hebe vang lên trong óc anh.
Tại sao?????Ông trời........Tại sao thế??????????????
Anh gào lên trong cơn mưa, gào lên bằng tất cả đau khổ, gào lên để tống khứ tất cả. Trong đầu anh bây giờ chỉ là hình ảnh của Hebe.....của Hebe mà thôi....Anh biết rằng bây giờ cô ta đã ko còn là của anh.....cô ta đã ko còn yêu anh....anh biết tất cả...biết tất cả. Nước mắt của ông trời trút lên người anh.... lạnh giá, cô đơn, đau đớn....Một cây dù màu hồng xuất hiện và chủ nhân của cây dù là một cô gái có mái tóc nâu vàng tự nhiên đang toả sáng với bộ áo màu trắng thanh toát.
Aaron....
Giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ như loài họa mi, cử chỉ dịu dàng của một công chúa đập vào mắt anh...
Selina.....Là cậu....
Aaron..Anh ko sao chứ
Ko sao...ko có vấn đề ji cả. Cậu đi đi....tớ múôn ở một mình
Em ko muốn đâu...nếu anh có chuyện ji sẽ ...
Cậu về đi ko khéo cậu sẽ bị cảm mất.
Aaron đẩy cây dù vào phía Selina ra ám hiệu kêu cô hãy trở về và đừng lo lắng cho 1 tên ko ra ji như anh.
Chừng nào anh bình tâm trở lại... em sẽ đi....
Ánh mắt của cô trở nên kiên nghị, mạnh mẽ nhất mà Aaron từng thấy.
Aaron nhoẻn một nụ cừơi nửa miệng: Đúng là một cô gái cứng đầu.
2 hàng nước mắt rỉ dài từ hóc mắt xuống gò má rùi rơi xuống đất .Selina cầm chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau những giọt pha lê kia đi. Cô nhận ra rằng gần như anh ko còn gì cả...thân xác...tâm hồn.... cái anh ta còn chỉ là nứơc mắt. Bây giờ anh như một đứa trẻ mất mẹ vậy. Thật dịu dàng, thật ấm áp Selina ôm Aaron vào người.
Ko sao đâu...anh ko cô đơn đâu...

Ngạc nhiên, hạnh phúc vì đã có ng` nói với mình câu đó...cái câu mà mình muốn nghe bấy lâu nay.Bờ vai Selina nóng lên bởi những giọt nước mắt....anh đã khóc...khóc ko thành tiếng.....khóc ko ra hơi....nhưng đó là những giọt nứơc đau khổ nhất...lạnh giá nhất. Selina hiểu rằng ngừơi con trai mà cô yêu đang mất đi thăng bằng giữa cụôc đời, cô càng biết rằng mất đi Hebe là đìêu mà anh rất đau đớn. Cô cũng hiểu rằng tình cảm đó ko phải dành cho cô mà là dành cho ng` bạn thân nhất của mình.. mặc dù biết thế..mặc dù hiểu rõ nhưng cô vẫn ko buông tay..vẫn mãi ôm chặt...vì sợ đánh mất hay sợ tổn thương...mãi mãi trong lòng cô vẫn ko tìm ra câu trả lời. Anh ấy bây giờ như bóng thuỷ tinh chỉ cần thả ra sẽ vỡ vụng...Selina tuyệt đối ko để chuyện đó tiếp diễn và cứ thế...cứ thế... Mưa vẫn cứ tiếp tục rơi....nứơc vẫn tiếp tục chảy...tuy ko biết chảy về đâu nhưng hai người vẫn đứng đấy....trong đêm tối lạnh lẽo và cô đơn.....
Sáng hôm sau, một buổi sáng thật đẹp với tiếng chim hót líu lo trên vòm cây xanh mướp. Những giọt sương long lanh còn đọng trên những cách hoa mặt trời. Mọi thứ dường như đã kết thúc sau trận mưa tối qua và nam chính của chúng ta thức dậy với tứ chi mệt mỏi, ánh mắt thểu não sau giấc mơ có Hebe, có những kỉ niệm thật đẹp, thật ấm áp của anh và cô ấy. Cẩn thận đưa mắt nhìn đảo quanh căn phòng màu trắng chủ đạo với chiếc giường đang nằm anh mới bik đây ko phải là tổ ấm của mình.Có một cô gái đang ngồi đó, ngồi bên cạnh chiếc giường; tay vẫn nắm chặt lấy anh dường như cô đã thiếp đi vì quá mệt....đó là Selina kế bên cô là một chậu nước với nhiều chíêc khăn tay nhỏ xinh. Aaron chỉ biết căn mặt ra suy nghĩ lại chuyện tối qua. Anh nhớ rằng sau khi dầm mưa anh đã quá mệt và ngất đi vì sốt cao....chính Selina đã đưa anh về nhà ( nhỉ nhiên là nhà của cô ấy) và chăm sóc anh cả đêm. Nhớ lúc trứơc có một thời gian anh đã tránh mặt cô, cố gắng như ko thấy, ko biết tình cảm của cô đối với anh..thế mà giờ đây cô ko ngại khó khăn, vất vả đến bên anh.... làm một ng` bạn an ủi, giúp đỡ trong lúc cuộc đời của anh rơi vào vũ trụ. Thật nhẹ nhàng vúôt lấy mái tóc bồng bềnh tựa như con suối của Sel anh thầm nghĩ....
Cô ấy đúng là một ng` rất tốt, tại sao từ trước đến giờ mình lại ko nhận ra rằng bên cạnh mình còn có sự tồn tại của ng` con gái này. Thế mà mình còn nhẫn tâm bỏ mặc cô ấy, đúng là đồ ngốc. Hèn chi Hebe bỏ mày là phải!!!!Xin lỗi em, Selina anh ko xứng đáng với em rùi.
Vừa nghĩ Aaron hôn nhẹ lên mái tóc của Selina ,anh cảm thấy rất ân hận với điều mình đã làm trứơc đó. Chợt Selina tỉnh giấc nhìn thấy anh cô quính quáng la lên:
Aaron anh dậy rồi à? Anh đã hết sốt chưa vậy??? Tối qua anh làm em lo quá ( Vừa nói Sel lấy tay sờ nhẹ lên trán anh)
Bất ngờ anh nắm lấy tay Sel khiến mặt Sel đỏ như trứng gà. Nhìn thấy sự lúng túng đó Aaron vội bỏ tay ra. Nhìn cô bằng 1 nụ cừơi chết ng` mà nói:
_Cám ơn em chăm sóc anh, anh khoẻ rồi? Làm phiền em như thế thật ngại quá!!!
_Có ji đâu, em ko có ji đâu.
_Thôi anh phải về đây, mắc công Chun và Calvin lo lắng thì ko nên.
_Anh ăn ít cháo đi rồi về. Em đã báo cho anh Chun và anh Calvin rồi ko sao đâu.
_Ơ, em còn suy tính cả việc đó sao. Cám ơn nhìu nhé!!!
Vừa nói xong bụng Aaron kiu một "rột" thật lớn khiến mặt anh chàng đỏ gấc lên.
_Để em đi lấy một ít thức ăn. Từ tối qua đến giờ ko có ji vào bụng chắc anh đói lắm nhỉ!!!! Em đi đây
Chưa đầy năm phút Selina đã bưng đến cho Aaron một bát cháo thập cẩm thật hấp dẫn. Ko bik vì quá ngon hay quá đói anh ăn ko kịp nghĩ đến nỗi làm Sel phải phụt cười. Anh chàng bắt đầu ý tứ trở lại và bắt đầu thưởng thức như một vị hoàng tử. Hiểu đc rằng tâm trạng Aaron đã sáng sủa hơn Sel cảm thấy vô cùng yên tâm và vui vẻ. Trong giây phút ấm áp của hai ng` bỗng nhiên có kẻ phá đám từ đâu đến và ko ai khác là chiếc điện thoại di động cuả Sel. Sel nhấc máy và nhìn thấy tên ng` gọi trên màng hình.
_Aaron, em ra ngoài nghe đt một tí.
_ Uhm, em đi đi!!!

Selina ra khỏi phòng rẽ ra một góc riêng và bắt máy..
_____________________
___________________
_____________________
Đc rồi, ok mình tới ngay.
Bước trở về phòng, bát cháo đã sạch hẻm còn miếng nào. Selina cười khì cô nói
Em phải đi gặp một người bạn! Có lẽ anh cũng nên về để báo cho hai ng` đang lo lắng ở nhà kia. Có cần em đưa anh về ko
Trời ơi,, em nghĩ sao vậy anh ko đưa em đến gặp bạn em thì thôi chứ sao mà nhờ em chở về đc chứ. Em làm như anh con nít hẻm bằng.
Thì nhìn dáng anh lúc ngủ cũng giống lắm mà..
Nè nè.. chọc anh hả ...
Em nói thiệt nhoa lúc anh ngủ anh ngáy như sấm vậy đó. Nghe kinh khủng múôn chết lun ah.
Kinh khủng kệ anh miễn anh có người thix đc rùi
Ai thèm anh chứ.
Còn nói nữa là em..e.....e
Vô tình một câu hỏi, vô tình một câu nói làm cả hai ngượng ngùng hẳn ra.
Em đi cất bát đây sẵn đi gặp bạn lun. ( đánh trống lảng) Có ji anh tự về nhoa. Tạm biệt!!!!

Ờ ờ tạm biệt => vừa nói vừa gãi đầu, chí bay tứ tung
Khi Sel đi khỏi Aaron trở về với đôi mắt thuỷ tinh của mình. Anh thở dài....
Xem ra nên kết thúc thôi..
Đến bên bờ biển tuyệt đẹp Sel đang ngắm chờ một ai đó. Thoáng xa xa có một cô gái với mái tóc ngắn quen thuộc. Sel la lên
Hebe..... mình đây
Thì ra ko ai khác ng` hẹn Sel đến gặp mặt chính là Hebe. Ng` con gái đã vô cùng hối hận khi phản bội một ng` ...một ng` mà cô từng rất iu thương. Thấy Sel, Hebe chạy thật nhanh lại với vẻ mặt vô cùng hoảng hốt. Cô đến nắm chặt tay Sel mà nói
Sel, Ahbu sao rồi. Anh ấy có làm sao ko???
Anh ấy ko sao hiện tại chắc anh ta đã về tới nhà rồi.
Ôi, làm mình lo quá. Minh cứ sợ sẽ có chuyện gì.
Hebe ah mình múôn nói với cậu một chuỵên
Chuyện gì???
Chuyện của cậu và Aaron, cậu đã quyết định rồi sao?
Uhm, mình....Có lẽ là kết thúc thật rồi. Bây giờ mình ko còn dám nhìn anh ta nữa. Mình đã phản bội anh ấy. Mình đã làm tổn thương đến anh ấy. Mình đúng ko còn là con người nữa mà.
Vậy thì tại sao chứ? Chẳng phải cậu đã từng nói cậu iu anh ta lắm sao? Tại sao cậu lại làm vậy. Cậu có biết rằng ngày hôm qua anh ấy đã đau đớn thế nào khi nhìn cậu và Jiro ko? Tại sao cậu ko suy nghĩ cho anh ấy trước khi chọn Jiro chứ?
Lần đầu tiên nhìn thấy Sel giận dữ, Hebe vừa sợ vừa tội lỗi. Cô thật sự ko bik rằng tại sao mình lại làm thế. Cô thật ko bik rằng tình cảm của mình lại thay đổi như vậy.
Mình..mình..... mình ko bik sao nữa? Mình đã rất yêu Aaron, đã từng rất iu nhưng Jiro anh ấy lại là.....
Vừa nói Hebe vừa khóc. Nhìn thấy những giọt nước mắt của cô bạn thân. Sel dịu trở lại. Cô cũng hiểu rằng Hebe đã ko còn lựa chọn nào khác. Thời gian Aaron xa cô tuy ko nhiều nhưng đủ để xảy ra biết bao việc khó khăn và ng` giúp cô vựơt qua nỗi sợ hãi đó là ko phải Aaron mà là Jiro. Sel bùn bã đứng nhìn Hebe....bên là ng` cô yêu quý bên là bạn thân tri kỷ khiến Sel ko bik nên làm gì.
Hôm qua...anh ấy sốt cao lắm!

Thật sao....anh ấy ko sao chứ?
Ko sao...sáng nay hạ sốt nhiều rồi còn cười nói vui vẻ lắm.
May quá. Thực sự bây giờ mình muốn gặp Ahbu lắm nhưng chỉ sợ rằng......
Cậu nói đúng...có lẽ nên để chuyện qua một thời gian đã.
Đột nhiên ánh mắt Hebe nghiêm trở lại. Cô nhìn thẳng vào Sel
Selina cậu nói thật với tớ điều này đc ko
Chuyện gì???
Cậu....cậu còn thix Ahbu lắm phải ko
Mình...mình ( Sel cứng đơ cả người sau câu hỏi của Hebe)
Việc cậu thix Ahbu mình bik từ lâu lắm rồi nhưng chỉ là từ trứơc chưa từng nói ra mà thôi.
Vậy...vậy ah
Mình xin cậu Sel ơi..Mình khẩn xin cậu hãy chăm sóc cho Ahbu. Mình bik rằng mình đã khiến anh ấy đau khổ, mình biết rằng mình ko thể cho anh ta đc sự hạnh phúc. Chỉ có cậu...chỉ có cậu mà thôi. Mình xin đấy....xin cậu. Cậu ình lẳng lơ cũng đc, ình hèn nhát ko dám đối đầu cũng đc nhưng cứ nghĩ đến việc hôm qua mình thật sự ko chịu nổi. Mình đã làm anh ấy ra như thế...mình khiến cho anh ấy ra nông nỗi này có cả ngàn đời mình cũng trả ko đc món nợ này. Mình...mình ....mình thật ko mún nhìn Ahbu như vậy.
Sel chỉ đứng lặng đi. Cô nhận ra rằng chỉ một ít một ít thôi nhưng tình cảm của Hebe giành cho Aaron vẫn còn sâu sắc. Nhưng cầu xin cô thì có ít ji vốn dĩ ng` Aaron thix đâu phải là cô mà là Hebe....chỉ có Hebe mới mở ra đc cánh cổng trái tim ấy. Trái tim tửơng chừng ấm áp nhưng đầy tuyết phủ.
Ng` anh ấy iu là cậu...ko fải mình...vì thế mình ko giúp đc đâu
Selina.......
Mình về đây. Mình mệt rồi câu cũng nên về đi chắc Jiro lo lắng lắm. Cậu nên dành thời gian cho anh ta nhìu hơn. Đây là thời gian thử thách của hai ng` đấy. Tạm biệt.
Selina...Selina...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận