Dưới gốc đào đỏ thắm cùng đàn bướm reo vui trước ánh nắng bình mình có một chàng trai đang ngồi đấy. Một anh chàng với gương mặt lạnh lùng thường trực đưa mắt nhìn bầu trời quang đãng đc in rõ dưới con suối rực rỡ. Đôi mắt ấm áp nhưng lạ bùôn bã khiến ọi ng` cảm giác thật lạ, một cảm giác kho diễn tả bằng lời....Tiếng hơi thở nhẹ nhàng làm trái tim của chàng trai tỉnh giấc.
Xiu: Hàn....là em sao. Em đã trở về rồi à...
Hàn: Xiu......
Trước con mắt ngỡ ngàng xen đầy nước mắt của Calvin là cảnh tượng ôm nhau của Xiu và Hàn ( sốc) Cái ôm say đắm của họ chỉ có thể làm Cal trào nước mắt, tay đưa lên trời miệng gọi ú ớ mà thui. Sau một cảnh cảm động đó họ đã trở về vị trí cũ...
Hàn: Anh Xiu đây là thực tập sinh của trường em còn đây là Xiu...
Xiu: Chào anh....
Calvin: Chào Xiu...-ánh mắt toé lửa ( pó tay làm jig hen dữ thía)
Hàn: Anh ấy là bạn thanh mai trúc mã với em đấy. Xiu rất tốt bụng
Xiu: Em khen anh hoài anh ngại lém đó.
Hàn: Em nói thật mà: Anh cũng thấy thế phải ko Calvin
Calvin: Uh`…..Uhm`
Đột nhiên Xiu ngã quỵ xuống, ánh mắt chập chờn , tay ôm chặt ngực ngước nhìn lên khoảng ko của bầu trời và ngất đi. Hàn quá hoảng sợ la phắt lên còn Calvin thì hối hả cõng Xiu về nhà…. Trong sự lo lắng, bất an của mọi ng` Cal đã bik đc vài chuyện. Chả trách là Xiu từ nhỏ vốn bị bệnh tim, bác sĩ trong làng từng nói anh chỉ có thể sống tới khoảng 20 tuổi mà thui ( năm nay 22 rùi) Chẳng lẽ vì bệnh tình anh có chuyển biến nên Hàn mới trở về. Hàn mồ côi từ nhỏ và đc cha mẹ anh Xiu dẫn về nuôi. Cả hai thân nhau như anh hem ruột thịt thậm chí gần như là có tình cảm với nhau. Bik chẳng sống đc bao nhiu lại lo lắng cho tương lai của Hàn, Xiu bắt cô lên Đài Bắc kím một trừơng nào đó học hành thành tài và với hy vọng cô đừng quá đau đớn khi anh ra đi. Nhìn Xiu quần quật trên giường mà tim Hàn thắt lại, cô rất iu rất iu quý chàng trai nì. Xiu thì cứ “ Anh ko sao đâu, em đừng lo. Anh sẽ ở bên em cả đời mà !” Một đêm lạnh lẽo qua đi với bao ánh sao trời, nhìn cảnh tượng thương tâm này làm sao ý định tỏ tình của Cal có thể nói ra đc chứ. Anh rất đau lòng khi thấy Hàn bùn và càng đau hơn nếu tình cảm đó chỉ dành cho Xiu. Chắc mọi ng` sẽ nghĩ anh ích kỷ nhưng iu mà…ai lại ko mún chiếm đoạt ng` đó thành của mình. Cứ thao thức như vậy đến sáng. Hum sau anh và Hàn đc “điều” đến một cửa hàng tập hoá mua vài dụng cụ lặt vặt. Mái tóc bồng bềnh thoảng nhẹ trong những cơn gió chiều, đôi mắt bùn bã mà ấm áp nhìn về một chân trời nào đó lâu lâu lại dùng những ngón tay búp măng vuốt nhẹ nhàng lên từng sợi tóc. Cử chỉ đó, hành động đó tất cả đều làm Calvin phải ngẩng ng`…
Hàn: Anh Cal nà..
Cal: Chuyện….chuyện ji vậy???
Hàn: Anh thấy Xiu làm sao???
Cal: Cậu ấy…..Cậu ấy tốt lém
Hàn: Ko anh thấy sức khoẻ anh ấy như thế nào
Cal: Ơ…thì cũng đc mà!
Hàn: Em sợ lém….Tất cả mọi ng` đều nói anh ấy sẽ ko qua khỏi. Nếu anh ấy mất đi…em ……em phải làm sao đây….
Cal: Hàn………Anh…..Anh……Ko sao đâu!!!
Hàn: ????
Cal: Dù là có chuyện ji anh vẫn ở bên cạnh em mà. Anh sẽ chăm sóc cho em. Anh sẽ mãi bảo vệ em ( nói ra rùi)
Hàn: Calvin…..Em….em
Ring Ring Ring!!!!!
Hàn: Ơ, Alô!!!
Calvin: Cụt hứng!
Hàn: Mẹ nói sao??? Con về ngay đây
Calvin: Sao thế Hàn???
Hàn: Xiu…anh ấy ko ổn rùi!!!!
Chạy khắp nơi trong bệnh viện Hàn và Cal nhìn thấy bố mẹ Xiu đang đứng dựa lưng vào tường trước phòng cấp cứu. Bà mẹ vừa thấy Hàn đã chạy đến ôm khóc nức nở. Từ đôi bờ vai Hàn có thể cảm nhận đc sức nóng mãnh liệt của giọt nứơc mắt rơi ra từ gò má hồng hào kia. Ông bố thì chấp tay lại nhìn lên ánh đèn đỏ trong phòng mà thầm nguyện cầu. Ánh đèn tắt đi trong cái hơi thở gấp gáp, mệt mỏi của mọi ng`. Bác sĩ từ từ bứơc ra, 4 ng` đồ dồn ập về 1 phía mà lo sợ….
Bác Sĩ: Xin lỗi chúng tôi đã cố hết sức. Các vị nên chuẩn bị hậu sự cho anh í…
Nghe câu nói mà cõi lòng Hàn tan nát, ng` bạn, ng` anh thân yêu đã rời xa họ mãi mãi. Kỉ niệm của thời thơ ấu, vòng tay ôm ấp nâng niu giờ đã ko còn nữa. Bước thật chậm lại gần giường bệnh, Hàn ôm lấy tay Xiu mà nói:
Anh sao thế? Sao lại ngủ hoài như vậy. Mún thành con heo lun đấy à??? Đừng ngủ nữa, dậy đi. ….Anh nhớ ko..hôm trứơc anh từng nói sẽ dẫn em đi chơi…Giờ sao lại ngủ thế…Định nuốt lời à…Em ko tha cho anh đâu… Tỉnh dậy đi nào….Anh tỉnh đi- đột nhiên Hàn gào lên bằng tất cả sức mạnh vốn có. Giọt nước mắt cứ tràn vào tâm hồn- Em xin anh…Tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi. Anh Xiu. Đừng bỏ em..Tỉnh lại anh ơi. Anh ơi. tỉnh lại đi.
Mẹ Xiu đến gần: Hàn bình tĩnh đi con. Xiu chết rùi…Nó đã đi rùi!
Ko đúng…anh ấy chỉ ngủ thôi. Rồi sẽ tỉnh ngay mà. Chắc chắn sẽ tỉnh.. sau đó lại nở nụ cười như hôm trước...Anh ấy ko có sao mà..
Cal chợt đến gần nắm chặt lấy đôi vai nhỏ nhắn của Hàn lắc thật mạnh: Em đang tự dối lòng mình đúng ko???
Anh nói ji thế Cal. Tự dối là sao???
Xiu đã chết rùi. Cậu ấy ko còn hơi thở nữa. Cậu ấy đang dần lạnh đi. Em ko thấy sao?Cậu ta đã chết rùi!!!!
Ko…ko…ko phải sự thật. Ko phải….Anh nói dối…Anh nói dối
Bốp!!!!( tiếng tát tay)
Bố Xiu:Con nhỏ ngốc này.. Tỉnh chưa…Trở về hiện thực đi!!!
Nhìn vào bố mà Hàn hụt hẫng,khuỵa gối xuống sàn gạch, mặt cúi xuống, những giọt nước mắt cứ thi nhau trôi đi. Nhìn thấy cảnh tựơng ấy mà bố mẹ Xiu đau như cắt, nước mắt cũng ko ngừng rơi .Thử hỏi anh chàng mới hum qua còn mạnh khoẻ cừơi đùa đột nhiên trở thành 1 cái xác ko hồn..ko hơi thở..ko cảm giác, ai mà chịu nổi cơ chứ? Trái tim Hàn giờ đây đang rỉ máu, Cal chẳng bik làm ji ngoài việc có thể ôm chặt Hàn.. ôm chặt để cô bớt đớn đau.. ôm chặt để bảo vệ ng` con gái anh iu. Tối hum đó, Hàn chẳng nói ji! Suốt ngày chỉ ngồi bên cửa sổ nhìn về bầu trời xa xăm. Thả hồn vào khoảng không cô đơn, lặng ng`, lạnh lẽo và đau đớn. Cal đến ngồi kế bên…. nhìn chằm chặp …. bùn bã.. đau đớn cho số phận ng` con gái.
_ Calvin à, em là một con bé bướng bỉnh đúng ko???
_ Hàn….
_ Em đã ko chấp nhận sự thật khi nghe tin ấy. Em còn ngốc nghếch bắt anh ấy tỉnh lại..Em đúng là ……một con bé yếu ớt
_ Em là một ng` rất mạnh mẽ, Hàn ạ??
_ Hả??
_ Em lúc nào cũng cố gắng đạt đc mọi thứ bằng chính sức lực của mình. Dùng ý chí để vượt qua tất cả mọi chuyện. Chính vì thế anh luôn quý mến em. Em ko yêu ớt….
_ Calvin…..Thật ra em….
_ Có ji à???
_Anh bik ko?? Trứơc đây anh Xiu có hỏi em, “Nếu một ngày anh ấy mất đi liệu ai sẽ chăm sóc em.” Em ko ngừng ngại mà nói “Suốt đời này, em chỉ iu một mình anh Xiu, chỉ có anh ấy mới là ng` cho em hạnh phúc. Nếu anh mất đi em sẽ ko cần bất kì ai nữa.”
_ Hàn…Em……
_ Lời nói của anh lúc đứng trên biển em hiểu rất rõ…Nhưng….Em ko thể…
_Hàn….Em nói ji vậy???
_ Em…Suốt đời này..em chỉ có thể coi anh là bạn..Chỉ là bạn thôi….Vì vậy em mún ngày mai anh hãy trở về trường. Chắc bọn Aaron lo lắm…
_ Ko thể đc! Làm sao anh có thể bỏ em ở đây. Anh rất mến….
_ Xin lỗi.. đây là nhà em. Em mún ngày mai anh hãy rời khỏi đây. Em ko mún nhìn thấy anh nữa… Hãy đi dùm cho
_ Em…Sao em lại như thế???
_ Em đi nghĩ đây. Nếu khi tỉnh em còn thấy anh thì…..
Nói xong Hàn vội chạy vào phòng. Cô té xuống…hai chân mềm nhũn…nước mắt ko ngừng ùa ra..
_ Calvin…Xin lỗi anh…Xin lỗi anh….Em…ko thể làm khác
Cal vẫn ngồi đấy, trong căn phòng chứa đầy sách với những nỗi cô đơn bám đọng trong kí ức. Chỉ có hai ngày thôi, sao lại xảy ra nhiều chyện đến thế? Anh cứ lặng ng` tay cầm ngược cuốn sách còn đầu óc chỉ tơ tưởng đến Hàn. Đôi mắt cứ bùn bã chân đạp lên chiếc kệ đối diện, ko gian xung quanh gần như đối với anh là một bóng tối vĩnh hằng. Chợt một cảm giác mát lạnh từ đâu xuyên chảy vào cơ thể. Cái mát dịu dàng đánh tan đi hết sự suy nghĩ của anh., Ối, ko còn mát nữa…..Bắt đầu thấy se lạnh rùi…cái ji vậy trời….chịu ko nỗi rùi…lạnh quá. Cal hất cả ng` lên liếc nhìn xung quanh coi ai đang chơi cái trò quái ác nì. Chợt thấy có một chàng trai trẻ rất ư là baby cầm trên tay lon cocacola mỉm cười. Thủ phạm kì này ko ai khác chính là Aaron. Aaron ngồi bịch xuống đưa nước ngọt cho Cal và nở một nụ cười rất tươi. Ko nói ji Cal thở dài, tay cầm lon nước rùi thả dài kế bên Aaron.
_ Nhox con, làm anh sợ mún chết – Cal gắt gỏng
_ Hj` vậy sao? Em tưởng hồn anh bay lên trời rùi chứ!
_ Đừng ăn nói hỗn hào thế nhox _ giọng bùn bùn
_ Anh…có chuyện với Hàn phải ko???
Thoáng một nét đau đớn trên khuôn mặt Cal chẳng thể nói ji
_ Cô ấy từ chối anh à???
Cal đỏ bừng, lúng túng sau câu nói của Aaron. Còn anh chàng kia thì đắc ý do nắm tẩy chỉ khẽ mỉm cừơi gian xảo. Tay khoác lên ng` Cal hỏi khẽ:
_ Chắc anh làm ji ng` ta phải hem???
_ Làm ji có – Cal bỏ tay Aaron ra
_ Ko có thì thôi.
_ Này, nhox..
_ Chuyện ji??
_ Anh là ng` đáng ghét lắm sao??
_ Cô ấy hình như rất giận anh ?
_ Anh đã làm ji cô ấy???
_ Anh có làm ji đâu…..Anh chưa kịp nói ji cô ấy đã đuổi anh về rùi…
_ À, thì ra là bị gái “xù” _ sốc
_ Thằng nhox, nói gì hả? _ nổi điên
_ Nhưng anh mà cũng chịu bỏ cuộc sao? Ko giống anh à nghen…
_ Giống hay ko giống gì. Anh có thể làm ji đâu. Anh ko bik..mối tình này sẽ thế nào đây…Anh mệt lắm
_ Khi iu thì ko cần sự đền đáp của ng` khác. Rất đau khổ khi đơn phương 1 ng` nhưng lại càng đau hơn nếu anh ko cho ng` đó bik anh iu ng` đó như thế nào.
_ Nhưng…nhưng anh chẳng bik nói ji
_ Anh ko cần suy nghĩ nhìu. Đôi khi hành động sẽ thể hiện còn sâu sắc hơn lời nói nữa đó. Cứ làm theo cảm nhận của trái tim là đc…
_ Con ng` anh…liệu có làm đc điều đó ko???
_ Chắc chắn là ko rùi - sốc tập 2
Cal: Giận…
_ Vì bây giờ đâu phải là con ng` của anh. Anh bây giờ vốn dĩ ko phải là Calvin Chen. Calvin Chen mà em bik ko bao giờ ngần ngại trước khó khăn. Lúc nào cũng mỉm cười như ng` điên - sốc tập 3
_ Thằng nhox nói ji thế hả???- giận quá hoá điên còn kéo áo Aaron lên nữa chứ
_Cố lên…
_ Hả???
_Em ủng hộ anh….- cười
_ Ơ……- đỏ mặt- Cám ơn…
_ Nhớ làm theo cảm nhận của con tim anh nhé!
_ uhm…Anh hỉu rùi..
_ Mà tại sao cô ấy lại đuổi anh về vậy???
Cal nhìn chằm chặp vào Aaron rùi từ từ kể rõ đầu đuôi sự việc cho cậu nghe. Bik hết mọi chuyện Aaron giật cả mình. Lúc nì Aa còn nói cho Cal bik 1 bí mật do cả lớp đồn đại. Đó là trước khi đến ở nhà Xiu, Hàn có một ng` bạn cũng là thanh mai trúc mã tên là Kỷ An. Khổ nỗi anh chàng nì đã bị tai nạn giao thông thậm chí là chết trứơc mặt của Hàn. Đc bik khi mới sinh ra, các bà thầy bói trong làng nói Hàn là đứa con của sự xui xẻo và cô bị mọi ng` xa lánh. Tuy nhiên Kỷ An, cha mẹ lun là ng` giúp Hàn phấn đấu nhưng rốt cục…họ đều chết thảm. Sau nì nhận đc 1 tổ ấm bên Xiu Hàn thật sự hạnh phúc rùi ko lâu sau Xiu lại bị bệnh tim theo lời Cal nói. Có lẽ vì vậy mà càng làm cô khẳng định mình chính là mầm ương tai hoạ chăng. Chẳng lẽ cô sợ 1 lần nữa…làm hại Cal…Nghe xong mà mặt mày Cal choáng váng cả lên….”Thật sự vì thế mà cô ta mới đuổi mình đi sao??” Trái tim Cal ko còn hình bóng ai khác ngoài Hàn. Nó cứ thúc đẩy anh phải tìm đc cô cho bằng đc. Chạy ra khỏi thư viện bằng tất cả sức lực của mình, Cal chỉ mún gặp Hàn…Cal chỉ mún chạy đến ôm cô thật chặt. Aaron cầm lon nước uống dở trên tay nhìn theo cái bóng phi thân của Cal đang hộc hộc về khu miền quê tươi mát mà chỉ mỉm cười.
_ Mong rằng anh sẽ thành công