Thằng bé xụ mặt, nó buồn thiu bảo tôi.
_Em muốn ăn cá nướng bây giờ cơ. Ăn cá nướng ở đây mới có không khí, ăn ở nhà chán lắm.
Tôi dở khóc dở cười. Không ngờ thằng bé này lại ưa làm nũng như thế. Tôi tưởng thằng bé sẽ không có những hành động và cử chỉ giống như những đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng hôm nay tôi mới biết, nó chỉ đang cố dấu đi tính cách thật của mình. Khi gặp được những người yêu thương nó thật lòng, nó sẽ bộc lộ hết tất cả ra những nét đáng yêu và hồn nhiền mà một đứa trẻ như nó nên có.
Trong khi tôi chưa biết trả lời thằng bé thế nào, Tên kia lên tiếng gỡ rối cho tôi.
_Nếu cháu muốn ăn món cá nướng bây giờ cũng không khó. Bây giờ chúng ta quay về nơi cho thuê cần câu, chú sẽ hỏi họ cho chúng ta mượn tạm bếp ăn và thực phẩm của họ để nướng cá. Thế nào, cháu có muốn làm như thế không ?
Thằng bé reo lên thích thú.
_Đi thôi ! Cháu muốn ăn món cá nướng do cô Băng nấu.
Thằng bé nắm lấy tay tôi, nó xăm xăm lôi tôi đi.
Tên kia mỉm cười nhìn hai chúng tôi, ánh mắt và khuôn mặt Tên kia lấp lánh niềm vui. Giờ trông chúng tôi rất giống một gia đình. Tôi muốn cảm ơn Tên kia vì đã cho tôi và thằng bé những phút giây vui chơi thật vui vẻ và thoải mái. Giữa khung cảnh thiên nhiên hoang dã và tươi đẹp này, tôi có cảm giác muốn bay, muốn hát, muốn nhảy, muốn hét to lên đầy sảng khoái.
Giỏ thức ăn được sách đi lại sách về, nhiệm vụ này vẫn do Tên kia đảm nhiệm. Cần câu, ghế và mọi thứ đều có người khác mang giúp cho chúng tôi.
Lúc tôi, thằng bé và Tên kia quay về quán làm bằng lá tranh to và dài, thì đã hơn một giờ trưa. Tôi không biết hắn đã đi làm về trưa, và sau khi nghe hai chị giúp việc nói cho hắn biết chúng tôi đang đi câu cá dã ngoại, không hiểu hắn có lo lắng cho tôi và thằng bé không ?
Vừa mới xa hắn có một buổi sáng, tôi đã thấy nhớ hắn. Nếu mai sau không còn được gặp hắn nữa, chắc tôi sẽ suốt ngày u buồn, mơ và gọi tên hắn hàng đêm. Khi đã vướng vào ái tình, con người ta thật yếu đuối, và dễ rơi lệ.
Thấy tôi đứng ngơ ngẩn trước cửa quán, Tên kia quát tôi.
_Cô còn đứng ở đấy làm gì ? Cô có muốn nướng cá cho thằng bé ăn không, hay là chúng ta ăn cơm quán ?
Tiếng quát của Tên kia, khiến mọi người đều chú ý đến sự có mặt của tôi và Tên kia.
Tôi trừng mắt nhìn Tên kia. Tôi biết bằng vào vẻ đẹp trai và quyến rũ của mình, Tên kia sẽ là tâm điểm chú ý của bất cứ ai khi Tên kia xuất hiện. Tôi không muốn bị tất cả bọn con gái là fan hâm mộ của Tên kia coi là đích ngắm để trả thù, hay chọc phá. Tôi sợ nhất là mấy cô ả chanh chua, và có thể làm bất cứ điều gì để giữ Tên kia làm của chung.
Tên kia đội một chiếc mũ màu trắng che gần nửa khuôn mặt, cách ăn mặc của Tên kia rất giản dị, và hơi phóng túng nhưng ở Tên kia toát lên khí thế của một công tử quyền thế và vương giả. Dù Tên kia đã cố tình cải trang để tránh tai mắt của mọi người xung quanh, nhưng vóc dáng, giọng nói và cách ăn mặc của Tên kia vẫn khiến mọi người phải ngước mắt nhìn.
Tôi đi nhanh qua người Tên kia. Không muốn đứng ở đây cãi nhau để gây rắc rối cho chính mình, tôi hỏi mượn chủ quán nhà bếp và đồ dùng để nấu thức ăn.
Nhờ Tên kia trả tiền hậu hĩnh, nên ông chủ quán vui vẻ cho tôi mượn bếp và lấy những thứ cần thiết cho tôi.
Tôi bắt tay vào công việc bếp núc, trong khi Tên kia và thằng bé ngồi nghỉ ngơi ở trong quán.
Tôi là người từng phục vụ trong một nhà hàng khá nổi tiếng, tính tôi lại ham học hỏi, nên tôi học được khá nhiều món ăn.
Tôi lấy một con cá hồi nặng khoảng 400 g. Tôi rửa sạch cá, lọc da, và cắt miếng vừa.
Làm xong cá, tôi lấy gia vị bao gồm: Ớt sừng, hành, tỏi, gia vị, Chilli sauce. Tôi xay nhỏ hành, tỏi, ớt cùng với gia vị và chilli sauce. Sau đó ướp cá với hỗn hợp trên trong vòng 30 phút.
Vì đây là vùng nông thôn nên không có lò nướng, tôi đành nướng trực tiếp trên than hồng.
Trong quá trình chờ cá chín, tôi lấy cà chua và dưa leo trong rổ. Tôi cắt tỉa dưa leo và cà chua thành hình những bông hoa. Dù tôi hay nghịch ngợm, nhưng tôi rất khéo tay.
Tôi vừa làm vừa cười, vừa lơ đãng nhìn ra ra ngoài cửa sổ nên con dao sắc cứa vào tay. Tôi kêu “á” lên một tiếng, và buông vội con dao xuống bàn.
Tên kia không biết đã đứng ngắm tôi nấu ăn từ khi nào, nghe tiếng kêu thất thanh của tôi, Tên kia vội bước lại gần.
Cầm lấy ngón tay trỏ bị chảy máu của tôi, Tên kia đút tay tôi vào miệng mình.
Người tôi đông cứng, mặt tôi đỏ bừng, mắt tôi tròn xoe. Não bộ tôi chưa kịp tiếp nhận nổi sự xuất hiện đột ngột của Tên kia, thì đã được Tên kia dùng miệng để ngậm ngón tay trỏ của mình rồi.
Tôi..tôi phải làm gì bây giờ ? Tôi có nên rút ngón tay trỏ ra và hét ầm lên như điên không, hay là cứ tận hưởng cảm giác được Tên kia quan tâm và chăm sóc ?
Tên kia vừa ngậm ngón trỏ của tôi, vừa nhìn tôi chăm chú. Mắt Tên kia xanh biếc giống như da trời, khuôn mặt đẹp trai của Tên kia lúc này tỏa sáng giống như những con sóng bạc đang xô vào ghềnh đá. Trái tôi bất giác đập thật nhanh, mặt tôi ngày càng đỏ. Tôi thấy hình ảnh này thật kì quái. Tại sao Tên kia lại dùng ánh mắt chiêm ngưỡng và thưởng thức để nhìn tôi. Tôi đâu có phải là vợ hay là người yêu của Tên kia ?
Cố giữ cho đầu óc được tỉnh táo, tôi vội rút ngón trỏ của mình ra khỏi miệng của Tên kia. Hu hu hu ! Tôi không thể giữ được bình tĩnh nữa rồi, ánh mắt có sức hút chết người của Tên kia đang muốn nhấn chìm tôi vào trong. Tôi thấy mình là một lữ khách cô đơn đang chơi vơi trên sóng biển, còn Tên kia chính là đại dương mênh mông mà tôi phải vượt qua.
Tôi nghĩ là mình nên đi nhanh ra khỏi đây thì tốt hơn. Đứng gần Tên kia thế này, tôi không thấy an toàn.
Thấy tôi định chạy trốn, Tên kia nhắc nhở.
_Cô không trở cá đi ? Cá sắp cháy rồi kìa ?
Lúc này, tôi mới hoàn hồn. Tôi luống cuống cầm lấy một cái đũa, sau đó run run gắp từng miếng cá được thái mỏng vừa lên đĩa.
Ngón tay trỏ của tôi nhờ Tên kia đã không còn chảy máu nữa.
Tên kia lặng lẽ đứng ở bên cạnh tôi. Không biết Tên kia suy nghĩ gì mà liên tục thở dài, sau đó quay gót bước đi.
Chờ nghe tiếng bước chân của Tên kia xa dần, tôi mới thở hắt ra một hơi, trái tim tôi từ từ lấy lại được nhịp đập bình thường, mặt tôi vẫn còn nóng bừng. Tôi cứ tưởng chỉ có hắn mới khiến trái tim tôi đập nhanh, và khiến tôi đỏ mặt. Nhưng hôm nay tôi mới biết, sức hút của Tên kia còn mạnh hơn hắn nhiều. Tôi rất muốn đập đầu vào bờ tường, sao tôi lại có suy nghĩ đáng sợ này ở trong đầu.
Không được ! Tôi nhất định phải lấy lại tinh thần ! Tôi không được phép quên tôi là ai, và vì sao tôi lại ở đây. Cả hắn và Tên kia đều không thuộc thế giới của tôi. Có thể tôi chỉ là một cơn gió mang theo mùi hương mới lạ, nên họ mới bị tôi thu hút nhất thời. Nhưng họ sẽ rất nhanh chán và ruồng bỏ tôi. Tôi không muốn làm một quân cờ của họ. Tôi tuy nghèo nhưng tôi có tự tôn của riêng mình.
Một lúc sau Tên kia quay lại.
Sự xuất hiện lần thứ hai của Tên kia ở trong bếp, khiến tôi bất ngờ. Tên kia cầm lấy bàn tay trái, có ngón tay trỏ bị dao cứa chảy máu của tôi.
Xé bỏ lớp bóng bao bên trên miếng băng y tế màu vàng nhạt, Tên kia quấn vòng quanh ngón tay tôi.
_Cô không nên để ngón tay trỏ của mình dính nước, nếu không sẽ để lại sẹo.
Tôi ngơ ngác nhìn Tên kia. Tôi nhìn Tên kia đến quên cả chớp mắt, quên cá ngậm miệng. Tên…tên này có được bình thường không ? Sao tự dưng tên này lại đối xử với tôi tốt như thế ?
Nhìn thấy biểu hiện ngạc nhiên sững sờ không dám tin của tôi, Tên kia cúi xuống gần sát mặt tôi, hơi thở nóng hổi và nam tính của Tên kia phả lên má tôi.
_Cô bị làm sao thế ? Có phải cô cảm động quá nên sắp khóc rồi đúng không ?
Tôi hốt hoảng vội đi giật lùi. Tôi chưa thể quen ngay được với cử chỉ thân mật và gần gũi của Tên kia.
Hình như hành động tỏ ra xa cách và sợ hãi của tôi khiến Tên kia nổi nóng.
_Tôi có định ăn thịt cô đâu, mà cô phải lùi xa tôi như thế ?
Tên kia cười khẩy.
_Hay là người đó không phải là anh trai tôi, nên cô không thể ?
Tôi lắp bắp bảo Tên kia.
_Cá….cá nướng đã chín rồi. Chúng ta mau mang cá ra cho thằng bé ăn. Chắc thằng bé đã đói lắm rồi.
Cũng may tôi nhanh chí nhắc đến thằng bé. Nếu không, Tên kia nhất định sẽ đánh và xử phạt tôi.
Tên kia tặng cho tôi một ánh mắt có thể giết người trong vòng chưa đầy năm giây, sau đó Tên kia mới giúp tôi mang món cá nướng và thức ăn mà tôi đã hâm nóng lại ra ngoài quán.
Nhìn thấy món cá nướng mà mình mong chờ và muốn ăn, thằng bé cười sung sướng. Nó cầm ngay lấy một cái bát và một đôi đũa. Thằng bé tự nhiên gắp một miếng cá mỏng vừa, sau đó cho lên miệng nhai. Miếng cá vừa mới trôi xuống cổ họng, thằng bé vội gắp thêm một miếng nữa.
Tôi chống tay xuống bàn, mắt hài lòng nhìn thằng bé ăn ngon miệng.
Tên kia gõ nhẹ vào bát tôi.
_Cô không ăn đi, cô còn ngồi ở đấy làm gì ? Cô không thấy thằng bé đã ăn rồi sao ?
Tôi bực mình vì hành động lúc nào cũng tỏ ra người lớn của Tên kia. Năm nay tôi đã 25 tuổi rồi, tôi có còn là con nít nữa đâu, mà Tên kia dám dùng giọng của một bề trên để nói chuyện và quản thúc tôi.
Mặc dù rất căm tức Tên kia, nhưng tôi cũng đành cố nhẫn nhịn. Biết mình không thể đánh thắng được Tên kia, nên cầm đũa và nghe lời Tên kia ăn cơm.
Thằng bé tập trung vào đánh chén món cá, nên không quan tâm đến cuộc chiến trong thầm lặng của hai chúng tôi.
Tôi dù là người nướng cá, nhưng không ăn một miếng nào. Thằng bé và Tên kia ăn hết đĩa cá của tôi.
Thằng bé dường như vẫn còn thấy chưa đủ, nên nó tiếc nuối nhìn đĩa cá trống không trước mặt.
Đang ăn mỳ ý, tôi thấy khuôn mặt phụng phịu của nó, tôi vừa thương vừa buồn cười. Cuối cùng tôi phải uống ngay một ly nước lọc vì mắc nghẹn. Từ lần sau tôi hứa sẽ không bao giờ vừa cười vừa ăn cơm nữa.
Thằng bé trừng mắt nhìn tôi, mặt thằng bé xị xuống.
Tôi vội hạ hỏa của thằng bé, bằng cách tươi cười bảo thằng bé.
_Em đừng nóng, lúc về chị sẽ nướng tiếp cá cho em ăn. Thế nào, em đã hài lòng rồi chứ ?
Thằng bé mắt sáng lên, đầu nó đang tưởng tượng đến cảnh từng miếng cá nướng béo ngậy và thơm giòn tan dần trong miệng.
Tôi vừa mới dứt được cơn cười, giờ nhìn thấy vẻ mặt đầy thèm thuồng của thằng bé, tôi bỏ qua hình tượng và thể diện của mình, tôi lại cười tiếp, lần này tôi không dám cười to, tay tôi bịt chặt miệng, mặt tôi đỏ bừng, còn nước mắt tôi lăn dài, tôi vừa khóc vừa cười.
Tên kia im lặng ngồi nhìn tôi và thằng bé, đang tranh cãi và chiến tranh bằng mắt với nhau. Tên kia cũng giống hệt như hắn, cả hai đều lấy việc nhìn ngắm tôi và thằng bé cười đùa, và chọc giận nhau làm niềm vui. Phải chăng, anh em họ đã có được những thứ mà một người bình thường không có, nên sau khi thấy chúng tôi vô tư thể hiện tính cách trẻ con của mình, họ lại thấy lạ và muốn thưởng thức ?
Tôi không biết mình có đoán đúng không, nhưng ánh mắt Tên kia nhìn tôi lúc này, giống hệt với ánh mắt của hắn khi nhìn tôi. Anh em họ đúng là rất khác người. Họ luôn khiến tôi bối rối và khó hiểu.
Ăn xong, bát đĩa và bàn ăn đã có nhân viên trong quan dọn dẹp, nên tôi không phải làm gì.
Vợ của ông chủ quán có dáng người mộc mạc và dễ gần, bà vừa lau bàn, vừa cười bảo Tên kia.
_Vợ cậu thật xinh đẹp và dễ thương. Thằng bé con trai của cậu cũng thế. Xem ra gia đình cậu rất hạnh phúc và đầm ấm.
Bà chủ quán vừa nói xong, đầu tôi nổ “rầm” một tiếng. Tôi muốn mở miệng giải thích ngay cho bà chủ biết rằng, tôi không phải là vợ của Tên kia và không phải là mẹ của thằng bé, tôi không là gì của họ cả.
Trong khi đó, thằng bé “xì” một tiếng, nó nhún vai tỏ vẻ bất cần, mắt nó coi thường và đùa cợt nhìn tôi, hình như cu cậu đang muốn nói với tôi rằng: “Bà cứ nằm mơ đi. Tôi có chết cũng không muốn làm con của bà !”; Tên kia lại tỉnh bơ như không, thậm chí Tên kia còn nháy mắt với tôi. Tên kia tặng cho bà chủ quán một nụ cười có thể làm liêu xiêu trái tim của bất cứ một người phụ nữ nào, bao gồm cả già lẫn trẻ.
Đúng như những gì mà tôi dự đoán, bà chủ quán đỏ mặt, bà lúng túng lau nốt cái bàn. Trước khi đi vào bếp để rửa chén bát, bà không quên quay lại nhìn Tên kia thêm mấy lần.
Ngay lúc này, tôi muốn xông lên cho Tên kia mấy cước. Hừ ! Đừng tưởng đẹp trai thì hay lắm. Cứ ở đấy mà đóng kịch đi.
Tôi nắm lấy tay của thằng bé.
_Hai chị em mình đi ngắm cảnh thôi. Lúc sáng chúng ta đã câu cá rồi.
Đã lâu không được đi đâu chơi, nên thằng bé đáp ứng lời tôi.
_Đi thôi. Em muốn bơi thuyền trên hồ.
Tôi quay lại hỏi Tên kia.
_Anh có thể thuê được một chiếc thuyền không ?
Tên kia hai tay đút vào túi quần, mắt khinh mạn và cao ngạo nhìn tôi.
_Tôi tưởng cô không muốn nói chuyện với tôi ?
Tôi tức điên lên.
_Anh có thể bớt tìm cách gây sự với tôi đi được không ? Tôi xin anh, nếu trước đây tôi có lỡ dại chọc giận anh, tôi mong anh bỏ qua cho tôi. Tôi biết mình sai rồi. Coi như anh đại từ bi hỉ xả tha cho tôi đi.
Lời nói của tôi khiến Tên kia xa xầm mặt, giọng Tên kia sắc lạnh.
_Tha cho cô sao ? Từ trước đến nay, tôi không hiểu hai từ “bỏ qua” nghĩa là gì cả.
Thằng bé dường như cảm nhận được không khí đối nghịch và căng thẳng giữa tôi và Tên kia, nên nó giật giật cánh tay tôi.
_Chị Băng ! Đi thôi ! Đừng đứng ở đây cãi nhau nữa, sắp tối đến nơi rồi.
Vì không muốn mất hứng của thằng bé, nên tôi gượng gạo bảo Tên kia.
_Anh làm ơn đi. Tôi xin anh đó !
Tên kia lúc này mới “hừ” một tiếng. Đi lướt qua tôi, Tên kia không quên nhếch mép cười lạnh với tôi.
Tôi bị hơi thở chứa toàn gươm đao và thù địch của Tên kia làm cho phát run. Tôi có cảm giác cơ thể mình đang bị chiên trên một chảo dầu. Chắc là tôi sắp chết rồi.
Thằng bé không để tôi có thời gian nghĩ lung tung, nó hào hứng lôi tôi đi theo Tên kia.
Nhờ vẻ bề ngoài đẹp trai cuốn hút, nhờ giọng nói có thể lấy hồn của người khác, và túi tiền rủng rỉnh của mình, Tên kia chỉ cần mấy phút đã có thể thuê được một chiếc thuyền gỗ.
Tôi và thằng bé trợn tròn mắt nhìn Tên kia. Hai chúng tôi bị khả năng thuyết phục và nói chuyện phải nói là giỏi hơn cả một chính trị gia của Tên kia, làm cho há hốc mồm. Tôi và thằng bé cùng nhìn nhau, sau đó cùng lắc đầu. Có lẽ thằng bé cũng nghĩ giống như tôi: “Đàn ông vừa đẹp trai, vừa lạnh lùng, lại vừa dẻo miệng, thật đáng sợ”.
Chiếc thuyền mà Tên kia thuê được là một chiếc thuyền gỗ được sơn màu đỏ ở mạn thuyền. Thuyền có hai mái chèo.
Tôi là người sinh ra và lớn lên ở vùng sông nước, nên kĩ thuật bơi thuyền của tôi rất khá.
Tên kia giữ thuyền cho tôi trèo lên trước, sau đó đến lượt thằng bé.
Đẩy thuyền ra xa một chút, lúc này Tên kia mới trèo lên. Cả buổi đi chơi hôm nay, Tên kia đã rất chiều chuộng và quan tâm đến tôi và thằng bé. Dù tôi vẫn không thể gạt bỏ ác cảm mà tôi dành cho Tên kia nhưng những gì mà Tên kia làm cho tôi hôm nay, tôi sẽ nhớ mãi không quên.
Cầm lấy mái chèo, Tên kia bắt đầu chèo thuyền.
Tôi không hiểu Tên kia có từng đi thuyền gỗ chưa mà chèo một lúc rồi, chiếc thuyền thay vì tiến ra giữa hồ, lại quay tròn một chỗ.
Nhìn khuôn mặt, đầy mồ hôi, tức giận và ngượng ngùng của Tên kia, tôi cắn chặt môi, bịt chặt miệng để ngăn không cho tiếng cười bật ra khỏi cổ họng.
Thằng bé mở to mắt nhìn Tên kia, nó ngơ ngác hỏi Tên kia.
_Sao chú không chèo thuyền đi. Chú để thuyền đứng im một chỗ làm gì ?
Tôi “phụt” một tiếng, sau đó tôi cười bò, tôi không thể chịu đựng được hơn nữa.
Thằng bé hết nhìn tôi lại nhìn Tên kia, nó không hiểu vì sao tôi lại cười, vì sao thuyền vẫn đứng im một chỗ.
Tên kia đùng đùng nổi giận, có lẽ thẹn quá hóa giận, nên Tên kia quát to.
_Cô có im miệng đi không hả ? Cô có giỏi thì chèo thuyền đi, đừng chỉ biết cười người khác không ?
Tôi trừng mắt nhìn Tên kia, sắn tay áo lên, tôi đứng dậy.
_Anh mau đổi chỗ cho tôi. Tôi sẽ cho anh thấy khả năng chèo thuyền của tôi.
Tôi vì đột ngột đứng dậy, nên chiếc thuyền hơi chòng chành. Thằng bé sợ hãi kêu thét lên, hai tay nó bám chặt lấy thành thuyền.
Tôi trấn an nó.
_Em đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu.
Tên kia bị khí thế hùng hổ của tôi, làm cho bối rối.
_Cô có chắc là mình có thể chèo thuyền được không ? Nếu không thể, chúng ta nên thuê một chiếc thuyền máy.
_Đi bằng thuyền máy thì có gì là vui, đi băng thuyền gỗ mới có hứng thú.
Tôi đẩy Tên kia ra ngồi ở đằng trước mũi thuyền, dành lấy mái chèo, tôi bắt đầu chèo thuyền.
Con thuyền giờ không đi lòng vòng một chỗ nữa, mà giờ nó tiến thẳng lên phía trước. Thằng bé và Tên kia nhìn tôi chăm chú. Chắc họ không thể tưởng tượng nổi một cô gái như tôi lại biết chèo thuyền, mà chèo rất khá.
Tên kia nhếch mép cười nhạt.
_Chiều hôm qua là cô giả vờ không biết bơi đúng không ?
Tôi chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Tên kia.
_Tôi chưa từng nói là tôi không biết bơi, cũng chưa từng nói rằng một người biết chèo thuyền thì nhất định phải biết bơi.
Dường như câu trả lời của tôi khiến Tên kia không thể phản biện lại, nên Tên kia chỉ nhìn tôi không chớp mắt, mặt Tên kia nặng nề như đeo đá.
Vì thái độ khủng bố của Tên kia, hứng thú và nhã hứng ngắm cảnh của tôi, gần như tan biến như bọt biển.
Ngược lại với tâm trạng không vui của tôi và Tên kia, thằng bé lại luôn mồm hò hét và chỉ trỏ lung tung.
Khi nhìn thấy mấy con cò trắng đang bay chao liệng gần hồ, nó hét lên sung sướng. Cu cậu vì quá phấn khích nên đứng thẳng lên, thậm chí nó còn nhảy lên.
Hành động đột ngột của thằng bé dọa tôi và Tên kia đứng tim. Chỉ cần thằng bé ngã xuống nước, nó sẽ uống no nước và bị ướt hết.
Tôi trèo ra giữa hồ thì dừng lại. Tôi muốn ngắm cảnh vật và sông hồ ở đây. Tôi nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra. Tôi cười sung sướng, mặt tôi tràn ngập thanh thản và bình yên. Cuối cùng tôi cũng có cơ hội được đắm chìm vào khung cảnh thiên nhiên trong lành và xanh tươi. Đến đây, cho tôi cảm giác như đang ở quê nhà.
Tên kia ngây người ngắm nhìn tôi. Hình như khuôn mặt và nụ cười của tôi cuốn hút Tên kia hơn cảnh vật ở đây, nên Tên kia nhìn tôi không rời mắt.
Tôi vô tư thể hiện tính trẻ con và niềm yêu thích của mình, mà đâu hay Tên kia đã thu giữ lại hình ảnh của tôi vào trong ống kính của mình. Nếu tôi biết Tên kia đã lấy tôi làm tâm điểm của mọi bức ảnh mà Tên kia đã chụp, không biết tôi sẽ có cảm giác gì ?
Tôi không biết, cũng không muốn trả lời. Nếu cho tôi lựa chọn, tôi muốn được sống yên. Cuộc sống của Tên kia và của hắn quá phức tạp và rắc rối, tôi nghĩ mình không hợp với họ. Tôi là một con bé đơn giản; vui buồn và tức giận tôi đều thể hiện hết ra khuôn mặt. Tôi không giỏi che dấu và kìm nén như họ. Chính vì điều này, nên tôi vẫn mãi chưa thể trưởng thành được.