Giấc Mơ Tỷ Phú


Nhìn thấy trường hợp này, Lâm Manh Manh cảm thấy rất nghi hoặc.
"Giám đốc Đổng, vì sao anh ta lại nhiệt tình với Triệu Phong như vậy?!"
Sự nhiệt tình và khách khí của Đồng Hạo Nhiên làm cho Lâm Manh Manh bất ngờ.
"Triệu Phong chỉ là một nhân vật nho nhỏ, đảng để anh ta khách sáo như thế sao?"
"Nghe chị gái nói, Triệu Phong có một người bạn làm ông chủ rất có thực lực ở Vân Thành, có thể giám đốc Đổng muốn thông qua Triệu Phong nịnh bợ người đó".
Lâm Manh Manh âm thầm tính toán trong lòng.
Nhưng mà, người bên cạnh Triệu Phong lại càng ngày càng vây xung quanh Triệu Phong, hơn nữa từng người một đều là sếp lớn trong tập đoàn.
Thậm chí đến cả người có quyền lớn thứ hai trong công ty là Tổng giám đốc Lương, Lương Trí Nghĩa cũng đi tới ngồi bên cạnh Triệu Phong.
Những người này, ngồi xung quanh nhau nói nói cười cười rất là hòa hợp.
"Sếp lớn thứ hai, sếp lớn thứ ba, sếp lớn thứ tư.." Lâm Manh Manh lén lút nhìn chăm chú những nhân viên cấp cao của tập đoàn, càng nhìn càng khiếp sợ.
"Không phải chứ? Tại sao nhân viên cấp cao của tập đoàn đều vây quanh chỗ ngồi của Triệu Phong? Nhìn còn có vẻ rất thân quen với Triệu Phong.

Chẳng nhẽ người bạn làm ông chủ của Triệu Phong là người mà đến cả Lương Trí Nghĩa cũng phải nịnh bợ sao?"
Lâm Manh Manh tỉ mỉ tính toán, trong lòng đã đầy nghi ngờ.
Bây giờ cô hơi nghi ngờ thân phận của Triệu Phong rồi.

Nhưng mà có thế nào thì hình tượng trước kia của Triệu Phong đã in sâu trong lòng cô ta, trừ phi nhìn thấy một chuyện có tính thực chất.

Nếu không rất khó để khẳng định Triệu Phong có thân phận không tầm thường.
Còn nữa, bây giờ trong đầu cô toàn là biệt thự ở Thế Kỷ Hào Đình, cô chỉ muốn thời gian trôi qua mau lên, nhanh chóng đợi đến khi các nhân viên cấp cao của tập đoàn vào phòng dùng bữa, sau đó cô có thể nhảy ra bôi nhọ, nói xấu Triệu Phong.

Hoàn thành nhiệm vụ mà Hồng nhan tri kỉ giao cho cô.
"Lâm Manh Manh a Lâm Manh Manh, biệt thự lớn đang vẫy tay chào mày, càng đến những lúc như này, càng phải vững vàng.

Dù sao Triệu Phong cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, bôi nhọ anh ta chắc là cũng không có ảnh hưởng gì lớn lắm đối với anh ta.

Chỉ cần làm cho chị gái hết hy vọng, như thế là đủ rồi."
Nói cái gì mà để chị gái hết hy vọng, đó chỉ là thứ yếu.

Cái chính đó là bây giờ trong đầu cô ta toàn là biệt thự ở Thế Kỷ Hào Đình.
Nhưng mà Lâm Manh Manh cũng hoảng, bàn tay lo lắng đến phát run.

Dù sao lát nơi chỗ cô ta đi là nơi rất quan trọng, xông vào phòng của nhân vật cấp cao của tập đoàn, trước mặt hơn hai mươi ông sếp, muốn không căng thẳng cũng khó a.
Lúc này, Đồng Hạo Nhiên vô ý liếc mắt một cái nhìn thấy Lâm Manh Manh, anh chợt nhíu mày, sắc mặt khó nói.
Dựa theo quy định của công ty, một nhân viên nhỏ như Lâm Manh Manh tuyệt đối không có tư cách tới đây, trừ phi là nhân viên có biểu diễn tiết mục.
Mà Đồng Hạo Nhiên làm sếp của Lâm Manh Manh đang khá lo lắng, cấp dưới của mình sẽ mang đến rắc rối cho cuộc họp thường niên lần này của tập đoàn.

Từ đó liên lụy anh ta.
Cho nên, sau khi Đồng Hạo Nhiên phát hiện ta thì sắc mặt lập tức trở nên lo lắng bất an.
Vì thế ông lấy cớ rời đi khỏi chỗ của Triệu Phong, kín tiếng đi tới trước mặt Lâm Manh Manh.
"Lâm Manh Manh, sao cô lại vào đây?" Đổng Hạo Nhiên nghiêm túc nói.
"Tôi.." Lâm Manh Manh chợt nghẹn lời, không biết trả lời thế nào.

Cô cũng không ngờ lại bị cấp trên của mình nhìn thấy.
"Cô đấy, tôi phải nói cô thế nào đây.

Hôm qua không phải tôi vừa mới tổ chức cuộc họp sao, đã đặc biệt nhấn mạnh điểm này, chính mình tầng lớp nào thì chắc trong lòng tự biết.

Cô là một trợ lý nho nhỏ của bộ phận tài vụ, công việc bình thường là bưng trà rót nước, sao cô có thể hưởng thụ đãi ngộ giống với nhân viên cấp cao của tập đoàn đây."
Đồng Hạo Nhiên cũng sợ cấp dưới gây tai họa cho anh ta, vì vậy lúc này anh ta rất là nghiêm túc.
Còn Lâm Manh Manh vừa mới lấy lại tinh thần thì trong lòng hơi không phục.

Cô ta nghĩ bản thân sắp trở thành phu nhân của ông chủ tập đoàn Phi Vũ, anh ta chỉ là một giám đốc tài vụ cũng chẳng đắc ý được mấy ngày.

Đợi mình lên chức đó rồi, sẽ sa thải anh ta đầu tiên!
"Giám đốc, anh không thể nói thế được.

Anh cũng biết, thân phận của tôi không chỉ đơn giản là một trợ lý nho nhỏ" Lâm Manh Manh bỗng nhiên cười khẩy.
Đồng Hạo Nhiên nghe thấy lời này, vẫn chưa rung động lắm.
Đúng thế, khoảng thời gian trước bởi vì boss Triệu đặc biệt dặn dò, anh phải đối xử tử tế với Lâm Manh Manh, chiều có nhiều hơn.

Nhưng hôm qua boss Triệu mới tìm anh nói chuyện.

Từ nay trở đi, không cần khách khí với Lâm Manh Manh, đối xử với cô ta bình thường như những nhân viên khác.
Có lời nói này của boss Triệu, Đồng Hạo Nhiên càng hiểu rõ.
"Lâm Manh Manh, đừng đánh giá mình quá cao, đúng là trước kia xác thực là ông chủ có bảo tôi chiếu cổ cô nhiều hơn, cho nên tôi mới cho cô đãi ngộ cao hơn những nhân viên khác.

Nhưng dù sao cô cũng chỉ là một trợ lý nhỏ, cô nói chuyện với tôi cũng phải lễ phép và khách khí"
"Giám đốc, tôi không khách khí sao? Không có mà.

Hơn nữa tối nay tôi là một trợ lý nhỏ, nhưng qua buổi tối nay sẽ không phải nữa"
"Đó là gì?" Đổng Hạo Nhiên không hiểu ý của Lâm Manh Manh lắm, thầm nói rốt cuộc trong hồ lô của nha đầu này bán thuốc gì vậy.
Chỉ thấy, Lâm Manh Manh còn cố ý thừa nước đục thả câu, cô ta vươn bàn tay phải của mình ra, đặt lên bàn nói: "Giám đốc à, anh nói đi sao anh không thông suốt vậy.

Anh nhìn thấy vòng ngọc Phỉ Thúy trên tay tôi không, chắc là anh hiểu rồi chứ?"
Đồng Hạo Nhiên nhìn chiếc vòng phỉ thúy đó, nhíu mày.
Về chuyện chiếc vòng phỉ thúy này, anh ta biết.

Boss Triệu mang đi tặng mà bây giờ Lâm Manh Manh đang khoe khoang chiếc vòng phỉ thúy là để cảnh cáo anh ta, cô ta và boss Triệu có quan hệ không bình thường.
Lại kết hợp với một câu nói của Lâm Manh Manh: "Tối nay là trợ lý nhỏ, ngày mai thì chưa chắc." Câu nói này làm cho sắc mặt Đồng Hạo Nhiên cứng lại.
"Chẳng nhẽ, boss Triệu lại thay đổi chủ ý rồi? Muốn cất nhắc Lâm Manh Manh?".
Đồng Hạo Nhiên lo lắng hoài nghi trong lòng, anh rất nghi lời lời nói của Lâm Manh Manh, bởi vì anh biết boss Triệu không phải là một cấp trên thích thay đổi xoành xoạch.

Nếu tối qua vừa tìm anh để nói chuyện này, thì càng không thể nào sẽ thay đổi chủ ý nhanh như vậy.
Tất nhiên là Đồng Hạo Nhiên cũng không thể xác định được hoàn toàn.

Dù sao thì gần vui như gần cọp, suy nghĩ của boss Triệu không dễ đoán.
"Lâm Manh Manh, chiếc vòng ngọc phỉ thúy này giá trị khoảng 2 triệu tệ đến 2 triệu tệ, cô để tôi xem nói là có dụng ý gì? Không ngại thì nói thẳng đi."
Thực ra Đổng Hạo Nhiên đã hiểu rồi.

Chỉ là anh đang xác định xem có phải boss Triệu muốn cất nhắc Lâm Manh Manh lên hay không.

Anh không muốn nói nhiều, giờ phút này đang giả bộ ngớ ngẩn với Lâm Manh Manh.
"Được, tôi cũng không giấu nữa.

Tôi sẽ nói thẳng vậy.

Anh ấy tặng tôi chiếc vòng ngọc 2 triệu tệ, sắp xếp cho tôi vào bộ phận tài vụ của công ty, còn cho tôi đãi ngộ đặc biệt.

Đủ để chứng minh quan hệ giữa tôi và anh ấy không bình thường.

Thậm chí anh ấy còn muốn tặng tôi biệt thực ở Thế Kỷ Hào Đình.

Anh nghĩ nếu như tôi bà anh ấy là quan hệ nam nữ bình thường, anh ấy sẽ tặng tôi bất động sản cả chục triệu đến trăm triệu tệ?"
Lâm Manh Manh không giấu diếm nữa, cô ta đã nghẹn lâu lắm rồi.

Nhân cơ hội này ngả bài với cấp trên.
"Cho nên? Hai người rốt cuộc có quan hệ gì?" Sắc mặt của Đồng Hạo Nhiên vẫn chăm chú như cũ hỏi một câu.
"Tôi là người phụ nữ của anh ấy, hiểu chưa?" Lâm Manh Manh bỗng nhiên đắc ý, dùng loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn cấp trên Đổng Hạo Nhiên.
Nghe được lời này, Đổng Hạo Nhiên nhíu mày thật sâu, sắc mặt anh càng nghiêm túc và ngưng trọng.
"Lâm Manh Manh, tôi thấy cô điên rồi" Tất cả nhân viên cấp cao của tập đoàn đều biết, người phụ nữ của boss Triệu là ai, cô ấy họ Lâm nhưng tuyệt đối không phải cô!"
Đồng Hạo Nhiên vốn còn đang lo về quan hệ giữa boss Triệu và Lâm Manh Manh, còn có một tầng quan hệ không muốn để người khác biết nữa.

Nhưng bây giờ cuối cùng anh đã hiểu, Lâm Manh Manh này não bị úng nước rồi, cho nên anh ta không cần kiêng dè nữa.
Còn Lâm Manh Manh, khí thế đang mang gọi thẳng tên, gào lên: "Đổng Hạo Nhiên, ông sẽ không giữ ghế của mình được mấy ngày nữa đâu, đêm nay gia chủ nhà anh sẽ tuyên bố, anh cứ đợi mà bị đá ra khỏi tầng giám đốc đi! Toàn trùm đều đang ngả bài, Lâm Manh Manh tôi không nhẫn nhịn nữa, tôi cũng ngả bài! Tôi là người phụ nữ của boss Phi Vũ!".
Đồng Hạo Nhiên tin tưởng ánh mắt của Triệu Phong.

Anh không kiêng nể gì nói thẳng: "Ngả bài? Tôi thấy cô là lật bánh rán ấy! Cái đồ không biết trời cao đất dày, anh ấy chắc chắn sẽ không coi trọng thứ rác rưởi như cô!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui