Giấc Mơ Tỷ Phú


Khi nhìn thấy có trợ lý ngã xuống đất ngất xỉu, cuộc tranh luận này chỉ có thể tạm thời dừng lại, nhưng nó cũng đã tiến hành gần như hoàn thành rồi, đã vẻn vẹn bốn giờ đồng hồ.

Triệu Phong là người có khoảng cách gần nhất với vị trợ lý này.

Cho nên sau khi người này ngất đi, Triệu Phong lập tức tiến hành các biện pháp sơ cứu đối với anh ta.

Đầu tiên anh bẩm một chút trong người người này, ước chừng được khoảng mười mấy giây, nhưng người này vẫn không có tỉnh lại.

Cho nên Triệu Phong biết được chỉ dựa vào những loại biện pháp cứu nguy đơn giản này, ấn huyệt nhân trung
- giữa mũi và miệng đã không còn có thể khiến người bệnh tỉnh táo, chứng tỏ tình trạng bệnh nhân này nặng hơn so với ngất bình thường.

Nhưng mà trong lòng Triệu Phong hiểu rõ vấn đề của người này không phải quá nghiêm trọng, anh có tự tin rất lớn có thể làm cho người này mau chóng tỉnh lại mà không cần tiến hành các loại biện pháp cứu hộ như hô hấp nhân tạo, lại càng không cần phải đưa đi cấp cứu.

Triệu Phong sờ mó trong túi áo rồi móc ra một khối trầm hương.

Khối trầm hương trầm này là trầm hương thật nguyên chất.

So với mấy cái trầm hương giả kia của ông già Đổng căn bản không cùng một đẳng cấp.

Ngay lập tức, Triệu Phong lấy ra cái bật lửa, dùng ngọn lửa đốt khối trầm hương kia.

Nhưng cũng tại thời điểm này, có chuyên gia thái độ nghiêm túc ngăn cản loại hành vi này của anh.

Cậu đang làm cái gì vậy? Tránh ra! Cậu đang làm gì vậy chứ? Không nhìn thấy cậu ta đã bất tỉnh rồi sao? Mau chóng tránh ra!”
“Đúng vậy, cậu ta bất tỉnh nhân sự rồi, cậu đốt cái chỗ gỗ nát làm cái gì chứ, tránh ra để tôi đến cứu giúp!”
“Cậu thanh niên này nhất định là triệu chứng của bị choáng.

Để đề phòng đột tử, phải lập tức làm hộ hấp nhân tạo cho cậu ấy ngay rồi nhanh chóng gọi xe cấp cứu!”
Lần này, giáo sư Tào Côn cũng bị làm cho hoảng hốt.

Tào Côn cũng vội vàng bước tới muốn đến quan sát tình trạng của người trợ lý bị ngất xỉu.

.

Mà có một vài chuyên gia lại chạy tới, muốn đẩy Triệu Phong tránh ra.

Nhưng mà lúc này, Triệu Phong tức giận quát lên: “Tất cả đừng có tới gần tôi, càng không được động anh ta!”
Triệu Phong đã nhìn ra người trợ lý ngất xỉu này không phải đơn giản là hôn mê, người này bị bệnh bẩm sinh, hiện tại không thể làm hô hấp nhân tạo.

Nếu như làm vậy, ngược lại có khả năng sẽ thúc đẩy người này đi đến đột tử.

Nhìn thấy Triệu Phong chống cự như vậy, mấy chuyên gia kia càng thêm tức giận hơn, họ nhao nhao nặng lời chỉ trích Triệu Phong.

“Cậu thật sự đã đủ rồi đấy! Nếu như cậu không mau tránh ra thì cậu chính là kẻ giết người!”
“Cậu sẽ hại chết một mạng người, cậu hiểu không?”
“Đồ không có tri thức! Lập tức tránh ra!”
“Cậu đây là vụ thuật! Là thủ đoạn của thần côn giả danh lừa bịp.

Khói tạo ra khi đốt đầu gỗ nát sẽ làm trầm trọng thêm tình trạng hôn mê!”

"Nhân viên bảo vệ, lập tức gọi nhân viên bảo vệ đuổi tên nhóc này ra ngoài!”
Tuy nhiên, Triệu Phong vẫn như cũ, trên tay cầm khối trầm hương kia, trầm hương tỏa ra từ làn khói xanh, đặt ở dưới lỗ mũi của người ngất xỉu.

Mà anh ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh như bằng nhìn về phía những chuyên gia và giáo sư kia ở đối diện.

“Tin tôi, anh ta có thể sống! Không tin tôi, anh ta sẽ chết!”
Vào lúc này, giáo sư Tào Côn nhích lại gần Triệu Phong.


“Chàng trai, cậu chắc chắn là không cần chúng tôi ra tay cứu giúp ư? Đây chính là một mạng người đó, lỡ như người này vẫn không tỉnh lại, cậu phải chịu trách nhiệm rất lớn đấy”
Giáo sư Tào Côn cảm thấy vô cùng nghi ngờ đối với hành vi của Triệu Phong.

Vừa không phải không để cho người khác đến gần, lại còn đốt một mảnh gỗ, rốt cuộc là đang muốn làm những cái gì chứ? Sau đó, giáo sư Tào Côn dường như đã nghĩ ra điều gì đó.

Theo mô tả chi tiết trong kinh điển y học cổ truyền, dược tính của trầm hương thuộc tính ôn, có tác dụng nâng cao tinh thần tỉnh táo, làm dịu cảm xúc, giảm căng thẳng, thở êm ái, hỗ trợ giấc ngủ, công hiệu điều hòa nội tiết các loại dưỡng sinh bảo vệ sức khỏe.

Trầm hương chất lượng cao chứa tinh hoa của mặt trời và mặt trăng, có thể ngâm nước, pha trà hoặc ngâm rượu dùng để uống.

Đây cũng là một trong những phương thức được dân gian yêu thích từ xa xưa.

Mà khi cần thiết, đốt trầm hương thượng đẳng có thể khiến cho người bị hôn mê tỉnh táo lại.

Quả nhiên, ngay vào lúc này, vị trợ lý kia nhanh chóng tỉnh lại.

Anh ta hít một hơi thật mạnh, sau đó khôi phục lại ý thức.

“Tôi!
Tôi đây là.

.


Người này nhớ ra, mình vừa mới bị ngất xỉu.

Nhìn thấy Triệu Phong ở bên cạnh, anh ta suy đoán có thể là Triệu Phong đã giúp anh ta tỉnh lại, thế là anh ta nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh”
Vào lúc này người bệnh cũng không biết nên nói những gì, trong miệng không ngừng lặp lại câu nói “Cảm ơn anh”
này.

Khoảng thời gian gần đây, áp lực của anh ta thật sự quá lớn.

Luận văn tiến sĩ, chậm chạp thì không qua được, càng không thể nói lời phát biểu.

Còn về phía những người hướng dẫn, đối với việc anh ta có thể tốt nghiệp hay không, cũng chẳng quan tâm đến.

Thông thường, người hướng dẫn thường để anh ta làm việc vặt, làm người sai vặt.

Nếu như không làm việc vặt cho thầy hướng dẫn thì thầy hướng dẫn sẽ lấy việc kéo dài thời hạn tốt nghiệp ra để dọa anh ta.

Mỗi ngày anh ta đều sống trong cảnh thấp tha thấp thỏm lo sợ.

Hôm nay lại bị thầy hướng dẫn kéo tới tham gia buổi giao lưu học thuật, lấy danh là đến tham gia, trên thực tế không có quyền phát biểu, còn phải đứng ở bên cạnh suốt bốn tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này, không thể uống nước, cũng không thể đi vệ sinh.

Cộng thêm anh ta bẩm sinh với cơ thể yếu ớt, thiếu khí và máu, cho nên cuối cùng không thể kiên trì được dẫn đến anh ta bị ngất xỉu.

Mà lúc này, mấy chuyên gia kia chứng kiến Triệu Phong cứu được người trợ lý ngất xỉu tỉnh lại, đều cảm thấy rất nghi hoặc.

Đây là phương pháp gì? Dựa vào cách đốt một mảnh gỗ mục nát, có thể cứu trợ lý đang hôn mê tỉnh lại.

Là Vu thuật? Hay Yêu pháp? “Tiểu Lý, cậu không cần phải cảm ơn cậu ta, cũng không phải cậu ta cứu cậu tỉnh, là cậu tự mình tỉnh lại thôi”
Vào lúc này, có vị chuyên gia nhìn về phía người trợ lý đã ngất đi lúc nãy, xưng hô với đối phương là tiểu Lý.

Tiểu Lý đang học tiến sĩ ở Đại học Nam Phong, dựa theo thời gian, anh ta sẽ tốt nghiệp tiến sĩ trong năm nay.

Khi tiểu Lý nghe thấy lời này, trong lòng có chút bối rối.

Tình huống gì đây? Lẽ nào không phải là người đàn ông bên cạnh này, so với bản thân anh ta vẫn có chút kém tuổi hơn đã cứu anh ta tỉnh lại sao? “Giáo sư Lưu, có chuyện gì vậy? Là anh ấy đã cứu tôi mà”
Tiểu Lý cũng không ngốc, cái nhìn đầu tiên của anh ta sau khi tỉnh lại, những giáo sư và trợ lý khác đều giữ khoảng cách nhất định với thân thể của anh ta, nhưng chỉ có khoảng cách của Triệu Phong là gần anh ta nhất.


Thậm chí lúc tỉnh lại, một tay của Triệu Phong đang chống đỡ cơ thể của anh ta, mà tay còn lại đang cầm một mảnh gỗ cháy đặt dưới lỗ mũi của anh ta.

Anh ta ngửi thấy mùi khói đốt gỗ, trong người chợt cảm thấy tinh thần tỉnh táo, áp lực thể xác và tinh thần vào lúc này đã được giải tỏa, toàn bộ não bộ đều lập tức trở nên thư thái hơn rất nhiều.

Rất rõ ràng, chính bản thân Tiểu Lý cũng có thể nhận thức được đây là một loại phương pháp trị liệu.

Mặc dù Tiểu Lý cũng không biết đây rốt cuộc là loại phương pháp trị liệu thế nào, nhưng anh ta có thể khẳng định rằng anh ta chính là đã được Triệu Phong cứu tỉnh lại.

Điểm này không cần nghi ngờ! Tuy nhiên, không đợi anh ta kịp mở miệng phản bác thì đã bị các chuyên gia khác tiếp tục lấn át.

“Tiểu Lý, thực sự không phải cậu ta đã cứu cậu tỉnh lại.

Cậu chỉ là có chút mệt mỏi thôi, là cơn choáng tạm thời do làm việc quá sức, không phải là bệnh to tát gì cả”
“Đúng vậy Tiểu Lý, xét theo triệu chứng của cậu thì chính là đã làm việc kiệt sức rồi.

Thứ tên nhóc kia dùng đều là trò hề gạt người, chính là một trò bịp bợm đấy!”
“Nhìn theo tình huống hiện trường, cậu là tự mình tỉnh lại, không liên quan gì đến phương pháp cấp cứu mà cậu kia đã sử dụng.

Người cậu nên cảm ơn là chính bản thân cậu, là tố chất của cơ thể cậu khiến cậu mạnh mẽ trở lại.

Nhưng mà nếu bản thân đã có thể tự tỉnh lại, cũng có nghĩa là vấn đề của cơ thể cậu không nghiêm trọng”
“Thật không biết cậu ta đã làm hại bao nhiêu người.

Nếu như để cậu ta đi cứu người, có thể sẽ đem người ta hại chết mất”
Tuy nhiên, trong nội tâm bản thân Tiểu Lý hiểu rõ, tuyệt đối không thể là tự mình tỉnh lại, mà là sự giúp đỡ của Triệu Phong.

Thậm chí, trong lòng Tiểu Lý còn kêu khổ nói: “Đám lão già các người chỉ biết ở đây nói những lời châm chọc.

Nếu như không phải các người suốt ngày sai khiến tôi thì tôi cũng không đến nỗi kiệt sức đâu.

Nếu không có vị ân nhân này ra tay cứu giúp, tôi rất có thể vẫn chưa tỉnh lại được.


Tiểu Lý biết tố chất của cơ thể mình như thế nào, căn bản cũng không có tốt như những người khác nghĩ.

Ngược lại, cơ thể anh ta sinh ra đã yếu ớt, khí huyết không đủ, còn có chút tụt huyết áp.

Đây cũng là lý do vì sao Triệu Phong không cho áp dụng phương pháp sơ cứu hô hấp nhân tạo.

Lúc này, Triệu Phong dập tắt mảnh trầm hương kia, sau đó dùng ánh mắt nhàn nhạt quét qua những người xung quanh, nói: “Một đám người không biết phân biệt, đây cũng không phải là gỗ mục nát gì, đây là trầm hương chính hiệu, mấy người các người tốt xấu cũng có một nửa là Trung y, như thế nào mà ngay cả đến mùi thuốc trầm hương cũng không nhận ra vậy? Chẳng lẽ trầm hương này không cắt miếng ra thì các người cũng không nhận ra được?”
Triệu Phong vừa dứt lời, hiện trường biến thành một mảnh xôn xao.

Khi Triệu Phong tự mình nói ra đây là trầm hương thì những chuyên gia và giáo sư đó mới biết cái mảnh gỗ nát này rốt cuộc là thứ gì.

Vì vậy, bọn họ đều mở to hai mắt nhìn, miệng thì há to, tất cả đều biểu hiện ra vẻ khó tin, nhìn chằm chằm vào cái thứ trông giống gỗ mục nát trong tay Triệu Phong kia.

Cũng chỉ có giáo sư Tào Côn là không có biểu hiện kinh ngạc trên mặt, bởi vì ngay từ lúc Triệu Phong dùng bật lửa đốt cái thứ đó, nhìn thấy từng làn khói xanh tỏa ra thì giáo sư Tào Côn đã biết là Triệu Phong muốn thông qua phương thức đốt trầm hương để kích thích sự hôn mê qua mũi của Tiểu Lý.

Trầm hương nguyên chất cháy lên, tỏa ra khỏi xanh lần lượt từng làn một chui vào lỗ mũi của Tiểu Lý.

Với sự kích thích này, cộng với trầm hương vốn có tác dụng nâng cao tinh thần tỉnh táo của não bộ, Xoa dịu cảm xúc, giảm căng thẳng, điều hòa nhịp thở, cho nên Tiểu Lý mới có thể tỉnh táo lại.

Mà Tào Côn còn chú ý tới thời gian Tiểu Lý tỉnh lại rất nhanh, điều này cho thấy chất lượng của trầm hương kia trong tay Triệu Phong rất tốt, nếu không cũng không có khả năng có thể đạt được hiệu quả cao như vậy.


Giáo sư Tào Côn vẫn luôn quan sát lời nói và hành động của Triệu Phong, tuy là ông ta hiện tại không có ra mắt can thiệp quá nhiều nhưng ông ta đối với Triệu Phong càng sinh thêm có hứng thú rồi.

Bởi vì có thể mang theo trầm hương chất lượng tốt như vậy bên mình, chứng tỏ người này không đơn giản, là người bình thường thì ai có thể mang theo trầm hương chất lượng cao như vậy trên người chứ.

Góc độ Giáo sư Tào Côn lưu ý tới rất gian xảo, ông ta phỏng đoán sự xuất hiện của Triệu Phong hẳn là không đơn giản như vậy, thân phận lại càng khó có thế suy đoán được.

Lúc này, các chuyên gia và giáo sư kia bị Triệu Phong chất vấn, từng người đều giống như bị câm vậy.

Các chuyên gia và giáo sư y học hiện đại còn có thể nói cho qua, nhưng những giáo sư chuyên gia về y học cổ truyền đó làm sao có thể không nhìn ra đây là trầm hương.

Trầm hương cũng là một vị thuốc mà, những giáo sự trung y này ở Đại học Nam Phong suốt ngày nghiên cứu về học thuật mà lại có thể không nhận ra trầm hương sao? Vậy mà còn nói đây là gỗ mục nát! Những người được gọi là giáo sư trung y này chỉ nhận biết được trầm hương khi nó được cắt thành từng mảnh dùng để làm thuốc.

Nhưng lại không thể phân biệt ra nguyên liệu của trầm hương, không biết đây có thể xem là một loại bị thương cho y học hay không.

Vẻ mặt của các vị chuyên gia Đông y nhất thời biểu hiện sự khó chịu.

Triệu Phong tiếp tục nói: "Các người cũng biết người này có thể tỉnh lại là dựa vào trầm hương của tôi sao?" Ngay sau đó, Triệu Phong tiếp tục: "Còn nữa, các người nói người này có thể lực tốt, đây thực sự là lời nói vô căn cứ.

Nếu như người này có thể lực tốt như vậy thì vì sao chung một hoàn cảnh mà những trợ thủ khác không bị ngất xỉu, nhưng riêng người này thì hết lần này đến lần khác đều ngất đi?" "Thể lực và gân cốt của người này yểu bẩm sinh.

Bất tỉnh và hôn mê cũng được chia thành ngất xỉu, sốc và đột tử.

Làm sao các người có thể phán đoán một cách qua loa, đơn giản như vậy về tình trạng của bệnh nhân chứ! Sao các người có thể biết người này cần hô hấp nhân tạo để hồi phục chứ?" "Các người suốt ngày tham gia nghiên cứu học thuật, nghiên cứu khoa học nhưng lại thiếu đi kinh nghiệm trong thực tiễn.

Đương nhiên, học thuật hay nghiên cứu khoa học không có gì đáng trách, thế nhưng không nên tự đánh giá bản thân mình quá cao mà đi coi thường, hạ bệ người khác.

Trong lúc này, các bác sĩ nên tôn trọng lẫn nhau" "Ngoài ra, tôi còn muốn nhấn mạnh một điều rằng phương pháp đốt trầm hương hoàn toàn không phải là ma thuật, đây lại càng không phải là yêu pháp!”
Lúc này, Triệu Phong mới ổn định tinh thần, bình tĩnh như những người khác.

Ngoại trừ giáo sư Tào Côn ra thì những chuyên gia khác và giáo sư tạm thời đều bị Triệu Phong trấn áp.

Đặc biệt là những giáo sư về Đông y, những người thường xuyên làm việc với các loại thuốc Đông y nhưng lại không nhận ra trầm hương.

Đây chính là điều trớ trêu nhất để cho bọn họ dù có tự nhận là giỏi giang đến mấy cũng hoàn toàn không thể ngóc đầu lên được.

Thật ra, căn bản Triệu Phong cũng chưa bao giờ sợ hãi trước các chuyên gia và giáo sư Đông y ở đây.

Dù sao Giang Nam cũng không lớn lắm, những chuyên gia Đông y ở đây cũng không phải những chuyên gia hàng đầu ở vùng Giang Nam này, nói cho cùng những người có nhiều kinh nghiệm và giỏi giang hơn bọn họ cũng không có mặt ở đây.

Triệu Phong nhìn thấy hai chuyên gia đang đứng đấy nhìn nhau, anh nói thêm: "Chữa bệnh cứu người thì không nên bám vào khuôn mẫu đã có sẵn, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh thì nên chấp nhận những phương pháp chữa bệnh khác nhau" Những lời nói này của Triệu Phong không giống như lời nói bình thường, ngược lại đây giống như đang giáo dục những chuyên gia và những giáo sư đang có mặt ở đây.



Lúc này, có một số chuyên gia lớn tuổi, giàu kinh nghiệm đứng ra tỏ ý không phục trước Triệu Phong.

Vừa rồi Triệu Phong đã ra mặt giáo dục, không nể mặt mà nói cho bọn họ mất hết mặt mũi, đương nhiên bọn họ sẽ không buông tha cho Triệu Phong đơn giản như vậy.

"Tôi không tin trầm hương lại có tác dụng lớn như vậy được.

"
Một ông già đi ra từ đám người đông đúc kia.

Người này có mái tóc thưa thớt, đôi mắt sắc bén, thân hình gầy gò và nhìn cũng không quá cao.

Nhưng xét về khí chất thì ông già này vượt trội hơn hẳn so với những chuyên gia khác ở đây, chỉ thua kém giáo sư Tào Côn một chút.

"Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Quan Chi Danh, hiện tại đang là giáo sư y khoa của đại học Nam Phong.

Tôi đã tham gia nghiên cứu Đông y trong suốt những năm vừa qua.

Thì ra ông già này là giáo sư y khoa của trường đại học Nam Phong, xét ra thì địa vị của ông ta chỉ đứng sau giáo sư Tào Côn.

"Bây giờ, tôi cũng sẽ chính thức giới thiệu về bản thân mình! Tôi tên là Triệu Phong, tạm thời tôi không có bất kỳ danh hiệu nào" Triệu Phong đáp lại.

Nghe anh nói như vậy, khóe miệng của Quan Chi Nhanh nhếch lên một nụ cười như thể ông ta đang cảm thấy được sự ưu thế hơn về danh hiệu của mình.

"Chàng trai à, quả thật trầm hương có khả năng làm bệnh nhân tỉnh lại, nhưng không có nghĩa là cậu nói như vậy thì người trợ thủ kia sẽ chắc chắn tỉnh lại, biết đầu việc tỉnh lại còn là điều ngẫu nhiên nữa" Quan Chi Danh nói với Triệu Phong.


.

"Tôi không đồng ý với cách nhìn của ông, đốt trầm hương quả thực là không có khả năng cứu chữa được hết tất cả những người đã ngất đi.

Nhưng việc người trợ thủ này có thể tỉnh lại là điều tất nhiên, không phải ngẫu nhiên.

Bản thân tôi là bác sĩ, chưa bao giờ tôi dám mang tính mạng của con người ra làm trò đùa.

Nếu tôi dám dùng phương pháp đốt trầm hương để cứu người thì sẽ giải thích rõ trường hợp nào có thể dùng phương pháp này, nếu như không thích hợp thì tôi tuyệt đối không tùy tiện tiến hành cứu chữa như vậy.

"
Triệu Phong nhấn mạnh.

"Nhưng thời gian ngắn như vậy, tình huống lại đang nguy cấp, làm thế nào mà cậu có thể nhanh chóng phán đoán ra trường hợp của người trợ thủ này thích hợp để dùng phương pháp đốt trầm hương chứ?" Quan Chi Danh từng bước ép sát anh, truy vấn đến cùng.

"Tôi đã bắt mạch cho người này rồi nên đương nhiên biết người này thích hợp dùng phương pháp như thế nào để cứu chữa.

"
Triệu Phong nhìn Quan Chi Danh, nghiêm mặt nói.

Khi Triệu Phong vừa dứt lời thì càng vang lên nhiều âm thanh chất vấn anh.

"Làm sao có thể được chứ, trong thời gian ngắn như vậy, căn bản là không có khả năng bắt mạch chính xác được!".

"Đúng vậy, tôi cũng nghĩ nó không hề thực tế một chút nào, ngay cả mấy người chúng ta cũng còn không có khả năng làm được.

"Bắt mạch thực sự là có độ khó rất cao, rất nhiều chuyên gia Đông y cũng có những lúc bị vấp và bắt nhầm mạch cho bệnh nhân.

Mà cậu ta chỉ trong vài giây ngắn ngủi cũng có thể đoán chính xác được mạch của trợ thủ này sao?" "Rất có thể là cậu ta đang khoác lác đấy, cậu ta mà là bác sĩ thì chắc chắn sẽ hạ thấp danh dự và hình tượng của chúng ta trong ngành y học Giang Nam mất!" Tuy nhiên, Triệu Phong lại đáp lại bọn họ bằng sự giễu cợt: "Các người phải biết rằng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, các người chưa từng thấy, không làm được cũng không có nghĩa là người khác không làm được.

Các người có biết trên đời này có một thuật bắt mạch gọi là thuật bắt mạch rồng bay không?" Lời nói của Triệu Phong khiến các chuyên gia Đông y ở đây bỗng cảm thấy có chút bối rối không hiểu lầm.

Mọi người dường như chưa bao giờ nghe nói đến thuật bắt mạch như vậy.

"Thuật bắt mạch rồng bay sao? Tôi chỉ biết là có thuật bắt mạch đơn thuần mà thôi.

"
"Gì cơ, cậu ta lại khoác lác ra cái tên kỳ quái gì vậy chứ! Làm sao mà có thể có loại thuật bắt mạch như vậy được.

"
"Tôi đã theo nghề thuốc năm mươi năm nay nhưng thực sự đúng là tôi chưa bao giờ nghe qua loại thuật bắt mạch này.

Cậu cho rằng cậu đang viết tiểu thuyết kiếm hiệp sao, lại còn là thuật bắt mạch rồng bay chứ, nếu vậy thì chắc tôi sẽ là Nhất Dương Chỉ của nhà họ Đoàn ở Đại Lý mất!" "Đừng có nghe cậu ta nói bậy, nghe thấy tên đã biết là không đáng tin cậy rồi.

Tôi thực sự hoài nghi là có bao nhiêu bệnh nhân đã bị cậu ta lừa rồi" Nhìn thấy dáng vẻ dương dương tự đắc của những giáo sư này, chẳng những chưa từng nghe đến thuật bắt mạch rồng bay, mà còn ra sức chất vấn Triệu Phong.

Triệu Phong thực sự không biết nên nói gì cho phải, đành than thở bất lực cho qua.

Anh không nghĩ tới trong ngành Đông y ở Hoa Hạ lại có nhiều vết nứt như vậy.

Nhiều y thuật từ xa xưa đã bị thất truyền thì không nói, nhưng về việc chưa từng nghe qua thì thật sự không thể chấp nhận nổi.

Bây giờ Triệu Phong còn không biết ai trong số những người đang đứng đây là truyền nhân của y học cổ đại.

Anh cảm thấy truyền nhân của y học cổ đại chắc chắn biết về thuật bắt mạch rồng bay.

Dù sao thì sự kế thừa của y học cổ đại cũng khá là lâu đời rồi.

Thật ra, Triệu Phong cũng muốn thông qua việc này để dò xét xem ở đại học Nam Phong này, ngành y khoa phát triển đến mức nào.

Cho dù có phải ở đây vấn đáp với giáo sư đại học và các nhà chuyên gia nhưng tìm thấy được truyền nhân của y học cổ đại thì như vậy chuyến đi của ngày hôm nay thật không uổng công.

Vì vậy, Triệu Phong đưa mắt nhìn xung quanh, anh nhìn Quan Chi Danh, dò hỏi: "Giáo sư Quan Chi Danh, giáo sư đã từng nghe qua thuật bắt mạch rồng bay hay chưa?".

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận