Giấc Mơ Tỷ Phú


"Làm sao? Cô nói có khả năng cái gì? Đội trưởng đang ở bên trong chờ cô, cô vào rồi sẽ biết!" Chuyện đến bây giờ, Liễu Ly Ly cũng không cần phải che giấu cái gì cả, trên mặt đã lộ ra chút hung ác cùng nụ cười ác ý.

"Tôi không đi!" Chu Linh vội vàng muốn rời khỏi nơi này, nói xong liền đẩy Liễu Ly Ly đang đứng ở trước mặt ra.

Nhưng mà cơ thể vốn gầy yếu của Chu Linh, làm sao đối phó lại Liễu Ly Ly đã chuẩn bị đầy đủ.

Không đợi Chu Linh bước thêm một bước, Liễu Ly Ly đã trực tiếp chặn lại đẩy lùi về, dáng người nhỏ bé đập mạnh vào cánh cửa sắt.

"A! "
Sự đau đớn đằng sau lưng làm cho Chu Linh phải kêu lên.

Chát! Không đợi Chu Linh trở lại bình thường, Liễu Ly Ly đã kích động dơ tay tát vào mặt của Chu Linh một cái.

"Đồ khốn, tôi vẫn nghĩ cô như là một người thành thật, thật không ngờ cô lại có tâm cơ bên trong như vậy?" Liễu Ly Ly chỉ vào Chu Linh mắng.

Chu Linh cảm thấy có vết vết bỏng đau rát trên mặt, nghe được Liễu Ly Ly nói như vậy, một lúc sau mới định thần lại, giải thích: "Chị Ly, chị có thể nói bất cứ điều gì, nhưng tôi!
Tôi từ trước tới nay chưa làm chuyện gì phải thật sự xin lỗi các người cả!" "Hừ! Cho đến bây giờ vẫn còn cố gắng cãi, đợi lát nữa cô sẽ phải chịu tội!" Liễu Ly Ly cũng không cho Chu Linh cố giải thích cái gì, cầm lấy cánh tay gầy yếu của Chu Linh, trực tiếp mở cánh cửa kho lưu trữ, dẫn theo vào trong.

"Không!
Không cần, tôi không đi vào trong đâu!" Sự giãy dụa của Chu Linh lúc này là hoàn toàn vô ich.

"Đồ tôi phải mang tới đến rồi này!" Vào trong kho lưu trữ Liễu Ly Ly trực tiếp gọi.

Lúc này, bên kia kho lưu trữ chỗ mấy đồ vật linh tinh được xếp chồng xuất hiện một số bóng người.


Chu Linh anh mắt nhìn về phía đấy, những người này ai khác, chính là Lý Lan cùng với một số người của đội biểu diễn.

Những người này mấy ngày thường cũng đều là những người hay bắt nạt Chu Linh.

“Tiểu Lan, cô!
các người đang muốn làm gì?”
Chu Linh trong lòng cảm thấy không ổn, cơ thể nghĩ muốn hướng về phía cửa mà di chuyển, muốn nhanh chóng chạy thoát khỏi đây.

Nhưng vài người đâu muốn cho Chu Linh một cơ hội đấy, Liễu Ly Ly nhấc chân lên, dùng giày cao gót sắc nhọn trực tiếp đá vào đùi của Chu Linh.

"A!" Chu Linh đau đớn, nhanh chóng nhưng bị liệt ngồi xuống dưới đất, ngay cả muốn đứng dậy nhưng mọi sức lực đều không có.

“Đặc biệt sao, đồ chó nhà cô, không phải là muốn quyến rũ người đàn ông của tôi sao? Nhìn không ra cô thật sự có thủ đoạn theo đuổi một người con trai trắng trẻo!”
Lý Lan vẻ mặt tức giận đi tới trước người của Chu Linh.

Đối với cô ta mà nói 5 triệu tệ liền cứ như vậy không cánh mà bay, cơn tức giận này nhất định phải tìm người để phát tiết.

"Tôi!
tôi không có, không phải như vậy.

.

"
Chu Linh muốn giải thích, cho tới đến bây giờ cô mới có thể hiểu được chính mình tại sao lại bị đối xử như vậy.


Chát! Một cái tát vang lên! Đây là Lý Lan như có vẻ dùng toàn bộ sức lực để tát Chu Linh một cái! Lần này, Chu Linh trực tiếp bị ngã xuống mặt đất.

"Bây giờ còn nghĩ muốn lập đền thờ, hôm nay tôi thật sự rất muốn được nhìn đền thờ của cô có thể lập cho đến lúc nào! "
Lý Lan mắng, một bên lại đá một cải!
Lý Lan đánh một đòn hiểm như vậy ở bên dưới, Chu Linh ngay cả sức lực để cầu cứu cũng không có.

Nếu nói vừa rồi Chu Linh còn muốn chạy trốn, thì bây giờ ngay cả ý muốn giãy dụa cũng không có.

Nhưng Lý Lan càng đánh càng tức giận, đám người Liễu Ly Ly ở bên cạnh giờ phút này cũng không thể xem tiếp được.

Không phải họ cảm thấy đau long cho Chu Linh, mà là thật sự sợ rằng Lý Lan nếu cứ đánh tiếp như vậy sẽ gây ra tai nạn chết người.

Phải biết rằng đây là buổi tiệc của nhà họ Hoàng nếu xảy ra một vụ tai nạn chết người, mấy người bọn họ chắc chắn là sẽ chịu không nổi.

"Được rồi, đừng đánh nữa! Lấy điện thoại di động của cô ta, xem 5 triệu tệ kia đã chuyển đi chưa! "
Liễu Ly Ly nhắc nhở, Lý Lan lúc này mới phản ứng lại.

Vừa rồi chỉ nghĩ muốn trả thù, tại sao lại quên mất một việc quan trọng như vậy? Lý Lan giật lấy chiếc túi xách của Chu Linh, trực tiếp đỡ hết mọi thứ bên trong túi xách của Chu Linh ra.

Chu Linh lúc này ngay cả sức lực phản kháng cũng đều không có, cô biết nếu chính mình cầu xin thể nào cũng không được, nói không chắc còn có thể bị đánh nhiều hơn, chỉ có thể mê man nằm trên mặt đất, nhìn đám người Lý Lan xem điện thoại của chính mình.

Khi Lý Lan nhìn thấy số dư của chuỗi số khổng lồ, ngay lập tức trong lòng liền vui vẻ.

“Ha ha!

Cái đồ này rõ ràng muốn tự mình độc chiếm số tiền, lại còn giả bộ trước mặt chúng ta!”
Lý Lan cầm điện thoại di động trong tay kích động run rẩy đứng lên.

5 triệu tệ đấy, con số này cho dù chia đều người Liễu Ly Ly ở bên cạnh giờ phút này cũng không thể xem tiếp được.

Không phải họ cảm thấy đau long cho Chu Linh, mà là thật sự sợ rằng Lý Lan nếu cứ đánh tiếp như vậy sẽ gây ra tai nạn chết người.

Phải biết rằng đây là buổi tiệc của nhà họ Hoàng nếu xảy ra một vụ tai nạn chết người, mấy người bọn họ chắc chắn là sẽ chịu không nổi.

"Được rồi, đừng đánh nữa! Lấy điện thoại di động của cô ta, xem 5 triệu tệ kia đã chuyển đi chưa! "
Liễu Ly Ly nhắc nhở, Lý Lan lúc này mới phản ứng lại.

Vừa rồi chỉ nghĩ muốn trả thù, tại sao lại quên mất một việc quan trọng như vậy? Lý Lan giật lấy chiếc túi xách của Chu Linh, trực tiếp đỡ hết mọi thứ bên trong túi xách của Chu Linh ra.

Chu Linh lúc này ngay cả sức lực phản kháng cũng đều không có, cô biết nếu chính mình cầu xin thể nào cũng không được, nói không chắc còn có thể bị đánh nhiều hơn, chỉ có thể mê man nằm trên mặt đất, nhìn đám người Lý Lan xem điện thoại của chính mình.

Khi Lý Lan nhìn thấy số dư của chuỗi số khổng lồ, ngay lập tức trong lòng liền vui vẻ.

“Ha ha!
Cái đồ này rõ ràng muốn tự mình độc chiếm số tiền, lại còn giả bộ trước mặt chúng ta!”
Lý Lan cầm điện thoại di động trong tay kích động run rẩy đứng lên.

5 triệu tệ đấy, con số này cho dù chia đều cũng đủ để cho đám người Lý Lan có một khoảng thời gian sống vui vẻ!
Đám người Liễu Ly Ly nghe thấy như vậy, nhanh chóng cũng trở nên vui vẻ đứng lên, vội vàng nói: "Mau, đem toàn bộ tiền chuyển ra bên ngoài!" "Trả lại cho tôi!" Nhìn thấy số tiền sắp bị đám người Lý Lan chuyển đi, Chu Linh không biết sức lực từ đầu ra, dùng sức chống đỡ cơ thể, kéo thân thể gầy yếu không chịu nổi đứng lên.

Dù cuộc sống không được coi là giàu có, nhưng từ nhỏ Chu Linh đã được cha mẹ cho ăn học tử tế, cô biết dù khó khăn đến đâu, cũng sẽ không đòi hỏi những thứ không phải của mình, huống chi đấy là một khoản "Tiền đặt cọc" vô cùng lớn.

Nếu khoản tiền này bị đám người Lý Lan chuyển đi, chính cô cho dùng có chết cũng không thể trả nổi.


Nghĩ đến vậy, nội tâm Chu Linh không có một chút đấu tranh nào, cô quyết định phải phản kháng.

Thầy Chu Linh như thế nhưng vẫn đứng lên, còn muốn đến cướp lại điện thoại di động, mấy người có hơi chút bất ngờ, nhưng ngay lập tức, Lý Lan lại dùng một tay đẩy Chu Linh ngã xuống đất.

"Linh Linh à, việc này hôm nay coi như là dạy cho cô một bài học, chính mình về sau cũng không được độc chiếm một mình, dù sao thì khoản tiền này là tiền đặt cọc mà người nhà bồi thường cho Lan Lan!" "Nhưng mà xem ra cô cũng là một người thông minh, chúng tôi cũng không phải là một người vô tình, khoản tiền này chúng ta chia đều, cho cô 100 nghìn tệ, như vậy cô có thể không còn nghèo đến nỗi ngay cả tiền mua đồ trang điểm cũng còn không có!" Liễu Ly Ly bỗng nhiên trở thành một người hiền lành, vậy mà chủ động giúp đỡ Chu Linh.

Liễu Ly Ly làm như vậy cũng chỉ vì một nguyên nhân, đều không phải là do trong lòng cảm thấy thương hại.

Mà là vừa rồi chuyển thử khoản tiền mới phát hiện ra, bọn họ tuy đã có được điện thoại di động của Chu Linh, nhưng mà mật mã chuyển khoản lại không biết!
- Không biết mật mã, cũng không thể nào có được khoản tiền lớn này.

"Cầu xin các người, trả lại điện thoại cho tôi, số tiền này!
Không thể chuyển đi, nếu!
các người có thể tìm người đàn ông đó xin!" Chu Linh giờ phút này trong này tuy rất sợ hãi, những nếu số tiền này bị chuyển đi rồi, cả đời của chính cô cũng không thể kiếm lại được khoản tiền này.

"Chu Linh, cô cũng đừng rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt! 100 nghìn tệ cô phải cảm thấy ít nhất chúng ta có thể thương lượng, nếu cô còn cứ khăng khăng một mực trong lời nói, thì cũng đừng trách bọn tôi vô tình" "Cô không phải thích khiêu vũ hay sao, đánh gãy chân của cô, tôi nghĩ ở trong này cũng sẽ không có người nào biết.

"
Khuôn mặt xinh đẹp vốn có của Lý Lan giờ phút này là một vẻ mặt hung ác.

Mà Chu Linh trong lòng đã gần như muốn tuyệt vọng, việc bị đánh có thể không là gì đối với Chu Linh.

Nhưng nếu mà đánh gãy một chân, chính cô về sau cũng không thể khiêu vũ được nữa, thậm chí trở nên thành tàn phế, đây thật sự là một điều rất đáng sợ.

Lúc này Chu Linh cũng không biết chính cô nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể van xin.

Đau khổ mà van xin! "Nghìn lần cầu xin các người, không cần, không cần phải như vậy!
Tôi tôi có thể đem tiền lương sau này chia đều cho các người, cầu xin các người! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận