Lưu Thanh Lam khựng lại,cơn nóng giận liền không còn nữa.
Cô ta trầm mặc rất lâu,thật lâu sau đó mới chậm rãi thốt lên hai từ “Xin Lỗi” nhưng người bên kia đã cúp máy rồi.
Từ nhỏ Lưu Thanh Lam được dạy bảo rất kĩ,chỉ là trong khoảng thời gian này vì lòng ganh tỵ nên tính cách cũng thay đổi theo.
Cô biết rõ Ngạn Thanh không hề làm gì sai ngược lại cô ấy là người đáng thương nhất trong vòng tròn 3 người này.
Bây giờ cô ta không còn nổi cáu được nữa,trong lòng có khúc gỗ nặng trịch cũng được gỡ bỏ.
Những lời Ngạn Thanh nói cô ta không tin hoàn toàn?Cũng sẽ không đến mức sẽ ngay lập tức biến mất được.
———————
Ngạn Thanh trầm mặc nhìn lọ thuốc ngủ trong tay mình,tâm trí cô đang thôi thúc cô hãy uống nó đi.
Hãy chấm dứt cơn đau dai dẳng này.
Kết thúc tất cả những nỗi phiền muộn này đi.
Bami ở bên cạnh cô không ngừng cắn lấy vạt áo của cô.
Nó như muốn cướp đi lọ thuốc từ tay cô.
Nhìn lấy đôi mắt to tròn kia cô lại tự hỏi.
- Bami sẽ rất buồn nếu chị biến mất phải không?
Cô nhìn thấy ở khoé mắt nó ươn ướt,nó đang khóc sao?Bami của cô đau lòng cho cô rồi.
Lọ thuốc trong tay cô liền không lực mà rơi xuống sàn nhà.
Ngạn Thanh khốn khổ mà ôm lấy Bami.
Cô không muốn chết cũng chẳng muốn sống nữa.
Cô chỉ có hai lựa chọn mà thôi,một là kết thúc cơn đau này sớm một chút,hai là bị bệnh tật hành hạ thể xác này,đến lúc không còn chút hơi thở.
Giọng nói nghẹn ngào của cô,nước mắt của cô cùng lúc mà tuôn trào.
Tiếng khóc nấc lên không thành tiếng,cô không muốn để người bên ngoài nghe được nó.
- Bami của chị phải làm sao đây…hức…Chị…chị không muốn rời xa em.
Chị cũng không nỡ…không nỡ rời xa anh ấy,chị phải làm sao đây….
hức…
Chú chỏ nhỏ trong lòng không ngừng dụi đầu vào cằm cô.
Nó không sủa cũng không vùng vẫy,thật sự nó rất ngoan.
Bami của Ngạn Thanh là chú chó hiểu chuyện nhất trên đời này.
————————
Sáng ngày hôm sau thức dậy,Ngạn Thanh ôm lấy Bami ra khỏi phòng ngủ.
Cả một đêm ngủ không yên giấc khiến tinh thần cô có chút mệt mỏi.
Thời gian này cô sẽ dẫn Bami đi dạo nhiều hơn,sẽ làm những việc mà bản thân thích.
Còn phải tìm cho Bami của cô một người chủ mới,phải là người tốt để yêu thương em.
Quý Nghiên Dương nghe thấy tiếng bước chân liền đi ra khỏi phòng bếp.
Hai người chạm mắt nhau nhưng cô lại là người rời đi trước.
Cô hoàn toàn xem anh là không khí,cứ để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Dù là vậy anh cũng không hề hấn gì ngược lại đi lại phía cô,kéo lấy cánh tay của cô đến bàn ăn.
- Em mau ăn sáng đi,ăn xong em có muốn đi đâu không?Anh dẫn em đi mua sắm nhé?Mua hết tất cả những thứ em muốn,được không?
Ngạn Thanh nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn rồi lại nhìn đến bàn bếp.
Trên đấy xếp đầy những thứ màu đen,là thức ăn bị khét.
Người đàn ông này đã phải làm đi làm lại bao nhiêu lần mà đồ ăn khét lẹt chất đống như thế?
Cô rất vui khi anh làm những điều này vì cô,hạnh phúc khi anh quan tâm cô đến thế.
Một người đàn ông luôn có lòng tự trọng,cao ngạo và cực kì lạnh lùng lại ở đây để dỗ cô.
Không có điều gì cô lại từ chối hành động đấy của anh,hãy để cô tham lam một chút.
Để cô tận hưởng những thứ tốt đẹp này một thời gian thật ngắn.
Hãy để cô thật sự hạnh phúc bên người cô yêu, lần cuối cùng này.
Ngạn Thanh nhấc chiếc nĩa lên bắt đầu ăn,cô vẫn luôn nhẹ nhàng như thế.
Nhìn anh cười ngọt ngào rồi cất giọng.
- Anh cũng ăn đi.
Quý Nghiên Dương khẽ cong khoé môi,nếu anh biết chiêu này dỗ được cô thì anh đã làm từ lâu rồi.
Anh kéo lấy ghế bên cạnh cô ngồi xuống,phần lớn đều là nhìn cô ăn thì đã thấy no rồi.
Sau bữa ăn cả hai rời khỏi biệt thự.
Ngạn Thanh không cần che kín mặt nữa.
Cô thoải mãi mặc chiếc váy màu vàng nhạt,quấn thêm chiếc khăn lụa màu trắng xám bên người.
Cô được anh chăm sóc rất tốt,anh che nắng cho cô.
Lâu lâu lại giúp cô lau đi mồ hôi trên trán,tất cả những sự quan tâm đấy cô không hề né tránh.
Hoàn toàn cùng anh như một đôi thực thụ.
Ngạn Thanh vuốt ve bộ lông trắng muốt của Bami.
Cô nhìn về phía anh mà cất giọng.
- Em gái của anh rất thích cún phải không?em ấy có muốn nhận nuôi thêm không?
- Đúng vậy,Tiểu Y vẫn chưa ưng được bé nào nên vẫn chưa nuôi,sao em lại hỏi chuyện này?
Cô từng gặp qua Quý Hoạ Y,là một cô gái hoạt bát năng nổ.
Cũng đã từng tiếp xúc qua,là một cô gái tốt bụng.
Nhìn xuống Bami trong lòng cô liền không nỡ nói tiếp nhưng vẫn nuốt đắng vào trong lòng mà cất lời.
- Em ấy hình như rất thích Bami,dạo này em không muốn nuôi cún nữa cảm thấy có chút phiền.
Anh có thể hỏi giúp em có thể nhận nuôi Bami không?
Quý Nghiên Dương có hơi bất ngờ nhìn cô rồi lại nhìn xuống cún nhỏ.
Từ khi biết cô đã thấy cô nuôi bé cún này rồi,sao bây giờ lại không muốn nuôi nữa?
Nhưng nếu là điều cô muốn anh sẽ làm,sau này cô có muốn nhận lại Bami anh cũng sẽ đem trả về cho cô.
.