Giấc Mộng Của Anh Chính Là Em

Chiêu Chiêu nữ vương ra
lệnh một tiếng, Lôi Ti Ti vội vàng chạy đến chiến trường.

“Thế nào?” Lôi Ti Ti lườm đối thủ một cái, lại là đồ đệ Hương Hương Công Chúa
của Lưu Chiêu Chiêu.

Lưu Chiêu Chiêu cắn răng nghiến lợi: “Mối thù đoạt trai, không đội trời chung.”

Vậy còn nói gì? Đánh đi!

Cùng một đội với Hương Hương Công Chúa chính là Truyền Thuyết Ca. Vị Truyền
Thuyết Ca này cấp bậc rất cao, rất có cấp bậc trên bảng pk.

Cũng may thao tác của Lưu Chiêu Chiêu đủ mạnh mẽ, hơn nữa lúc trước Lôi Ti Ti
liều mạng luyện cấp. Qua mấy hiệp đấu, hai bên lâm vào giằng co, ai cũng không
chiếm được tiện nghi.

Truyền Thuyết Ca bắt đầu cầu hòa: “Triệu Triệu, dù sao cũng quen biết, vạch mặt
làm chi? Chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay thôi.”

“Đồ thúi!” Lưu Chiêu Chiêu mắng to.

Nhìn dáng dấp anh ta chính là Trần Thế Mỹ rồi? Lôi Ti Ti khi dễ vô hạn ing:
“Trở lại!”

Thao tác của Công Chúa Hương Hương thật tệ, căn bản không thể làm gì, trường
hợp tương đương với 2v1. Truyền Thuyết Ca mặc dù công kích tổn thương lớn,
nhưng di động không linh hoạt. Lôi Ti Ti vừa nhảy lên, liền nhẹ nhàng tránh
thoát, lại trở tay bắn một mũi tên, tổn thương bình thường nhưng mười mấy tên
bắn ra xong Truyền Thuyết Ca cũng thành Tổ Ong Ca.

Lưu Chiêu Chiêu chuyên chức bà vú, phụ trách thêm năng lượng cho Lôi Ti Ti, cô
còn luyện một chiêu Tinh Vệ lấp biển, một khi trị số ma pháp lên max, đến lúc
đó có thể hạ đầy mưa đá, phạm vi công kích là cả màn ảnh.

Hai người ăn ý phối hợp, một đôi gian phu dâm phụ cùng chiến cùng chết, dị
thường hàm sướng lâm ly.

Lôi Ti Ti đang chem giết hưng phấn bừng bừng, thì Truyền Thuyết Ca lại bỏ lại
Hương Hương Công Chúa chạy!!

“Ti Ti!”

“Đến!” Kỹ năng nghiêm chỉnh thì Lôi Ti Ti luyện không xong, nhưng “Oai môn tà
đạo” luyện không ít —— Khinh công, nấu nướng, may, lấy quặng —— Ở trong bang
hội là số một số hai.

Bạch y thiếu nữ chỉa mủi chân xuống đất, đuổi theo mấy bước, lộn ngược ra sau,
lập tức kéo cung bắn tên, ánh sáng trắng thẳng đến sau lưng Truyền Thuyết Ca,
chiến sĩ Long tộc ầm ầm ngã xuống đất.

“Hừ, về sau xem mày làm sao sống ở Mộng Tưởng quốc, nhớ phải kẹp chặt cái đuôi
làm người!” Lưu Chiêu Chiêu đá vào trên mông đít Truyền Thuyết Ca một cước.

“Nếu không chúng ta gặp một lần giết một lần, thấy một đôi giết một đôi!” Lôi
Ti Ti bổ sung.

Tôi là nữ thổ phỉ, sảng khoái a... >V

Chém người xong Lôi Ti Ti nói với chị em tri tâm: “Chiêu Chiêu, mình còn tưởng
rằng cậu thích Giang gia, sao chuyển đổi trận địa”

Vừa nhắc tới Giang gia Lưu Chiêu Chiêu lập tức hưng phấn: “Giang gia là ai? Đó
là lãnh tụ của nhân dân, vĩ nhân, thiên tài, đại thần! Chỉ có thể đứng xa nhìn
không thể khinh nhờn ~ chỉ cần liếc anh một cái mình đã thỏa mãn rồi!”

囧, Giang gia thật là Tuyết Hồ Tộc, chuyên luyện mị
thuật?

Chuyện là như thế này.

Sau khi Lưu Chiêu Chiêu tham gia tuyển mỹ nữ, giọng nói cũng đa cảm hơn. Vì vậy
cô quyết định tìm bạn trăm năm ở trong trò chơi, ai có thể đọc ID của cô nghe
tình cảm nhất, cô sẽ gả cho người đó. Cuối cùng Truyền Thuyết Ca trổ hết tài
năng, cộng thêm lúc trước cùng nhau đánh thắng mấy lần, hai người liền mắt đấu
mắt. Vốn là bọn họ hẹn hôm nay đến miếu Nguyệt Lão, vậy mà Truyền Thuyết Ca thả
chim bồ câu (thất hạn) cho cô, thành phu quân của Hương Hương Công Chúa.

Lôi Ti Ti không hiểu: “Điều kiện tìm bạn trăm năm này, mồ hôi –|||”

“Ừ... Cái này... Nếu có đàn ông có thể đọc thuận mấy chữ này, đầu lưỡi anh nhất
định rất linh hoạt, rất mất hồn? Tưởng tượng một chút, hôn nhau với người đàn
ông đó, nhất định sương...”

Lôi Ti Ti rất 囧: “Cậu muốn yêu qua mạng?! Đùa mà thành thật?!”

Không phải đâu, không phải đâu, không phải đâu?!

Thật lâu, Lưu Chiêu Chiêu mới nói: “Cái tên trước đó, bắt đầu từ lớp mười, năm
năm rồi, cuối cùng không phải cũng chia tay sao. Cậu cho rằng ở bên cạnh cậu,
cậu liền hiểu anh sao? Cậu cho rằng ‘cách in tờ nết’ chính là giả sao? Thật ra
thì đều không nhất định.”

Thì ra là cô còn chưa đi ra từ trong bóng ma thất tình. Con người bình thường
mạnh mẽ, thật ra thì càng dễ bị thương.

Cô thật là khổ sở >

“Chiêu Chiêu.”

“Mẹ nó, lúc nào thì lão nương dông dài như vậy rồi hả?! Hương Hương Công Chúa
tiện nhân này, thừa dịp mình không có ở đây câu dẫn tên khốn kia!! Tên khốn
kiếp kia, cậu biết anh nói như thế nào với mình không? ‘Triệu Triệu, em rất
tốt, nhưng em quá lợi hại, anh không chịu nổi.’ Nếu rất tốt tại sao không cần?!
Mạnh mẽ có lỗi sao?! Rõ ràng không phải là đàn ông, biến thái!”

Lôi Ti Ti liều mạng gật đầu.

Sự thật chứng minh, Truyền Thuyết Ca quả nhiên không phải đàn ông.

Thế giới [Anh Chỉ Là Truyền Thuyết]: Hai đàn bà thúi các ngươi chờ cho tao!
Đừng cho gia gặp phải, nếu không tao thấy một người giết một người, thấy một
đôi giết một đôi!

Thế giới [Hoa Trứ Triệu Triệu]: Ai yêu này, lời người khác đã nói mày cũng nói
lại, thứ người khác thả ra mày có ăn lại không? Làm người phải phúc hậu ~

Thế giới [Nữ Thấp Chủ Nhĩ Hảo]: Chó cắn chó, ai.

Thế giới [Phỉ Ngã Lôi Ti]: Không phải đâu? Tại sao tôi chỉ nhìn thấy một con
chó đực?

Thế giới [Hương Hương Công Chúa]: Nhân yêu (gay or les) thúi không cần khinh
người quá đáng!

Thế giới [Thất Công Chúa De Sủng Vật]: Đúng vậy a đúng vậy a, một nhóm nhân
yêu! Cho là mình từng ngủ với Yên Vũ thì ngon à, đi tìm chết!

Thế giới [Thái Ủy Khuất]: Hoa Trứ Triệu Triệu trôm hình của ai?! Không phải cô
chứ!

Thế giới [Hát Chi YIN Ca Cho Đảng Nghe]: Phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ đây?

...

Lôi Ti Ti rơi mồ hôi, gần đây hai người bọn họ hơi làm náo động, một nhóm người
sớm khó chịu. Hiện tại thì có cơ hội không dễ dàng, nước dơ gì đều dội lên
người hai cô.

Lúc này Truyền Thuyết Ca mang theo một đội người tới khiêu khích.

“Đàn bà thúi sợ chưa?” Truyền Thuyết Ca chống nạnh cười.

Lôi Ti Ti xem thường loại đàn ông này nhất: “Có gì phải sợ. Đối với chúng ta mà
nói, trò chơi thôi, nói chuyện rất là hợp ý liền nói, nói không đến muốn đánh
cứ đánh, muốn giết cứ giết. Không giống những người khác, động một chút lên
trên thế giới chửi đổng.”

Truyền Thuyết Ca giận đến giơ chân, trực tiếp mở ra hình thức chém giết.

Bây giờ bọn họ đang ở biên giới Ung Châu, bụi bay đầy trời, gió thổi mây tàn,
nơi xa mơ hồ hiện lên thành lâu cổ đại, cờ đỏ vù vù.

Những người nghèo như họ quả nhiên không thể đánh đồng cùng cường hào. Truyền
Thuyết Ca đổi lại một đôi giày ‘Không khí chiến tranh’, tốc độ lập tức tăng
lên. Hơn nữa hắn ta còn mang theo chín người, họ lập tức orz (chết) rồi.

Truyền Thuyết Ca đuổi giết họ một đường, họ rất bi thống chết đủ loại. N của
mọi người là trong suốt ba giờ họ bị giết, không có một người nào trong Khinh
Hiệp các ra tay tương trợ.

Mục giúp đỡ vắng lạnh như chết.

Cuối cùng Sul­try vốn không quen nhau không nhìn nổi: “Có ý tứ, sao khi dễ hai
cô gái?”

Sul­try vốn là người tốt, nói chuyện rất quyền uy.

Truyền Thuyết Ca kéo đao, nghiến răng dữ tợn, cuối cùng vẫn là thôi.

Lôi Ti Ti bị giết vô hạn lần ngắm kinh nghiệm của mình: trời ơi, để cho cô đi
chết đi!

Mà lúc này đây, Yên Vũ bí mật nói với cô: “Phỉ Ngã, lần dạy dỗ này đủ thảm
trọng rồi. Về sau không nên tùy tiện thêu dệt chuyện.”

Dạy dỗ?! Thêu dệt chuyện?! Tùy tiện?!

Lôi Ti Ti quả thật hoài nghi mình nhìn lầm rồi.

“Cho nên, anh cảm thấy tôi vô lý gây chuyện?”

“Phỉ Ngã, không cần để tâm vào chuyện vụn vặt. Mặc dù hắn ta quá mức, nhưng dầu
gì hắn ta cũng là lão nhân Phong Vân hội, các em làm như vậy cũng quá không cẩn
thận!”

“Không cẩn thận?” Lôi Ti Ti hướng về phía màn ảnh cười lạnh, “Yên Vũ bang chủ,
không cần phải khách khí. Không cẩn thận gì, là thiếu não đi!”

“Cho nên, vừa rồi khi chúng tôi bị chửi mấy người không nói tiếng nào?!”

“Cho nên, khi chúng tôi bị giết một người cũng không tới giúp một tay?!

“A, ngượng ngùng, ta là công chúa bị bệnh, Phỉ Ngã Lôi Ti có là gì?!” Lôi Ti Ti
rất giận, cảm thấy như bị ném bỏ.

Khinh Hiệp các, Khinh Hiệp trọng nghĩa?

Nghiêm Vũ Vi thâm tình khẩn thiết, Yên Vũ Nhâm Bình sinh máu lạnh vô tình, ai
mới là anh thật sự?

Lúc này những người khác trong bang phái bí mật nhắn cho cô.

Lưu Ly Bảo Bối: “Ti Ti, hiện tại cậu không có chuyện gì chứ? Thật ra thì mình
rất muốn giúp cậu, nhưng cấp bậc của mình... TT”

Thương Hải Nhất Lãng Tiếu: “Mẹ nó, em gái Ti Ti, bọn họ lại dám luân phiên giết
em?! Bây giờ lão tử liều mạng với hắn!”

“Ti Ti...”

“Ti Ti...”

Có lẽ, khoanh tay đứng nhìn chỉ có Yên Vũ thôi. Những người khác trong bang
phái, vẫn rất nhiệt tâm?

Giọng điệu của Yên Vũ hòa hoãn không ít: “Ti Ti, anh biết rõ em uất ức. Nhưng
Phong Vân hội là bang phái lớn, có thù oán phải trả. Nếu như thực gây lớn
chuyện lên, anh lo người cấp thấp trong bang sẽ bị đuổi giết. Em yên tâm, anh
nhất định sẽ lên tiếng cho em, có được hay không?”

Yên Vũ nói những câu có lý, nhưng Lôi Ti Ti vẫn bực mình: “Yên Vũ, đối với tôi
mà nói, cách nói không quan trọng. Chuyện ngày hôm nay, tôi rất thất vọng. Cứ
như vậy, tạm biệt.”

Lôi Ti Ti nói xong, out ra khỏi trò chơi, không biết mình nói tạm biệt với ai.
Yên Vũ Nhâm Bình sinh, Khinh Hiệp các hay là Nghiêm Vũ Vi?

Công công, em đột nhiên rất nhớ anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui