Giấc Mộng Của Anh Chính Là Em

Bữa cơm này, Lôi Ti Ti ăn
không ngon chút nào.

Mặc dù công công che giấu biểu tình khác thường lúc nãy rất nhanh, nhưng cảm
giác có không khí khác lạ đang nổ đôm đốp.

Tần Khả Nhân cười lên thật đáng yêu, mắt hơi nhếch có phần tươi đẹp như hoa.
Giọng nói vừa nhẹ vừa mềm, thật khiến Lôi Ti Ti thua kém.

Lôi Ti Ti cảm thấy rất kém cỏi, nhất là lúc bọn họ tính tiền rời đi, cô trong
lúc lơ đãng bắt gặp vẻ mặt như có điều suy nghĩ lúc Tần Khả Nhân nhìn mình.

Bên trong có vẻ mờ ám, Lôi Ti Ti có dự cảm xấu.

Trên đường trở về, cô và Ngụy Dịch như có suy nghĩ đều không nói gì.

Tiếp vào nhà trọ, vào thang máy, đi lên, sau đó thang máy mở ra, hai người ăn ý
một trước một sau đi ra ngoài.

Ánh đèn cảm ứng hơi mờ, đến mức Lôi Ti Ti cảm thấy hoa mắt.

Cô đi mau mấy bước, không nói tiếng nào vòng qua Ngụy Dịch.

Mật mã mở cửa rất dễ nhớ, sinh nhật âm lịch thêm sinh nhật Dương lịch của cô.

Tâm tình Lôi Ti Ti lại càng kém, mở cửa, đá giày ra.

Một chiếc giày nằm ở phía đông, một chiếc giày bay đến phía tây, cứ như vậy
đường ai nấy đi.

Lôi Ti Ti đột nhiên cảm thấy thật là khổ sở.

Ngụy Dịch đứng ở sau lưng cô muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn vỗ vỗ đầu của cô:
“Đi ngủ sớm một chút đi.”

“Vậy còn anh?”

“Anh xử lý một số văn kiện.”

“Anh cũng đi ngủ sớm một chút.”

“Uh.”

“Không nên quá khổ cực.”

“Uh.”

Ngụy Dịch đồng ý qua loa, giọng nói anh mệt mỏi, vẻ mặt mệt mỏi, không tốt hơn
bao nhiêu so với gặp quỷ.

Lôi Ti Ti đứng một lát, nghiêng tai nghe tin tức

Tuyết rơi rất nhiều, trên khóe miệng cô cũng dính một viên tuyết nho nhỏ. Cô
đưa mu bàn tay chạm một cái, lạnh đến nóng lên.

Chỉ mong là mình suy nghĩ nhiều.

—— đây là ý nghĩ duy nhất của Lôi Ti Ti đêm đó trước khi ngủ.

Nhưng dự cảm của Lôi Ti Ti từ trước đến giờ là tốt không linh, xấu thì linh.

Cô bịt tai trộm chuông qua vài ngày nữa, cho đến khi nhận được điện thoại quốc
tế đường dài của Lưu Chiêu Chiêu.

Tín hiệu SKYPE rất kém cỏi, thanh âm Lưu Chiêu Chiêu giống như bị máy móc cắt:
“Lôi Ti Ti, cậu và Ngụy Dịch xảy ra chuyện gì?”

“Hử?” Lôi Ti Ti giả bộ ngu.

“Đừng cho là mình ra nước ngoài nên không biết? Những tấm hình kia là chuyện
gì?”

Lôi Ti Ti thật buồn bực: “Hình gì?”

“Cậu không biết? Chính là diễn đàn trường học chúng ta, đống hình kia đã ở top
10 rồi, con bà nó!”

Dưới sự chỉ huy của Lưu Chiêu Chiêu lòng đầy căm phẫn, Lôi Ti Ti bất đắc dĩ
đăng ký diễn đàn trong trường.

Quả nhiên có liên quan đến Ngụy Dịch, đang ở top 10 ngay trang đầu.

“Chiêu Chiêu, mình sợ.”

“Tiền đồ!” Lưu Chiêu Chiêu từ nào đến giờ ít lời mà ý nhiều.

Lôi Ti Ti bẹt bẹt miệng, bấm vào.

Tốc độ website vô cùng mau, hình trai tài gái sắc đập vào tầm mắt Lôi Ti Ti.

Bối cảnh hình màu vàng cam, khiến tất cả nổi bật lên thật ấm áp. Một nam một nữ
đang mỉm cười nói chuyện với nhau, nam thì anh tuấn, nữ thì xinh đẹp, giữa bọn
họ là chiếc bàn vuông nhỏ, phía trên có một mình pha lê nhỏ trồng cây xanh
biếc.

Lôi Ti Ti khẽ há to mồm, mắt trừng rất lớn: “Chiêu Chiêu.”

“Mẹ nó, tên khốn kiếp Ngụy Dịch này, lại dám trèo tường!”

Lôi Ti Ti làm bộ như chẳng hề để ý: “Là Tần Khả Nhân sưu tầm hình của anh...
hai ngày trước công công đã nói với mình. Tài liệu tìm hiểu lần đầu của Tần Khả
Nhân không đầy đủ, cho nên tìm anh ấy lần nữa.”

“Chó má!” Lưu Chiêu Chiêu cực kỳ tức giận mắng, “Cậu xem ánh mắt của hồ ly tinh
đó, thực sự chỉ có sưu tầm đơn giản thôi sao? Hừ, mình nói cô ta, không chỉ là
hấp dẫn, tuyệt đối là câu dẫn!”

Lôi Ti Ti lúng ta lúng túng: “Mình tin tưởng công công.”

“Cút!” Lưu Chiêu Chiêu giận quá rồi, “Cậu biết mình làm sao chia tay mối tình
đầu không? Trách mình lúc ấy quá tin tưởng tên khốn kia, kết quả bị người bán
còn kiếm tiền thay hắn ta.”

Lưu Chiêu Chiêu trở nên tận tình khuyên bảo: “Ti Ti a, chịu không được khảo
nghiệm nhất chính là tình cảm. Cậu nói chuyện này với Ngụy Dịch chưa? Đã ở top
10 rồi, vậy đối với bạn gái chính thức như cậu, nói thế nào cũng là một loại
tổn thương chứ?”

Lôi Ti Ti cau mày suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn còn buồn buồn “Ừ” một tiếng.

Buổi chiều lúc Lôi Ti Ti tan học, lại kéo dài thật lâu trong phòng học, mới bất
đắc dĩ đi tìm Ngụy Dịch.

Vào đông mỗi ngày anh đều đón cô về nhà.

Thị lực của Lôi Ti Ti không tốt, ban đêm đi bộ luôn luôn té ngã. Cô lại sợ
lạnh, thiết bị sưởi ấm trong trường học luôn làm cô cóng đến nhảy mũi liên
tiếp.

Ngụy Dịch vượt quyền thay cô quyết định buổi tối cô nên ngủ ở nơi nào. Mặc dù
có chút bá đạo, nhưng có thể vùi ở trong ngực ấm áp của công công, Lôi Ti Ti
vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Nghĩ như vậy, Lôi Ti Ti hơi nhếch khóe miệng lên, bất tri bất giác đã đến chỗ
hẹn.

Ừ, hôm nay công công sẽ mang đồ ăn gì cho cô đây?

Khoai lang nướng, cổ vịt hay là...

Lôi Ti Ti còn chưa nghĩ ra, liền bị cảnh tượng nhìn thấy làm cả kinh hãi trợn
mắt há mồm.

Cô gái mặc váy hồng đang nhào vào trong ngực Ngụy Dịch, tóc đen hơi bay lên,
phía sau cô có một bụi mai vàng vừa nở —— là Tần Khả Nhân.

Lôi Ti Ti đứng ở đó, một cử động cũng không dám, cả hô hấp đều cẩn thận. Tất cả
tầm mắt của cô, đều dừng trên người của Ngụy Dịch, khoảnh khắc kia bị kéo dài
vô hạn. Lòng bàn tay Lôi Ti Ti, thấm ra từng giọt mồ hôi. Mà khiến cho cô thất
vọng là, Ngụy Dịch cũng không có đẩy Tần Khả Nhân ra. Ngón tay thon dài xinh
đẹp của anh, theo tóc của cô ta, nhẹ nhàng vuốt ve.

Lôi Ti Ti cảm giác mình tựa như dụng cụ thủy tinh, bị một màn trước mắt hung
hăng đánh nát. Đầu óc của cô loạn thành một đống, cổ họng phát đắng, cả dũng
khí chất vấn cũng không có. Ý tưởng duy nhất trong đầu cô chính là trốn, chạy
mau.

Cô cũng quả thật làm như vậy rồi.

Đợi cô khôi phục ý thức, cô phát hiện mình đã ngồi trên xe khách đường dài đi
về nhà.

Cô nhìn người tụ lại tốp năm tốp ba chung quanh, nhẹ nhàng khụt khịt cái mũi,
lấy điện thoại di động ra, quyết tuyệt tắt hết nguồn điện, nhắm mắt ngủ.

Ngụy Dịch là người cô không cách nào bỏ.

Dù anh ôm Tần Khả Nhân, Lôi Ti Ti vẫn không có dũng khí nói chia tay với anh.

Vậy thì, trước tạm ngừng thôi.

Lôi Ti Ti nghĩ như vậy, trong cơn ác mộng mình đang lên tiếng khóc rống.

Xe đò chạy suốt cả đêm, lúc Lôi Ti Ti về đến nhà trời mới tờ mờ sáng.

Cô đứng ở cửa không biết nên làm thế nào, ngược lại buổi sáng mẹ Lôi tập thể
dục trở về bị con gái mình làm sợ hết hồn.

“Ti Ti, là con?!... Tại sao?”

Lôi Ti Ti sửng sốt một chút, chợt gào khóc: “Mẹ ——”

Mẹ Lôi bị con gái mình làm sợ không nhẹ, lập tức cũng mất hồn.

Bà chỉ gọi điện nói với ba Lôi: “Ông già, không xong không xong. Con gái ông bị
người ta khi dễ!”

Ba Lôi luôn luôn thương con gái, vừa nghe con gái mình bị khi dễ, lập tức từ
trên giường bật lên, chớp nhoáng ngồi xuống ở trước mặt Lôi Ti Ti.

“Tên khốn kiếp nào khi dễ con gái bảo bối của ba vậy?”

Lôi Ti Ti cắn môi không nói lời nào, nước mắt rơi dữ hơn.

“Đừng để tôi biết tên rùa đen khốn đó là ai, nếu không tôi phế hắn!”

Lôi Ti Ti khóc khóc, nước mắt như không bao giờ hết.

Đến cuối cùng cô thật sự không còn hơi sức, cả người xụi lơ ngã xuống giường,
bất tri bất giác ngủ mất.

Cô có một giấc mơ kỳ quái, bên tai cũng không thanh tịnh.

Hai vợ chồng dì Trương bên cạnh lại đánh nhau? Lôi Ti Ti mơ mơ màng màng nghĩ,
thật phiền —— mà trên thực tế, là con rùa đen khốn kiếp nào đó đang bị ba Lôi
dùng dép đánh nhưng không dám động.

Khi Lôi Ti Ti tỉnh lại đã là hoàng hôn, trong phòng có che rèm cửa sổ vô cùng
tối.

Cô hơi quáng gà, tay lung tung lục lọi trong bóng tối. Chợt cô bị ai đó nắm cổ
tay, Lôi Ti Ti vừa muốn lên tiếng kinh hô, lại nhìn thấy là Ngụy Dịch.

“Công công...” Lôi Ti Ti lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt đã rơi như bị đứt dây.

Ngụy Dịch muốn ôm cô, lại bị Lôi Ti Ti đẩy ra: “Không phải anh có Tần Khả Nhân
rồi sao? Sao còn đến tìm em làm chi?”

Nghĩ tới hình ảnh kia Lôi Ti Ti liền tức giận, liều mạng dùng chân đạp Ngụy
Dịch: “Anh còn tới làm gì?! Anh còn tới làm gì?!”

Càng về sau càng khóc không thành tiếng.

Ngụy Dịch nhốt chặt cô: “Đừng khóc. Lòng anh đau.”

Lôi Ti Ti lại khóc lớn hơn như đối nghịch với anh.

Anh cười khổ: “Ti Ti, tại sao không hỏi anh liền chạy? Không tin anh thế sao?”

“Uh!” Lôi Ti Ti bật thốt lên.

Ngụy Dịch nhẹ nhàng hôn hôn khóe môi cô: “Tại sao?”

Lôi Ti Ti ngoan ngoãn đáp như bị đầu độc: “Anh thật tốt quá.” Tốt đến khiến em
cảm thấy không giữ được, tốt đến khiến em sợ đây là mộng.

Ngụy Dịch nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của cô, trong thanh âm có nụ cười chua
chát: “Quả nhiên là người ngu ngốc.”

Lôi Ti Ti tức giận: “Tại sao anh nói em vậy, anh đi ra ngoài cho em!”

“Trừ phi, anh nói rõ ràng.” Lôi Ti Ti do dự thật lâu, mới tăng thêm một câu như
vậy.

Ngụy Dịch nhàn nhạt cười một tiếng: “Được.”

Ngụy Dịch nói chuyện luôn luôn ít lời mà nhiều ý, anh cơ hồ là vài ba lời đã
giao phó chuyện rõ ràng.

Thật ra thì Lôi Ti Ti cũng biết Tần Khả Nhân từ trước, chỉ là lúc ấy cô ta gọi
là Thẩm Như, đã từng ngồi cùng bàn lúc trung học với Lôi Ti Ti, hoa khôi xinh
đẹp của trường.

Nói như vậy Lôi Ti Ti vô cùng bội phục Thẩm Như. Cô ta vì theo đuổi Ngụy Dịch,
lại chỉnh dung thành bộ dạng của em gái đã chết của Ngụy Dịch, hơn nữa còn đổi
tên mình thành Tần Khả Nhân, chính vì lợi dụng nội tâm áy náy của Ngụy Dịch để
đến gần anh.

Mà thời điểm Lôi Ti Ti bắt gặp, Tần Khả Nhân đã thẳng thắng thừa nhận tất cả
cùng Ngụy Dịch, nhưng vẫn bị anh cự tuyệt. Hiểu như vậy, hành động khi đó của
Ngụy Dịch, càng giống như người lớn trấn an trẻ nhỏ.

“Em gái là em gái, người yêu là người yêu —— anh còn không đến nỗi khốn kiếp
như vậy.” Thanh âm của Ngụy Dịch quanh quẩn ở đỉnh đầu Lôi Ti Ti, Lôi Ti Ti lại
bị dụ dỗ khóc.

Ngụy Dịch bắt đầu hôn nước mắt trên má cô.

Nhiệt độ đôi môi nóng bỏng, in ở trên gương mặt lạnh như băng thật ấm áp bức
người.

Lôi Ti Ti không tự chủ nắm áo Ngụy Dịch: “Thẩm Như cũng sẽ hạnh phúc chứ?” Dù
sao cô ta yêu chấp nhất như vậy, Lôi Ti Ti cảm thấy mình thật là kém cô ta.

“Ti Ti, em không cần đáng yêu như thế.” Hơi thở Ngụy Dịch không yên, tay dọc
theo từng cái nút trên vạt áo của cô: “Anh lại muốn làm chuyện xấu rồi.”

Lôi Ti Ti gấp đến độ đẩy anh: “Không được...”

Ba mẹ còn ở đây.

Chỉ là kháng nghị nho nhỏ của cô, luôn là không đáng kể...

Ba Lôi lệ rơi đầy mặt ở trong phòng khách: “Con gái lớn không dùng được a.”

Mẹ Lôi vừa xem TV vừa vui vẻ: “Hắc hắc he he hắc, không hổ là con gái của tôi.”

Bốn tháng sau.

Tử Kinh Đinh Hương trong vườn của đại học T nở rộ, khắp nơi đều treo đầy poster
ăn mừng trăm năm kỷ niệm ngày thành lập trường.

Trong lễ đường, một hôn lễ tập thể đang tiến hành.

Kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường, kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường!

Lôi Ti Ti cảm thấy mình thật là quá may mắn, có thể kết hôn vào lúc này, thật
là vô cùng có ý nghĩa a... >V

Chỉ là người cùng làm cô dâu với cô, tựa hồ có chút buồn buồn không vui.

“Ai là ông xã của chị?” Lôi Ti Ti tiến tới. Cô dâu này chắc là nghiên cứu sinh,
xem ra thành thục hơn mình một chút, thời điểm mắt khẽ nheo lại sẽ có nếp nhăn
nhàn nhạt, làm cho người ta rất muốn thân cận.

“Người đó.” Cô dâu chỉ chỉ, “Chồng em đâu?”

“A, anh ấy!” Ngụy Dịch nghe được thanh âm của cô xoay đầu lại, giương môi cười
một tiếng với cô.

“Rất tốt a.”

“Nào có ~” Lôi Ti Ti rất dối trá, “Cũng tạm. Tính khí vừa kém người vừa lại
ngây thơ, dáng vẻ lại quá trêu hoa ghẹo nguyệt, một chút cũng không tốt!”

Cô dâu hí mắt, nụ cười giảo hoạt: “A, em vừa nói thế, cũng đúng.”

“Em xem” cô dâu bẻ ngón tay đếm, “Anh ta không có nụ cười đáng yêu của chồng
chị, không có thành thục như chồng chị, không có thủ đoạn như chồng chị —— anh
ta cự tuyệt con gái là hạng nhất —— cái gì cũng kém chồng chị.”

Lôi Ti Ti nóng nảy. Cô chỉ giả khiêm tốn thôi mà >

Cô nhất định phải thay công công tìm về mặt mũi!

“Ai nói, ít nhất anh ấy có một điểm mạnh hơn ông xã chị!”

Cô dâu mỉm cười, có chút hăng hái nhìn cô.

“Ngực của bà xã anh ấy, lớn hơn ngực của bà xã ông xã chị!”

Đây là một chuỗi khẩu lệnh a...

Lôi Ti Ti nói xong cũng thở hổn hển rồi, nhưng vẫn rất mặt dày nhìn cô dâu đối
diện.

Cái gì, dám so với công công nhà tôi?

Công công đương nhiên là tốt nhất >V

Chín giờ sáng, hôn lễ chính thức bắt đầu.

Người điều khiển chương trình nói chêm chọc cười::Nhân ngày kỷ niệm trăm năm
thành lập trường này, chúc các vị người mới cưới trăm năm hảo hợp.”

“Mọi sự vui vẻ.”

“Gậy tre trăm thước.”

“Rết trăm chân, chết vẫn đứng vững...”

“Nói cái gì đó? Xê một bên đi. Quan trọng nhất là câu này: Trăm con sông đều
chảy về hướng đông ra biển. Bao giờ mới trở lại hướng tây đây. Còn trẻ mà không
chịu phấn đấu cố gắng. Khi già rồi thì chỉ có ân hận mà thôi —— các vị chú rễ,
phải thừa dịp trẻ tuổi mà cày cấy a! Nhất là đêm động phòng hoa chúc...”

Lôi Ti Ti che mặt, trong đầu nhảy ra bộ dạng công công vất vả cần cù cày cấy ở
trên người cô —— thật là quá xấu hổ... >///

Ngụy Dịch mỉm cười, nâng tay của cô nắm thật chặt. Lôi Ti Ti nhìn người đàn ông
cao lớn anh tuấn bên cạnh, trong lòng trồi lên cảm xúc ấm ấm áp áp. Cô dùng sức
cầm lại, cười rất vui vẻ. Thật tốt, anh và cô, một trăm năm.

Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui