Giấc Mộng Đế Vương

Vệ Thái phó cũng đang nhìn tiểu Hoàng đế vừa bước ra khỏi cung điện. Ban nãy lúc tiến vào trong sân, hắn trông thấy phản ứng sợ sệt hoảng hốt của đám nô tài, liền biết bọn họ đang hiểu lầm chuyện gì.

hắn lười chẳng buồn giải thích, lại nghĩ nhìn thấy bộ dạng tiểu Hoàng đế bị dọa đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cũng thú vị.

Thế nhưng chờ đến lúc đứa trẻ kia bước ra, hắn mới phát hiện sự kinh hoảng đầy trong sân đều chỉ là làm nền cho cốt cách cứng cỏi cô độc, đangđứng trên bậc thềm kia.

Bình thường đã nhìn quen tiểu Long Châu nên chẳng cảm thấy gì, thế nhưng nhờ vào ánh trăng từ trên ngựa nhìn xuống, hắn lại cảm thấy tâm tình khó tả. Trong màn đêm, gương mặt nhỏ nhắn tinh tế trắng như tuyết kia như được phủ lên một quầng sáng, quả thật tựa như trăng sáng trên trời hạ xuống phàm trần. Đứa trẻ mặc thường phục màu vàng nhạt, đai lưng buộc quanh vòng eo mảnh mai, dung mạo tinh tế, vẻ mặt cũng lạnh lùng trong trẻo như ánh trăng, không kiêu ngạo không siểm nịnh chỉ lẳng lặng nhìn mình...

Vệ Thái phó say mê híp mắt lại, chợt cảm thấy: Bộ dạng quả thực có chút mùi vị...

“Hoàng thượng là đang đợi vi thần dùng bữa sao?” Cuối cùng Vệ Lãnh Hầu cũng mở miệng, thanh âm trầm thấp phá vỡ sự tĩnh mịch trong sân.

Niếp Thanh Lân cười nhạt trả lời: “Buổi trưa ăn no quá, không hoạt động gì nhiều nên cũng chẳng đói. Thái phó nếu có chuyện quan trọng quấn thân, thì không cần cố ý tới dùng bữa cùng trẫm đâu.”

Vệ Lãnh Hầu nghe thấy giọng nói mềm mại dịu dàng kia, hắn liền hơi kéo cương ngựa, để tuấn mã bước vài bước lộc cộc đến gần bậc thềm. Đợi đến khi tới gần tiểu Hoàng đế, đột nhiên hắn cúi xuống vươn tay ra, một phát túm lấy Niếp Thanh Lân vứt lên lưng ngựa.

Niếp Thanh Lân không có phòng bị, mím môi vội vàng giơ tay túm lấy cánh tay Vệ Lãnh Hầu để thăng bằng, sau đó nghe thấy thanh âm hùng hậu của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu mình:

“Nếu bản Hầu đã hại hoàng thượng khó tiêu như thế, thì nên mang theo Hoàng thượng đi tiêu cơm thôi!” Dứt lời, liền đặt tiểu Hoàng đế vắt ngang trước người mình, giật dây cương hô to “Giá”, ngay sau đó lập tức phóng ra ngoài.

Đám võ tướng bên cạnh trông thấy Vệ Thái phó lôi tiểu Hoàng đế nhỏ như gà con lên ngựa, nhất thời phá lên cười rồi vội vàng theo sau ngựa chủ công mình, phóng nhanh ra ngoài.

Đám người trong cung cứ thế trố mắt đứng nhìn Thái phó đại nhân như trùm thổ phỉ cướp Hoàng thượng đi.

Đến khi An Xảo Nhi rốt cuộc cũng phản ứng kịp, xông ra hô to một tiếng: “Hoàng thượng!” thì đội nhân mã đêm khuya xông vào thâm cung kia đãmang theo tiếng cười ngông cuồng lao ra khỏi ngọ môn.


Niếp Thanh Lân đang bị Thái phó say rượu dọa đến mơ hồ. Có đánh chết nàng cũng không nghĩ tới, vị thần lạm quyền này lại hơn nửa đêm cưỡi ngựa xông vào thâm cung, tiếp đó túm lấy nàng đi dạo khắp kinh thành.

trên người nàng là chiếc áo khoác bông mỏng, gió đêm vào mùa đông rất lạnh, mặc dù sau đó đã được Thái phó ôm vào trong ngực, thế nhưng bị gió rét quất vào mặt vẫn khiến tay chân nàng cóng đến cứng đờ ra.

May là Thái phó tuy say rượu nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, cảm nhận được tiểu Hoàng đế đang phát run, liền kéo chiếc áo khoác lớn bằng lông chồn trên người ra phía trước, bao chặt lấy cơ thể tiểu Long Châu.

Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy lồng ngực mình đang tựa vào truyền ra từng luồng hơi nóng, chỉ trong chốc lát tay chân đông cứng đã dần ấm lại. Thế nhưng hương vị đặc trưng của nam tử trộn lẫn mùi rượu nồng nặc chui thẳng vào miệng mũi nàng, khiến hai gò má nàng đỏ ửng. Lại thêm xóc nảy trên lưng ngựa, nên nàng chỉ có thể dựa vào lồng ngực rắn chắc của Thái phó, cố gắng vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong chiếc áo lông chồn.

Đội nhân mã làm càn trong hoàng cung xong, cảm thấy chạy trong kinh thành không đã ghiền, liền bảo mở cửa thành, như chim én vọt ra khỏi kinh chạy đến ven hồ ngoại thành.

Phần lớn thủ hạ của Thái phó đều là hán tử phương Bắc giá rét, cho nên chẳng ai sợ lạnh, cộng thêm chạy một vòng đã nóng người, liền gọi mười mấy tên thị vệ tới, đục thủng một góc băng phủ dày cả lớp trên mặt hồ, sau đó mấy viên võ tướng khiến đám quan to trên triều đình kêu gào, cứ thế mà cởi y bào, để mình trần, nhảy ùm xuống nước.

Niếp Thanh Lân nhìn thấy mà ngây người, nếu không biết con đường công danh của mấy vị này đang tốt đẹp, thì nàng còn tưởng rằng đây là bộ dáng tự tử tập thể để đền nợ nước đấy chứ!

Vệ Thái phó ngồi trên lưng ngựa, cười ha ha nhìn đám bộ hạ dồi dào sức sống uống rượu phát điên, sau đó cúi đầu nhìn tiểu Hoàng đế hơi há cái miệng nhỏ nhắn, trợn đôi mắt to.

Trẻ con thì nên có dáng vẻ ngây thơ chút, suốt ngày cứ bày ra vẻ hờ hững cho ai xem?

Tiểu Hoàng đế kinh ngạc, mắt mở vô cùng lớn, nhìn chòng chọc vào đám hán tử vòng eo rắn chắc, lông ngực lộ ra trước mắt!

Vệ Thái phó bỗng nhiên nhớ tới “cái bệnh không tiện nói ra” của Hoàng đế.

Đám bộ hạ già này quá không cẩn thận rồi, bị ăn đậu hũ sạch trơn mà còn không biết. Thái phó làm mặt dữ lập tức vặn người tiểu Hoàng đế lại, lấy tay niết gò má nàng, âm u hỏi: “Đẹp không? Sao ngay cả mắt cũng chẳng thèm chớp thế?”


Theo lý thuyết hiện giờ Niếp Thanh Lân nên vỗ mông ngựa một phen, nói một loạt những mỹ từ khen ngợi đại loại như “Đẹp quá thể! Quả thật dưới tay tướng mạnh không có binh hèn!”. Thế nhưng mặt mày lại bị cóng đến cứng đờ ra, miệng không còn lưu loát được nữa, lại bị bàn tay nóng hổi của Thái phó niết chặt, nàng chỉ cảm thấy rất ư thoải mái, bèn không tự chủ đem gương mặt lạnh cóng hơi cọ vài cái lên bàn tay to của Thái phó.

Vệ Lãnh Hầu chỉ cảm thấy một luồng xúc cảm trơn nhẵn mềm mại từ trong lòng bàn tay lan rộng ra. Trước đây tuy đã từng niết cằm của đứa bé này, nhưng thực sự không phát hiện ra da của tiểu Hoàng đế lại tốt đến vậy... Trong lúc nhất thời, tay Thái phó không buông ra, mà còn dứt khoát xòe hai bàn tay dính lên khuôn mặt trứng ngỗng mềm mại của Hoàng đế.

đã được xoa dịu cơn lạnh, Niếp Thanh Lân liền cảm thấy tình cảnh lúc này giữa mình và Thái phó đại nhân hình như không ổn cho lắm.

Mẫu phi từ sớm đã bị thất sủng, từ nhỏ nàng không được phụ hoàng yêu thích, đến yến tiệc lễ tết hàng năm mới có thể liếc mắt nhìn Hoàng đế từ xa, ngay cả sự quan tâm của trưởng bối phái nam là như thế nào, nàng cũng không rõ. Thế nhưng cùng Vệ Thái phó nắm giữ sống chết của mình thân cận thế này, nàng lại cảm nhận được chút sủng ái khó tưởng tượng nổi.

Ngay lập tức muốn thoát khỏi bàn tay của đối phương: “Thái phó đại nhân, Trẫm không lạnh lắm đâu, ái khanh bỏ tay ra đi!”

Bàn tay to lớn cứng như sắt khiến nàng di chuyển một chút cũng không được. Niếp Thanh Lân giãy giụa ngược lại càng khiến tình cảnh lúng túng hơn.

Trong mắt Vệ Lãnh Diêu lóe lên tia hứng thú mơ hồ, đột nhiên lật người ôm tiểu Hoàng đế xuống ngựa, xoay người đi vào trong khu rừng rậm cạnh hồ nước.

Cơ thể to lớn chặn lại tầm mắt của đám thị vệ phía sau, hắn đặt tiểu Hoàng đế lên trên một nhánh cây đại thụ xù xì, sau đó từ từ cúi đầu...

Đợi đến khi khuôn mặt tuấn tú của Vệ Thái phó chỉ cách mặt mình một gang tay, trong đôi mắt kia lóe lên tia sáng hứng thú, hơi nóng phả vào miệng, thì trong lòng Niếp Thanh Lân lập tức vang lên hồi chuông báo động: Thái phó lần này say rượu không nhẹ nha!

Nàng vội vàng nghiêng mặt đi, lớn tiếng nói: “Thái phó ngài say rồi!”

Đôi môi mỏng của Vệ Lãnh Diêu thiếu chút nữa đã dán lên mặt tiểu Hoàng đế, bất thình lình bị giọng nói mềm mại kia hét vào trong tai, trong lòng giật thót: Cuối cùng bản thân mình muốn làm chuyện hoang đường nào đây?

Trong lòng cảnh tỉnh đồng thời cánh tay hơi dùng lực một chút, tiểu Hoàng đế liền bị vứt xuống mặt tuyết.


Niếp Thanh Lân lúc này mới phát hiện khí lực của Vệ Thái phó lớn đến cỡ nào. Bản thân bị ném mạnh xuống đất, cùi chỏ đụng vào đầu gối truyền tới đau đớn.

Nàng cố sức nhỏm người dậy, quay đầu lại nhìn Thái phó, phát hiện ái khanh say rượu hẳn đã tỉnh rồi, vẻ mặt ngoại trừ khiếp sợ vì hành vi hoang đường đối với nàng, thì còn có một cỗ sát khi đang tuôn trào không ngừng.

Say rượu khinh bạc Hoàng đế, thực chẳng dễ nghe chút nào nha!

Khi quân phạm thượng đối với Thái phó mà nói, mặc dù là bình thường như cơm bữa. Nhưng Thái phó anh vĩ thần võ như thế này, lại muốn ăn đậu hũ của Hoàng đế cũng là thân nam nhi, thực sự là vết nhơ suốt đời có tẩy cũng không sạch nha!

Niếp Thanh Lân biết, nếu nàng không làm gì đó, chưa biết chừng Thái phó nhiệt huyết dâng trào liền muốn giết người diệt khẩu!

Vì vậy nàng ngồi dậy, cố nén hoảng loạn trong lòng, lộ ra chút ủy khuất nói: “Thái phó nói mang ta đi tiêu thực, nên giờ đói bụng nữa rồi. Ngài tỉnh rượu rồi thì dẫn ta đi ăn đi!”

Thang cũng đã bắc cho rồi, nhưng Thái phó lại không chịu đặt chân vào, chỉ đằng đằng sát khí nhìn mình chòng chọc, Niếp Thanh Lân chỉ có thể lăn về phía bậc thang kia. Nàng giãy giụa muốn đứng dậy vội vàng ra khỏi cánh rừng.

Trước kia tại thâm cung tuy là hoàng tử bị bỏ rơi, nhưng cũng vẫn bị thể chế quy cách trong cung đè ép, cho nên nàng cũng bị dưỡng thành mềm mại yếu ớt, nào từng chịu tội như hôm nay đâu! Cú ngã ban nãy thật sự là quá đau, cộng thêm vừa qua khỏi bệnh đau dạ dày lúc trưa, lại giằng co trênlưng ngựa một phen, nên nửa điểm sức lực cũng không có, gắng thế nào cũng không dậy nổi.

Trong lòng đang hoảng, cơ thể chợt nhẹ hẫng, thì ra đã bị người ta bế lên rồi.

Niếp Thanh Lân cho là Thái phó muốn thừa dịp đêm khuya rừng sâu vứt mình đi, liền vội vàng ôm lấy cổ Vệ Thái phó, mắt mở trừng trừng nhìn hắn.

Thế nhưng suy nghĩ trong lòng Thái phó lại khác xa một trời một vực với tiểu Hoàng đế.

Mới vừa rồi thấy đứa bé này như mèo con vậy, loay hoay cả buổi trên mặt tuyết cũng không đứng lên được, bộ dạng buồn cười như thế cũng khiến tâm tình căng thẳng của mình buông lỏng không ít, liền đi tới ôm hắn ta lên.

Vốn nghĩ bị mình vứt xuống đất như thế, ít nhiều gì cũng sẽ có chút oán khí chống đối, không nghĩ tới lúc ôm lấy tiểu Long Châu, thì tiểu tử kia lại lấp tức quấn chặt lấy hắn, kéo ghì cổ hắn như thế.

Thân mật như thế này, thật giống như đứa bé sau khi bị quở mắng, lại tủi thân dựa vào mình làm nũng.


Lòng dạ sắt đá tức thì hơi mềm ra, hắn điều chỉnh lại giọng điệu nói: “Khuya quá rồi mà còn mở cửa cung thì không tốt lắm, chi bằng lát nữa hoàng thượng tới phủ của bản Hầu ăn khuya rồi nghỉ một đêm, sáng mai lâm triều cùng với thần!”

Chỉ cần không phải chết thảm ở trong rừng, Thái phó an bài thế nào cũng được, Niếp Thanh Lân vội vàng gật đầu.

Vệ Thái phó ôm nàng xoay người nhảy lên ngựa, cũng không chờ đám bộ hạ đang kêu gào trong hồ băng, bản thân dẫn theo thị vệ hồi phủ.

Lúc về đến phủ, Thái phó dặn dò Lưu tổng quản trong phủ của mình: “Lát nữa nếu bọn Lỗ Dự Đạt trở về, ngươi nói ta ngủ rồi. An bài bọn họ ăn uống nghỉ ngơi xong, ngươi bảo trù phòng chuẩn bị cơm nước dễ tiêu hóa mang vào phòng bản Hầu.”

Dứt lời liền ôm Niếp Thanh Lân tiến vào tẩm phòng của mình.

Lưu tổng quản nhìn nhìn đứa trẻ phấn điêu ngọc thể trong lòng Thái phó, liếc thấy màu vàng sáng ngời trên người đứa bé thì lập tức cúi đầu,làm bộ cái gì cũng không phát hiện, thấp giọng đáp vâng.

Đợi đến khi vào trong phòng, Thái phó thả tiểu Hoàng đến lên giường mình, hỏi: “Hoàng thượng có thể mặc y phục thường ngày của thần không?”

Ban nãy khi nằm trên mặt tuyết, y phục trên người Niếp Thanh Lân đã thấm đẫm nước, nếu không thay ra sẽ bị phong hàn mất.

Nàng lưỡng lự nói: “Sắc trời không còn sớm, Thái phó an bài cho trẫm tới phòng khách là được, lát nữa trẫm tự thay y phục rồi dùng thiện luôn, sẽkhông quấy rầy Thái phó an giấc đâu.”

Chuyện ban nãy trong rừng mặc dù hoang đường, nhưng tiểu Hoàng đế trốn tránh khiến trong lòng Thái phó đại nhân cũng phát giận, thầm nghĩ: thậtlà kẻ có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, bình thường câu dẫn mình trắng trợn như thế, đến lúc mấu chốt thì lại ưỡn ẹo ngượng ngùng.

Chỉ có điều nghĩ tới hắn ta tuổi còn nhỏ, chuyện xảy ra trước mắt ngượng ngùng một chút cũng là chuyện bình thường. Cũng may hắn ta xấu hổ, bằng không thì mình thực sự hôn rồi. Sau khi tỉnh rượu, nghĩ đến bản thân mình hôn nam tử, khó tránh khỏi buồn bực đến muốn giết người diệt khẩu, lại đúng vào thời điểm then chốt thanh lý phiên vương, lập tân quân mới cũng rất phiền toái nha!

Nhưng hiện giờ nghe thấy tiểu Hoàng đế không muốn ngủ chung phòng với mình, trong lòng không biết vì sao lại không có tư vị gì. thật vất vả mới hào phóng một lần, lại bị người ta vứt trả lại.

Lập tức kéo căng gương mặt tuấn tú hỏi: “Thánh thượng không phải là chưa từng ngủ cùng giường với vi thần. Là ghét bỏ nết ngủ của vi thần khôngtốt sao?”

Niếp Thanh Lân liền vội vàng nói: “Sao lại thế được? Là bản thân ngủ không ngoan, sợ quấy rầy Thái phó đại nhân yên giấc mà thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận