Giấc Mộng Giang Sơn

Ban đêm, đội xe ngựa dừng nghỉ tại dịch quán trong hàm thành, quan
viên Thiên Thành tiếp đón đều nơm nớp lo sợ. Thủ đoạn tàn nhẫn của Lôi
Nhiên cả Thiên Thành đều biết, không thể không sợ hãi, trên mặt ai ai
cũng mang theo vẻ kinh sợ, sợ chọc giận hắn. Không thể không nói rằng,
trừ trường hợp đối mặt Lâm Phong là đặc biệt thì ở ngoài Lôi Nhiên thật
sự là một vị quân vương uy nghiêm.

Đi một đoạn đường không xa nữa sẽ đến Thiên Thành vương đô, Thiên
Thành là nơi đồng bằng xen kẽ đồi núi, hoàn toàn trái ngược với Bắc
Thần. Bắc Thần phần lớn là ruộng nước, không thể trồng được hoa mầu mà
Thiên Thành thì nhiều đồi núi không thể nào khai khẩn được. Lâm Phong
nhìn kỹ, không khỏi thở dài liên hồi. Nếu Lôi Nhiên hiểu được kỹ thuật
ruộng bậc thang khiến Thiên Thành lương thực bội thu, quân lương đủ
dùng, đến lúc đó cục diện thế giới này sợ là đã khác.

Lôi Nhiên nhìn chăm chú khuôn mặt tinh xảo của Lâm Phong, nhìn bộ
dáng nàng thở dài liên tục như có điều suy nghĩ, không nhịn được hỏi:
“Ngươi đang suy nghĩ gì đấy?”

Rất nhiều ngày qua, tính cách của vị Thiên Thành Lôi Vương này vì Lâm Phong đối đáp khôn khéo nên tới giờ hắn cùng Lâm Phong nói chuyện đã
không còn thái độ trịnh thượng, cao cao tại thượng nữa, đối với Lâm
Phong đây là một hiện tượng không tệ.

“Bổn vương đang khinh bỉ Lôi Vương, đất tốt như vậy mà không khai
khẩn, bỏ không chỗ này quả thực là trời không dung đất không tha!” Lâm
Phong cũng không giấu diếm, gật đầu từ từ chậm rãi nói.

“Sao? Đất này có thể làm gì? Ám Vương chắc lại đùa bổn vương đây!”
Trong mắt Lôi Nhiên lộ ra vẻ khinh thường, mắt như nhìn thấu sự việc.

“Phép khích tướng này đối với bổn vương là vô dụng, Lôi Vương nếu đã
điều tra Bắc Thần Ám Vương ta thì hẳn là biết ruộng nước của Bắc Thần
thế nào mà thành, cần gì phải nói lời không thật lòng thế? Hay là đoạn
đường đi cùng ta, Lôi Vương vẫn chưa nếm đủ thủ đoạn của bổn vương?” Lâm Phong giễu cợt cười một tiếng, không thèm để ý: “Bất quá nói vậy Lôi
Vương cũng rõ, kỹ thuật bổn vương cũng không thể đưa cho ngươi.”

Khuôn mặt tuấn tú của Lôi Nhiên xanh lại, hừ một tiếng nhưng không hề nổi trận lôi đình, mấy ngày nay hắn không hề nổi cáu với nữ tử này.
Không có biện pháp khác, hắn thật sự không muốn bị nàng làm tức chết,
chết kiểu nào cũng tốt hơn nhiều kiểu này.

Như có điều suy ngẫm, Lôi Nhiên chăm chú nhìn Lâm Phong, từ đáy lòng
hắn ngán ngẩm, một nhân vật như vậy vì hắn sử dụng thật là tốt biết bao? Tại sao người nàng gặp trước lại là Bắc Thần Thiên… (táo: nghe cái
câu “vì hắn sử dụng” đã không thể chấp nhận được rồi, dù LN có đẹp trai
đến đâu, thích LP thế nào mà có suy nghĩ lợi dụng nàng như thế là loại
ngay nhá – srr, táo hơi quá khích).

Theo lệ dùng cơm tắm rửa, hai người trước sau lên giường, ở giữa
giường là một cái chăn lớn phân cách. Nhắm mắt đi ngủ, một thời gian sau Lôi Nhiên đã ngủ say giấc, trải qua sự kiện đi tiểu nhiều lần và nhiều
lần thí nghiệm dọc đường, hắn đã không trông mong có thể thuận lợi cởi
dây trói nữa.

Nữ nhân này y như người trong lịch sử (không có thật)! Cho dù là một
chút động tĩnh nhỏ xíu đi nữa cũng làm nàng ta lập tức tỉnh lại, hoàn
toàn không có bất cứ nhầm lẫn gì. Lôi Nhiên lúc đầu rất hoài nghi, có lẽ nữ nhân này buổi đêm không hề ngủ chút nào, nhưng đến buổi sáng hôm
sau, nàng lười biếng duỗi thắt lưng rồi lập tức lại hiện ra sức sống
mãnh liệt, tinh thần phấn chấn, không có bất kì biểu hiện thiếu ngủ nào
cả.

Nửa đêm canh ba, nguyệt hắc phong cao, gió lạnh gào thét ngoài cửa
sổ, không biết từ khi nào, không khí trong phòng trở nên lạnh băng.

Một bóng đen ẩn núp bên cạnh cửa tủ quần áo, toàn bộ khí tức đã che dấu, phương thức che giấu thật tinh diệu.

Khắp nơi yên tĩnh đến quỷ dị, chỉ có tiếng hít thở của hai người trên giường truyền đến. Ước chừng một nén nhang sau, xác nhận hai người đã
trong trạng thái ngủ say, bóng đen mới nắm chắc thanh chủy thủ lạnh lẽo, nhấc tới, sát ý trong con ngươi mắt đột nhiên bùng lên, cả người tựa
như khói, phút chốc bổ nhào tới đầu giường, đâm xuống một đao!

Hai người vốn đang ngủ say bỗng dưng đồng thời mở mắt, ánh mắt rõ
ràng không có nửa điểm buồn ngủ, trong ánh mắt tràn đầy châm chọc cười
nhạo.

Bóng đen trong lòng hô to không ổn, vội vàng rút chiêu, cổ tay lại bị Lâm Phong tóm lấy, cằm lập tức bị đá trúng, cả cằm đều lệch đi, thuận
tiện, trong miệng hắn cũng bị nhét khăn trắng chỉ trong nháy mắt. Bản
thân cũng bị ánh mắt hung ác của Lôi Nhiên hoàn toàn chế trụ, trực tiếp
xé chăn đơn bên cạnh ra để trói hắn thật chặt.

Bóng đen trước mắt tối sầm, suýt hôn mê bất tỉnh, hắn cư nhiên lại bị bắt! Hơn nữa đối phương dường như biết hắn là tử sĩ, trực tiếp đá trẹo
quai hàm phòng ngừa hắn tự sát!

Hắn có chết cũng không hiểu, rõ ràng hắn là sát thủ đứng đầu bảng,
tại sao hành tung bị người ta phát hiện ra, hai người này chẳng lẽ đã
biết hắn muốn tới ám sát? Điều này không có khả năng!

Trong bóng tối, đôi mắt Lôi Nhiên lóe ra tia sáng quỷ dị mãnh liệt,
tên sát thủ đã nhận được lời giải thích cho nghi vấn của mình qua mấy
câu đối đáp của hai người họ.

“Tại sao ngươi biết có người?”

Lâm Phong thản nhiên cười lạnh: “Chưa từng có ai hay bất cứ sinh vật
gì còn sống có thể chuyển động bên cạnh ta mà mà ta không phát hiện ra,
ta thích ứng nhất là trong bóng đêm, mấy ngày nay chẳng lẽ ngươi còn
không nhận ra?”

Lại nghĩ đến sự kiện đi tiểu nhiều lần, mặt Lôi Nhiên đỏ lên, đáng tiếc trong bóng tối không nhìn thấy được.

“Ta đang hỏi ngươi tại sao có năng lực đó.” Lôi Nhiên xấu hổ, giận giữ hỏi.

“Vô luận là ai yên lặng trong bóng tối một thời gian dài chung quy sẽ thích ứng được.” Tự nhiên né tránh đề tài này, Lâm Phong không muốn nói về quá khứ của mình, ánh mắt nhìn tên định ám sát bị trói gô trên mặt
đất, cười nói: “Ngươi làm Lôi Vương cũng quá thất bại, ngay dưới chân
kinh thành còn bị người đến hành thích, nếu không phải ta ở bên cạnh
ngươi, nói không chừng ngươi đã bị tên này ám sát rồi.”

“Ồ, xem ra ta phải cảm tạ ân cứu mạng của Ám Vương đối với ta rồi.”
Ánh mắt Lôi Nhiên thâm thúy, ý vị thâm trường nói, trong lòng hắn lại
nghĩ đến câu đầu tiên Lâm Phong vừa nói.

“Không dám, không dám, Lôi Vương là tấm bùa bảo vệ tánh mạng của ta,
ngươi mà chết, ta cũng bị mấy vạn đại quân của ngươi xử tử nha.” Lâm
Phong mặc dù không biết hắn có chủ ý gì, nhưng theo trực giác né tránh,
Lôi Nhiên cảm tạ là chuyện tốt thì lão Thiên đã hạ hồng vũ rồi.

“Vậy thích khách này làm sao bây giờ?”

“Hắn ám sát ngươi, hơn nữa ngươi mới là Vương của Thiên Thành, hỏi một khách nhân như ta để làm chi?”

“Ám Vương, bổn vương luôn biết ngươi túc trí đa mưu.”

“Túc trí đa mưu không có nghĩa là phải vì ngươi mà suy nghĩ, nói cho ngươi biết, ta không làm vụ mua bán không có lời.”

“…” Lôi Nhiên dũng cảm vung tay lên: “Cùng lắm thì, ngày mai dạ tiệc đón gió tẩy trần, bổn vương mời ngươi tới dự.”

“Ngươi có thể không mời ta ăn sao, chẳng lẽ ngươi đã quên hai ta bây giờ như keo như sơn?” Lâm Phong kéo sợi dây trên cổ tay.

“Ngươi…” Lôi Nhiên cả giận nói: “Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Giúp ta một việc mà khó khăn như thế sao! Ta có chỗ nào không bằng Bắc
Thần Thiên?”

“Lôi Nhiên, ngươi nói những lời này là để bức ta nói gì?” Lâm Phong cười nhạt, trong mắt lộ ra sự giễu cợt.

Bên trong nhất thời an tĩnh đến có chút quỷ dị, nam nhân thì ánh mắt
thất bại phẫn nộ, nữ nhân thì khinh thường cười lạnh, trong bóng tối
chậm rãi lan tràn.

“Muốn ta nói ra ý mình, kỳ thật cũng không phải là không thể, nhưng
sau này ta không bao giờ muốn nghe thấy hai chữ ‘Lam Phượng’ nữa, Lôi
Vương anh danh cái thế, hẳn là biết ta có ý gì chứ?” Lâm Phong thong thả phá tan sự trầm mặc, tựa hồ hoàn toàn không biết nam nhân bên cạnh đang phẫn nộ dị thường.

Song, những lời này lại như là nước mưa, thoáng cái liền dập tắt liệt hỏa hừng hực.

“Được! Ta đáp ứng!” Con ngươi sắc bén như một lưỡi dao, trong đêm lóe ra quang mang, thanh âm Lôi Nhiên rất dứt khoát, căn bản không có một
chút do dự, tiếng cười âm lãnh của hắn chậm rãi vang lên, bình tĩnh nói: “Dù sao, ngươi cũng không phải là Lam Phượng.”

Nhiều ngày như vậy mà Lôi Nhiên còn tưởng Lâm Phong chính là Lam
Phượng thì hắn đã không thể là người đã giấu tài nhiều năm rồi làm kinh
đảo trời đất – Thiên Thành Lôi Vương được. Cá tính, thủ đoạn của Lâm
Phong hoàn toàn khác Lam Phượng, Lam Phượng là nữ nhân không hề có trí
tuệ Lôi Nhiên vừa liếc mắt cũng có thể nhìn thấu, còn Lâm Phong, dù thế
nào hắn cũng không thể nhìn thấu.

Lâm Phong cười: “Vậy, Lôi Vương, ngươi thét thật lớn tiếng đi…”

Rạng sáng chưa tới, màu sắc đêm tối càng trở nên dày đặc, Lôi Vương ở trong dịch quán đột nhiên truyền ra một tiếng rống thảm thiết, ngay sau đó là một tiếng thét chói tai rất thê lương, khiến cho quan viên dịch
quán chú ý, một đội ngũ nhanh chóng vọt vào trong. Dưới ánh sáng mờ nhạt họ bất ngờ phát hiện ra, Lôi Vương trên giường, toàn thân là máu nằm
yên lặng, trên ngực có một thanh chủy thủ cắm vào, tứ chi lỏng rời,
huyết nhục mơ hồ, đầu khớp xương cũng mơ hồ lộ ra, chắc là không sống
nổi…

Bên cạnh, Lâm Phong sắc mặt trắng bệch lui tại góc giường, ngón tay chỉ bên ngoài cửa sổ: “Có thích khách! Có thích khách…”

Quan viên dịch quán nổi trống trong tim, sắc mặt trắng bệch, Lôi Vương bị hành thích ở đây! Vậy… Vậy phải làm thế nào?!

Dưới Lôi Nhiên – tả phó tướng Trầm Khắc Chi hai mắt trừng trừng, nắm
chặt hai tay, rống to một tiếng: “Đuổi bắt thích khách!” Binh lính vội
vã như ong vỡ tổ, điên cuồng đuổi tìm.

“Chậm đã, dịch quán của Lôi Vương thủ vệ sâm nghiêm, chúng ta trong
ngoài bố trí nhiều tầng phòng bị như vậy, tại sao thích khách ra vào
được?” Đột nhiên, một thanh âm cắt đứt mệnh lệnh của hắn, mặt đầy oán
giận, ánh mắt u ám – tên Trịnh Phương “Cheng!” một tiếng rút trường đao
ra, hung hăng giương về phía Lâm Phong.

“Ngươi mới là hung thủ!”

Trong ánh mắt Lâm Phong lộ ra vẻ chê cười, tay phải vừa nhấc, lấy tốc độ quỷ dị xuất thủ, dễ dàng tóm chặt cánh tay người nam nhân, hung hăng hạ một cước vào giữa hai chân hắn!

Nam nhân sắc mặt đen kịt, hắn bị đá hỏng rồi sao? Vốn muốn vọt người
tránh ra nhưng hai chân đột nhiên lại nghiêng đi do bị một cây roi đen
cuốn lấy, còn bị Lâm Phong đá một phát vào chỗ trọng yếu, nhất thời bi
thảm kêu lên tiếng, đầu như mọc sao, gần như chết ngất tại trận, sợ rằng nửa đời sau hắn không thể là một nam nhân bình thường nữa rồi…

Quay cuồng trên mặt đất, đau đớn khiến hắn không rét mà run rẩy, thiếu chút nữa ngay cả gào thét cũng quên mất.

“Canh giữ có sâm nghiêm thế nào mà có nội ứng phối hợp thì một mình
vào đây còn không phải là chuyện dễ dàng sao? Hừ, Trịnh Phương, ngươi
rất nhanh sẽ biết, phản bội bổn vương sẽ có kết quả gì!”

Trịnh Phương cực kỳ hoảng sợ, nhìn Lôi Nhiên từ phía sau giường chậm
rãi đi ra, trong mắt nguội lạnh, nhìn lại thi thể trên giường huyết nhục mơ hồ, dường như sắp hôn mê luôn.

Lâm Phong dù bận vẫn ung dung ở bên cạnh cười khẽ, cười như một ác
ma, chủy thủ lạnh băng trên ngực tử thi bị nàng rút ra, chậm rãi nhắc
nhở: “Tử sĩ này đích xác đủ vững vàng, nói gì cũng không chịu khai nhận, nhưng ta tin tưởng, không phải ai cũng cương ngạnh như tên tử sĩ này,
đem vị Trịnh Phương tướng quân này đi “rút củ cải” rồi đưa ra đầu gió
thổi, ta không tin hắn không nhận tội!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui