Buổi tối thứ bảy tại ngôi biệt thự của gia đình thị trưởng thành phố G náo nhiệt hơn bình thường.
Hôm nay là sinh nhật của phu nhân thị trưởng nên đặc biệt có nhiều khách quý đến tham dự.
Người người khoác lên mình những bộ đồ đẹp đẽ tiến vào ngôi biệt thự.
Khương Thịnh Hi tiến vào đại sảnh như ánh mặt trời ló dạng lúc bình minh.
Vẻ đẹp của cô là một vầng hào quang thu hút ánh nhìn của nhiều người.
Hôm nay chỉ có mình Khương Thịnh Hi và mẹ đến dự tiệc vì cha và anh trai cô đều bận rộn ở công ty.
"Khương phu nhân, chị khoẻ chứ?"
Nhiếp Dung vừa thấy hai mẹ con cô, liền đứng dậy thân thiết chào hỏi.
"Đương nhiên là rất tốt.
Chúc mừng em, sinh nhật vui vẻ"
Vương Hạ Lan ôm lấy người đối diện, cao giọng nói.
"Cám ơn chị"
Lăng phu nhân buông mẹ cô ra, ngay lập tức quay sang cô.
"Ây da là ai đây? Khương Thịnh Hi đây sao? Người thật còn đẹp hơn hình trên báo nữa.
Lời đồn quả nhiên không sai"
"Dạ Lăng phu nhân đã quá lời rồi"
Thịnh Hi nghiêm nhường đáp.
"Hôm nay cháu và mẹ đến thay mặt cha cháu tặng Lăng phu nhân một món quà, chúc Lăng phu nhân sinh nhật vui vẻ.
Mong rằng Lăng phu nhân sẽ thích"
Cô vừa dứt lời liền có hai vệ sĩ từ bên ngoài mang một bức tranh được phủ màn đi vào.
"Đây là..."
Ánh mắt của Nhiếp Dung toát lên sự hào hứng.
"Cháu nghe nói Lăng phu nhân là nhà sưu tầm tranh.
Nên cháu đã mua bức tranh này tặng cho phu nhân"
Khương Thịnh Hi vừa nói vừa kéo tầm vải phủ trên bức tranh xuống.
"Woa, đây chẳng phải là bức Kịch Sĩ Anh Đào của Bartoli sao?"
Lăng phu nhân tiến lên một bước, mở to mắt nhìn kỹ bức tranh.
"Dạ vâng, Lăng phu nhân quả là hiểu rõ về tranh.
Phu nhân thích chứ ạ?"
Cô cười hỏi.
Khuôn mặt được trang điểm kỹ càng của Lăng phu nhân cười lên để lộ những nếp nhăn trên da mặt.
"Ta rất thích.
Rất vừa ý ta.
Cháu thật là chu đáo.
Hãy gửi lời cám ơn đến Khương chủ tịch giúp ta nhé."
"Dạ vâng"
"Mau, mau mang vào phòng tranh của ta.
Ta muốn treo bức tranh này lên"
Nhiếp Dung vì quá thích thú mà không kiềm được sự nôn nóng, vội vàng bảo.
"Khương phu nhân, chị cùng Thịnh Hi mọi người theo em nào."
Lăng phu nhân cao hứng kéo cô và Vương Hạ Lan đi vào phòng tranh của mình.
.....
...
"Để lên cao một chút..."
"Nhích sang trái đi"
Lăng phu nhân tỏ ra vô cùng tỉ mỉ trong việc trưng bày các bức tranh quý của mình.
Vừa vào phòng tranh, bà đã bắt người hầu treo tranh lên để bà có thể ngắm nghía.
Phòng tranh của bà được bài trí theo phong cách hoàng gia Châu Âu, chùm đèn pha lê khổng lồ treo ở giữa phòng cũng là hàng đắt tiền.
Xung quanh căn phòng, tất cả các bức tường chỉ dùng để treo tranh chứ không để thứ gì khác.
Trong phòng chỉ kê đúng một bộ ghế sofa ở giữa để uống trà, còn lại thì không có vật dụng gì khác.
Người hầu vất vả treo xong bức tranh cho Lăng phu nhân của họ thì cũng toát hết mồ hôi.
Khương Thịnh Hi và Vương Hạ Lan trong lúc chờ đợi, đi một vòng ngắm căn phòng.
Cô có thể ước chừng được trong này có đến hàng trăm bức tranh lớn nhỏ.
Bức tranh nhỏ nhất cũng từ mấy chục ngàn đô trở lên.
"Bộ sưu tập của em thật là đồ sộ"
Vương Hạ Lan không nhịn được mà thốt lên.
Nhưng Nhiếp Dung khẽ cười, khiêm tốn đáp.
"Em không dám nhận đâu.
Chỗ tranh này của em vẫn chưa là gì do với những nhà sưu tầm khác.
Vẫn còn rất nhiều bức tranh em muốn có nhưng vẫn chưa tìm được"
"Lăng phu nhân treo tranh theo tên hoạ sĩ sao?"
Cô nhìn qua một lượt rồi tò mò hỏi.
"Đúng vậy ta sẽ treo tranh mỗi hoạ sĩ theo mỗi khu vực.
Lúc cần tìm sẽ dễ dàng hơn"
Bà đáp.
Khương Thịnh Hi đi đến bức tường gần cửa sổ thì dừng chân lại.
Cô nhìn lên bức tranh mang tên Mùa thu ở Paris.
Bức tranh hoạ lại đường phố ở Paris vào mùa thu.
Hai bên vệ đường, cây cối chìm trong sắc vàng.
Màu trời xanh trong trẻo.
Xa xa còn ẩn hiện hình dáng của tháp Eiffel nổi tiếng.
Bức tranh mang một vẻ đẹp thanh thoát đến lạ kỳ.
"Nicolas Marceau, hoạ sĩ trẻ đang được giới chuyên môn Châu Âu đánh giá cực kỳ cao, cậu ta đã hai lần nhận được giải thưởng lớn tại cuộc thi hội hoạ quốc tế Hoa Anh Túc của Pháp"
Tiếng nói phát ra từ sau lưng cô làm Thịnh Hi giật mình.
Cô xoay lại nhìn Nhiếp Dung.
"Nicolas Marceau?"
Cái tên này cô đã gọi tận hai lần.
Lại là hoạ sĩ đó.
Nhiếp Dung tiến đến bên cạnh cô, mỉm cười nói.
"Ta rất ấn tượng với những bức tranh của cậu ta.
Trong buổi đấu giá vào đầu tháng 12 năm ngoái, ta tình cờ nhìn thấy bức tranh này, cảm thấy rất thích nên muốn mua về đây.
Cháu thấy thế nào?"
"Cháu cảm thấy rất đẹp.
Bức tranh này càng nhìn lại càng muốn ngắm"
Cô nhận xét thật lòng.
Khương Thịnh Hi cảm thấy tranh của hoạ sĩ này ngoại trừ gam màu sống động còn rất hút mắt người xem.
Bức tranh tạo ra cảm giác ảo diệu cho mắt người ngắm tranh.
"Cháu cứ đi tìm dì mãi.
Thì ra là dì đang ở đây."
Ba người mãi lo nhìn ngắm tranh mà không nhận ra có người đàn ông khác đang tiến vào trong phòng.
Khương Thịnh Hi xoay lưng lại, người trước mắt làm cô vô cùng ngạc nhiên.
"Vân Hạo cháu đến rồi sao?"
Nhiếp Dung vừa nhìn thấy cháu trai của mình đã rạng rỡ cười.
"Dạ vâng, tiệc sinh nhật của dì sao cháu không đến được chứ"
Nhiếp Vân Hạo tiến đến ôm lấy Nhiếp Dung cười nói.
Lăng phu nhân buông anh ra liền sực nhớ ra hai người phía sau, nhanh chóng mở miệng.
"À quên để ta giới thiệu cho cháu.
Đây là Khương phu nhân của tập đoàn Khương thị.
Khương phu nhân, đây là con trai của chị gái em"
Thì ra anh là cháu trai của phu nhân thị trưởng.
Nhiếp Vân Hạo vội cúi đầu lễ phép.
"Chào Khương phu nhân, cháu là Nhiếp Vân Hạo"
Vương Hạ Lan cảm thấy cái tên này rất quen.
"Nhiếp Vân Hạo...!Cháu là tổng giám đốc của Nhiếp thị sao?"
Bà đã nhìn thấy cái tên này rất nhiều trên báo kinh doanh.
"Dạ vâng, đúng vậy"
Anh thừa nhận.
Vương Hạ Lan lại nhìn qua cô.
"Vậy chắc cháu biết con gái ta phải không?"
Tạp chí Siren là thuộc quyền sở hữu của Nhiếp thị, chuyện này bà cũng biết.
"Nhiếp tổng đây là sếp lớn của con, bọn con đương nhiên có quen biết với nhau rồi mẹ"
Khương Thịnh Hi không để Vân Hạo kịp trả lời mà nhanh nhảu đáp.
"Con bé này, mẹ đang hỏi cậu Nhiếp cơ mà"
Mẹ cô chau mày.
"Khương tiểu thư nói đúng đấy ạ.
Xin Khương phu nhân đừng trách cô ấy"
Nhiếp Vân Hạo nở một nụ cười đủ để toả sáng khắp căn phòng.
Thấy vậy, mẹ mới không khó chịu với cô nữa.
Đúng là đẹp trai thì rất dễ lấy lòng người lớn.
....
...
Sau khi ra khỏi phòng tranh, Lăng phu nhân đứng chính giữa phòng tiệc phát biểu vài câu, cám ơn các khách mời đã đến dự tiệc.
Sau đó là tiết mục khiêu vũ.
Nhạc bắt đầu nổi lên, từng cặp đôi tiến vào khu trung tâm để khiêu vũ.
Đúng lúc này, Nhiếp Vân Hạo đi tới trước mặt cô chìa tay ra.
"Không biết tôi có vinh dự được nhảy cùng Khương tiểu thư một chút hay không?"
Khương Thịnh Hi nhìn qua mẹ mình, bà gật đầu cô mới đặt tay mình lên tay anh, đáp.
"Vâng"
Nhiếp Vân Hạo đưa cô ra chính giữa phòng tiệc, cánh tay cứng rắn bao lấy vòng eo cô.
Anh bắt đầu dắt cô lướt đi trên sàn nhảy.
"Em có nên gọi đây là trùng hợp hay không?"
Khương Thịnh Hi không ngờ sẽ nhìn thấy anh tại đây.
Nhiếp Vân Hạo mỉm cười ngắm nghía gương mặt xinh đẹp của cô.
"Anh thích hai từ định mệnh hơn.
Chúng ta là có duyên với nhau"
Lời nói của anh làm cô bật cười.
Vương Hạ Lan đứng từ xa chăm chú quan sát hai người bọn cô.
Nhiếp Dung đứng bên cạnh hơi đảo mắt, khẽ nói.
"Chắc chị không biết chuyện này..."
"Chuyện gì?"
Vương Hạ Lan khó hiểu nhìn bà ta.
"Vân Hạo đang theo đuổi con gái của chị đấy.
Nó từng nói cho em biết"
Nhiếp Dung cầm chiếc quạt lông vũ phe phẩy trước ngực.
Vương Hạ Lan hơi bất ngờ, sau đó lại phóng tầm nhìn về phía sàn nhảy.
Trầm ngâm về một điều gì đó.
********************
Khu chung cư cao cấp Golden Land nằm ở phía Đông thành phố.
Một nơi được đông đảo giới nhà giàu và nghệ sĩ ưa chuộng vì sự yên tĩnh và sang trọng của nó.
Căn hộ siêu sang nằm ở tầng áp mái, nơi cao nhất của toà nhà được gọi là penthouse.
Là loại căn hộ đắt tiền nhất, có tầm nhìn từ trên cao có thể ngắm toàn bộ thành phố.
Vì đây là căn hộ thông hai tầng và thiết kế rất nhiều kính nên tràn ngập ánh sáng tự nhiên.
Vào ban đêm, chỉ cần ngồi ở phòng khách là bạn có thể nhìn thấy những vị tinh tú trên bầu trời.
Trong một căn phòng nằm ở tầng hai, cửa căn phòng này khuất vào trong nên không dễ dàng nhìn thấy, căn phòng đầy rẫy những công cụ vẽ: giá vẽ, cọ vẽ,...
Là một căn phòng được trưng dụng làm phòng vẽ.
Khương Viễn Tước ngồi bên cạnh giá vẽ, trước mặt hắn là khung tranh vải toan vẫn còn một màu trắng xoá.
Hắn dường như không để ý đến điều đó.
Người đàn ông ngồi nhắm mắt trong tĩnh lặng.
Hắn chậm rãi tiến vào cung điện ký ức sâu trong bộ não của mình.
Sau khi đi hết đại sảnh của toà cung điện, hắn đi vào một căn phòng ồn ào náo nhiệt.
Hắn nghe thấy mùi rượu pha lẫn mùi nước hoa từ những quý bà đang ngồi bên trong căn phòng.
Họ khoác lên mình những bộ đồ lộng lẫy, son phấn dày cộm.
Họ đang ngồi xung quanh một chiếc bàn và cùng nhau đánh bài.
Trông họ rất trịch thượng và khoe mẽ với nhau về sự giàu có của mình.
Trong đó có cả mẹ của hắn.
Trước năm mười tuổi, mỗi buổi chiều hắn đều nhìn thấy cảnh tượng này trong nhà mình.
Nó khắc sâu vào tâm trí hắn rõ ràng như mới ngày hôm qua.
Khương Viễn Tước đột ngột mở mắt.
Trong tay cầm chắc cây chì than, hắn bắt đầu phác hoạ từng nét đầu tiên một cách nhanh chóng.
Khi hắn vẽ thời gian dường như đứng lại, không mảy may tác động đến hắn.
Tâm trí người đàn ông đặt hết vào bức tranh.
Bốn tiếng đồng hồ sau, Khương Viễn Tước mới đi ra khỏi phòng.
Nhìn bầu trời bên ngoài lớp kính đã tối mịt.
"Cậu chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi"
Giọng của chị Phương gọi hắn.
Chị Phương là người giúp việc mà hắn thuê theo giờ.
Khương Viễn Tước thích không gian yên tĩnh không người nên không thuê quản gia hay người hầu, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn cần người dọn dẹp và nấu ăn nên đã thuê người theo giờ.
Với lại hắn không phải ngày nào cũng ở đây.
"Tôi biết rồi.
Chị có thể về bây giờ, lát nữa tôi sẽ tự dọn dẹp"
Người đàn ông quay mặt lại, thấp giọng nói.
"Vâng thưa cậu chủ"
Nói rồi, chị Phương nhanh chóng vào bếp lấy đồ đạc của mình.
Chị Phương đi rồi hắn vẫn đứng bên cạnh lớp tường kính ngắm nhìn cảnh quang thành phố ban đêm.
Hắn mua căn hộ này bên ngoài biệt thự Nhật Quang nhằm có không gian riêng cho niềm đam mê của mình.
Trong ngôi biệt thự to lớn đó, đối với hắn mà nói thật ngột ngạt.
Khương Viễn Tước như một hồn ma sống trong căn nhà nhưng hắn lại không thể bỏ đi.
Bởi vì có một thứ làm hắn luyến tiếc.
Có một thứ níu giữ cả tâm hồn và trái tim hắn.
Tiếng chuông cửa làm thần trí Khương Viễn Tước trở về.
Hắn bước ra bên ngoài, nhìn lên màn hình của máy chuông cửa.
Sau đó nhanh chóng bấm nút cho phép người bên dưới toà nhà đi lên.
"Lần đầu tiên, tôi bị người khác gọi đến nhà đấy"
Bạch Kiến Dĩnh xuất hiện trong phòng khách của cậu cùng hai vệ sĩ như một vị thần.
Bình thường, Khương Viễn Tước sẽ đến nhà anh ta chơi không thì sẽ gặp ở khu hộp đêm.
Cậu chưa bao giờ mời ai đến đây cả.
Mà Bạch Kiến Dĩnh vốn là một kẻ quyền thế lại còn là ông trùm vũ khí đừng nói là kêu đến kể cả mời cũng chưa chắc mời được anh ta.
Sau hơn một tuần thì bức tranh của Viễn Tước cũng đã hoàn thành.
Khương Viễn Tước cong miệng nhìn người đang ngồi chễm chệ trong phòng khách.
"Anh cũng nhanh thật.
Em vừa gọi sáng nay.
Tối đã chạy đến."
Hắn thừa biết những chuyện liên quan đến Elly đều làm Bạch Kiến Dĩnh nôn nóng.
Sau đó Khương Viễn Tước dẫn anh ta vào một căn phòng kế bên phòng vẽ.
Nếu phòng vẽ được trang trí đơn giản thì căn phòng này được trang trí bắt mắt lấy màu xanh làm chủ đạo với giấy dán tường họa tiết kiểu Châu Âu.
Căn phòng dùng để đặt một số tác phẩm mà hắn đã hoàn thành đang chờ để khô.
Bạch Kiến Dĩnh đứng trước bức tranh vẽ một con mèo lông trắng đang chơi đùa với quả banh nhỏ của mình trên tấm thảm.
Đôi mắt màu xanh của nó long lanh như hai viên pha lê.
Cách pha trộn màu độc đáo làm cho bức tranh thêm sống động.
"Nhìn xem, đáng yêu chưa kìa"
Bạn sẽ không bao giờ tưởng tượng ra được cảnh một tên xã hội đen nói ra câu đó với một con mèo đâu.
Sau một hồi thích thú với bức tranh của Khương Viễn Tước, Bạch Kiến Dĩnh mới dần trở lại dáng vẻ trầm ổn như thường ngày.
"Cậu ra giá đi"
Khương Viễn Tước dựa người vào tường, dáng vẻ thảnh thơi.
"Em không lấy tiền đâu.
Vả lại để hoạ sĩ tự định giá tranh của chính mình không phải quá phiến diện sao?"
"Nếu không lấy tiền thì hãy đổi bằng thứ khác.
Tôi là người làm ăn, không thích nhận không ai thứ gì"
Bạch Kiến Dĩnh lạnh giọng nói.
Hắn nghĩ ngợi một hồi, cười đáp.
"Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.
Đợi sau này nghĩ ra rồi em sẽ nói với anh"
"Được, nếu cậu muốn gì hãy cứ nói"
Bạch Kiến Dĩnh anh trước giờ đều không muốn nợ người khác.
Nói xong, Bạch Kiến Dĩnh ra lệnh cho vệ sĩ của mình mang tranh đi.
Rồi cũng rời đi nhanh chóng..