Trong phòng bếp, Tạ Vô Song đang nấu đồ ăn.
Trong lúc thái thịt không may để dao cắt trúng tay mà cô cũng không để ý.
Mãi tới khi lấy muối để rửa bạch tuột thì mới cảm thấy bị rát ở ngón tay.
Tạ Vô Song ngừng việc đi xử lí vết thương, sắc mặt cô hôm nay tuy ngủ đủ giấc nhưng tinh thần không ổn chút nào cả.
Tạ Vô Song sau khi băng vết thương xong, cô ngồi thất thần tại chỗ một hồi lâu.
Không hiểu sao, trong lòng cô nó cứ khó chịu mà không rõ nguyên nhân.
Không lẽ, là do vụ thảm sát gia đình bác Đàm khiến cô luôn bất an.
Tạ Vô Song vội rót đầy một ly nước lọc trên bàn rồi uống cạn hơi.
Tại sao, tại sao hung thủ ra tay tàn nhẫn như vậy? Bác Đàm bản tính sống lương thiện, người ghét chỉ đếm bằng ngón tay.
Bác ấy là người thành thật, sống rất dễ mến.
Cô nằm xuống ghế lông dài, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.
Chuyện này, thật sự quá sốc đối với cô.
"Đúng rồi, cái chết của Hiểu Tinh mình có nên điều tra lại không hay là chấp nhận đây?"
Tạ Vô Song tự hỏi bản thân.
Cô có cảm giác, Phong Bác Thần đã nhận ra được điều gì đó.
Chỉ là hắn không muốn cho cô biết.
Tạ Vô Song ngồi dậy, đôi mắt hướng tới phía văn phòng làm việc của hắn.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cô quyết định đi.
Văn phòng Phong Bác Thần khá rộng và thoáng mát, thiết kế theo kiểu cổ điển, gam màu lạnh hợp với tính cách hắn.
Thú thật, đây là lần đầu tiên cô bước chân vào đây.
Tạ Vô Song lướt một vòng gian phòng rồi dừng ngay bàn làm việc.
Cô cầm lấy khung ảnh cưới, khóe môi mỉm cười nhẹ.
Nhớ lại khoảng thời gian hôn nhân trước kia, cô và Phong Bác Thần chẳng có ngày nào được hòa thuận.
Hắn luôn miệng phỉ báng cô đủ điều nhưng trong lòng lại khác.
Hắn cũng chẳng bao giờ tháo nhẫn cưới.
Người đàn ông này, rốt cuộc hắn đang thật sự nghĩ gì về cô chứ.
- Có vẻ hắn hành động rất nôn nóng, hắn muốn nhanh chóng loại bỏ tao đến như vậy, không bằng chúng ta cùng hắn chơi chung.
"Là tiếng Thần, anh ấy về sớm thế sao?"
Tạ Vô Song hốt hoảng tìm chỗ trốn.
Không được để Phong Bác Thần nhìn thấy cô.
Lỡ như hắn tức giận thì không hay cho lắm.
Hắn rất ghét người khác đụng chạm đồ của mình.
Với lại, đây là gian phòng làm việc, có thể cất giấu nhiều thông tin bí mật mà hắn không muốn cô biết.
Tạ Vô Song không muốn Phong Bác Thần cứ tiếp tục hiểu lầm mình.
"Két!"
- Mất mạng? Tất nhiên.
Hắn khóa cửa lại.
- Mục đích của hắn ta là tài sản Phong gia và tập đoàn.
Hắn không phải là kẻ ngoài, hắn là anh trai tao.
Không hiểu lí do gì mà năm đó sau khi ba mẹ gặp tai nạn nặng hắn biến mất.
Đã nhiều năm như vậy, hắn lại xuất hiện.
Phong Bác Thần một tay bỏ trong túi quần, đứng trước cửa sổ kính.
Sắc mặt lạnh lẽo.
- Tao nghi ngờ, vụ tai nạn năm xưa rất có thể liên quan đến hắn.
Ban đầu tao nghĩ là dì Paula đứng sau mọi chuyện nhưng không.
Tao từng đột nhập vào phòng riêng dì ấy gài thiết bị nghe lén và biết được chút thông tin.
Nhưng rồi, Paula Vega đột nhiên chuyển phòng.
Từ đó hắn cũng không quyết định theo dõi gì thêm.
Hắn tin chắc rằng, dì ấy không phải là người xấu như mọi người nghĩ.
- Cha mẹ ruột mà hắn còn xuống tay được.
Cái chết của Hiểu Tinh, khả năng cao là hắn.
Phong Bác Thần tắt máy.
Tạ Vô Song nghe lén được câu chuyện, cô khá kinh ngạc.
Cô chưa bao giờ nghe hắn nhắc đến anh trai.
Chuyện gia đình Phong Bác Thần cô không biết gì nhiều.
Thì ra, hắn sớm đã biết Phong Hiểu Tinh không phải là do cô hãm hại.
Nhưng, tại sao hắn luôn đổ lỗi cho cô là người giết em gái mình cơ chứ?
Tối hôm đó, Tạ Vô Song đứng đợi trước cửa phòng tắm.
Cô không hiểu mình đang làm cái quái gì nữa.
Lúc sáng cô đi trung tâm thương mại có nhìn trúng một chiếc váy ngủ rất gợi cảm màu đỏ.
Tạ Vô Song ngay lập tức quyết định mua nó.
Trên người cô hiện tại đang mặc đây, trông thật quyến rũ.
Bên trong, cô không nghe thấy tiếng nước chảy.
Phong Bác Thần chắc đã tắm xong thì phải.
"Cạch!"
- A!
Tạ Vô Song giật mình.
- Lấy giùm anh khăn tắm.
Phong Bác Thần người trần trụi nhìn cô nói.
- Anh, anh từ đi mà lấy.
- Wow! Được nha!
Hắn nhìn chiếc váy cười tà mị.
- Này, khăn của anh.
Tạ Vô Song nhắm mắt tay đưa cho hắn.
Phong Bác Thần cầm khăn tắm nhưng sau đó kéo cả người cô ngã vào lòng.
Chỗ kia của hắn vô tình ma sát lên vùng nhạy cảm cô.
Phút chốc, Tạ Vô Song toàn thân trở nên nóng rực.
Không đúng, tình huống trước mắt không nằm trong kế hoạch cô.
Phong Bác Thần ném khăn tắm sang một bên.
Cảm giác được người con gái đang không ngừng run rẩy, hắn vòng tay qua chiếc eo nhỏ xinh đẹp.
- Mặc cho anh ngắm à?
Hắn vuốt ve mái tóc cô.
Tạ Vô Song xấu hổ không trả lời.
Biểu cảm của cô càng khiến hắn hưng phấn.
Phong Bác Thần bế ngang cô lên nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Hắn đôi môi gấp gáp hôn lên xương quai xanh trơn bóng.
Tạ Vô Song còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, tâm tình cũng chưa thích ứng, bị nụ hôn bất ngờ của hắn làm ngứa ngáy.
Cô không nhịn được mà cười thành tiếng.
Cô giãy dụa dưới hai chân và lòng ngực co dãn rắn chắc Phong Bác Thần.
- Anh dừng lại...
Sự giãy dụa của Tạ Vô Song dường như càng kích thích dục vọng hắn.
Hô hấp hắn gấp gáp khác thường, hai bàn tay to lớn bắt đầu xoa nắn ngực cô về sau tăng thêm lực, ngay cả hôn môi cũng trở thành cắn gặm, tàn phá.
- Thần, em xin lỗi.
Ban trưa, em đã nghe lén cuộc nói chuyện anh và người nào đó.
Em thật sự không cố ý đâu nhưng mà...Tại sao, anh lại giấu giếm em cái chết Hiểu Tinh?
Tạ Vô Song nhẹ giọng.
- Anh biết em trốn, nên cố tình nói ra sự thật.
Phong Bác Thần cười.
Hắn là người rất nhạy cảm và tinh ý.
Khi bước vào phòng làm việc, hắn đã thấy vị trí khung ảnh cưới bị thay đổi.
Căn biệt thự chỉ có cô và hắn, lúc hắn trở về thì vô tình nhìn căn bếp bày bừa nguyên liệu..