Hiểu đứng dậy, anh đi đến bên Mùa, kéo cô ngồi xuống giường, Mùa như người mất hồn, cứ lặng im nghe Hiểu sai bảo... đúng là cái thứ con gái nhẹ dạ, anh ta mới nói một câu mà chân tay đã mềm nhũn ra thế này, nếu anh ấy nói ngọt ngào hơn... có lẽ cô chết ngất, chẳng làm được việc gì nữa quá???
Em còn muốn quay về bên kia để ngủ nữa không?
Hiểu nhìn thẳng vào ánh mắt của Mùa dò xét. Cô không nói gì, tuy nhiên ánh mắt ấy đã cho anh câu trả lời, Hiểu ko cần hỏi nữa, anh lấy từ trong ví tiền của mình ra một bức ảnh. Vẫn là bức ảnh đen trắng đã cũ, người trong ảnh không ai khác chính là cô gái trẻ có ngoại hình giống tựa tựa Mùa. Bức ảnh mà cô vô tình xem được khi còn ở nhà anh, người phụ nữ này là ai nhỉ? Đã nhiều lần Mùa băn khoăn về cô ấy, muốn hỏi Hiểu nhưng quả thực chưa có cơ hội để nói.
Em vẫn luôn băn khoăn vì sao lại có người giống em đến thế đúng không?
Mùa gật đầu.
Không chỉ có em đâu, mà ngay cả tôi lần đầu tiên nhìn thấy em ở bìa rừng cùng với mấy người Việt Nam đó tôi suýt nhận nhầm người rồi.
Cả bố tôi, cả mẹ kế và bà bếp nhà tôi đấy, ai cũng ngạc nhiên về sự xuất hiệm của em!!
Vậy tóm lại, người đó là ai? Anh có thể cho tôi biết được không?
Tôi? Tôi sao?
Đến bây giờ em vẫn muốn xưng "tôi" với tôi à?
Chứ xưng như nào?
Em với anh... hoặc... đại loại thế, mấy biệt danh dễ thương gì mà người ta vẫn dành cho nhau khi yêu ý?
Ai nói là tôi yêu anh?
Em chấp nhận lên giường với tôi thì chắc chắn có tình cảm với tôi... bởi vậy, không là yêu thì thế nào???
Tôi...
Mùa không biết giải thích thế nào, cô đánh trống lảng.
Vậy anh có kể cho tôi biết người trong ảnh là ai được không?
"Anh kể cho em nghe về người phụ nữ này đi" Hiểu nhấn mạnh với giọng điệu uyển chuyển như con gái. Mùa nghe mà suýt bật cười.
Sao nào? Em nói lại giống như vậy đi thì anh kể!
Anh.. có thể kể cho... e... e... em...
Đúng. Thế... em...
Rồi. Tiếp đi...
Nghe về người phụ nữ này không?
Nói xong Mùa liền đỏ mặt, Hiểu vui vẻ, anh đưa tấm hình lên trước mặt quan sát một lát rồi bày ra vẻ mặt trầm tư.
Người phụ nữ xinh đẹp này chính là người mà anh yêu nhất trên đời!
Hiểu nói với ngữ khí đầy xúc động, Mùa chăm chú lắng nghe.
Em vẫn luôn băn khoăn vì sao anh lại có thể trò chuyện bằng tiếng Việt Nam đúng không?
Mùa lại gật đầu.
Thì đây!
Hiểu lại chỉ tay vào bức ảnh.
Đây chính là mẹ của anh!!!
Mùa lại được phen ngạc nhiên, thật không ngờ rằng cô gái trẻ xinh đẹp trong bức hình đen trắng ấy lại chính là mẹ của Hiểu. Nhưng mà, nét đẹp trên khuôn mặt của anh được thừa hưởng chủ yếu từ người cha, bởi vậy, thoạt nhìn Mùa ko thấy anh và người phụ nữ trong hình có liên quan đến nhau. Và ngạc nhiên hơn nữa là cô và mẹ anh lại giống nhau đến khó tả!!
Bà ấy là người Việt Nam!!!
Điều này thì Mùa đã biết, bởi phía sau bức ảnh có đề tên người, thậm chí địa điểm và năm chụp nữa, Mùa còn nhớ rất rõ, bởi đó là lần đầu tiên kể từ khi sang đây, cô được đọc dòng chữ Việt Nam...
Mẹ anh đã dạy anh nói chuyện bằng tiếng Việt Nam ư?
Đương nhiên rồi. Không những vậy anh nói cũng rất chuẩn đúng không?
Hiểu đắc ý. Tuy nhiên anh lại bày ra vẻ mặt bi thương khi hồi tưởng lại về mẹ của mình. Những ngày còn ở với mẹ chính là quãng thời gian anh thấy vui và hạnh phúc nhất, sau khi mẹ mất, tính cách của Hiểu mới trở nên lạnh lùng như bây giờ.
Vậy mẹ anh bây giờ ở đâu?
Chôn sâu dưới chín tầng đất!!!
Nói ra câu đó mà giọng Hiểu nghẹn ngào.
Em xin lỗi, em không nên động đến nỗi đau của anh.
Hiểu không khóc, chuyện đã qua lâu rồi mà, hơn cả anh là đàn ông con trai, buồn thì buồn... chứ rơi lệ trước mặt chị em phụ nữ chẳng phải quá ủy mị hay sao??
Em có biết... vì sao trước mặt ba và mẹ kế của anh, anh lại dám chống đối, thậm chí là cãi lời họ không?
Mùa lắc đầu, quả thực cô không biết gì về họ cả.
Vì anh hận họ. Bởi họ là những người đã làm cho mẹ anh đau khổ, cái chết của bà ấy cũng chính là do bố anh và mẹ kế mà ra!!
Không phải chứ... ý anh nói bố anh giết người ư???
Không. Không giết... nhưng nguyên nhân gián tiếp cũng là do ông ấy.
Hiểu đưa hai tay lên đầu, những ngón tay thon dài gãi gãi đầu mấy cái, anh lặng im một lát rồi kể tiếp.
Mẹ anh là người Việt Nam. Bố anh là người Trung Quốc!
Vậy anh mang hai dòng máu trong mình rồi.
Đúng thế.
Nhưng tại sao bố anh lại biết mẹ anh?
Mùa bị cuốn vào câu chuyện của người đi trước, cô nhất thời quên đi ngượng ngùng, xưng hô anh em rất đỗi tự nhiên. 😋
Ông bà ngoại anh là dân buôn bán ở cửa khẩu giáp Trung Quốc, gia đình anh ngày trước cũng là buôn bán hàng hóa, bố anh cung cấp mối hàng cho ông ngoại anh, thỉnh thoảng gặp mặt mẹ anh... rồi hai người yêu nhau.
Mẹ anh hồi còn trẻ xinh lắm! Giống như em bây giờ.
Nhận được lời khen ngợi của Hiểu, trái tim Mùa lại loạn nhịp trong lồng ngực. Anh lấy tay khẽ vuốt má cô mấy cái và tiếp tục câu chuyện.
Ngày ấy buôn bán cũng gọi là có đồng ra đồng vào, mỗi lần bố anh đem hàng tới cửa khẩu giao cho ông ngoại anh,... khi ấy hai người lại lén đi riêng với nhau. Thế rồi mẹ anh có thai, ông ngoại thấy bố anh hiền lành lại chăm chỉ nên đồng ý gả con gái.
Nhà mẹ anh ở giáp cửa khẩu, giao thương buôn bán với nhiều người Trung Quốc nên bà cũng rành tiếng Trung lắm.
Rồi sao nữa anh?
Rồi mẹ theo bố về làm dâu bên Trung Quốc, thời gian sau thì đẻ ra anh. Bố anh thời gian sau nữa, buôn bán không còn tốt như trước nên chán, có người rủ đi làm ở mỏ quặng ở sâu trong núi. Chuyện bắt đầu từ đây.
Con gái của ông chủ thầu khai thác mỏ quặng ấy rất thích bố anh, vì ông lúc ấy cũng còn trẻ mà đẹp trai lắm. Ngay cả khi biết bố anh đã có vợ nhưng cô ta vẫn đeo bám, ông chủ thầu đành dụ dỗ và mua chuộc bằng nhiều tiền bạc.
Con người mà, thấy tiền là hoa mắt. Lúc trước bố anh yêu mẹ anh lắm, cưng anh như vàng. Kể từ ngày cô gái kia cứ đeo bám là ông ấy không ngó ngàng gì đến mẹ nữa, ở miết trong mỏ quặng rất ít khi về.
Từ đó anh rất ghét bố, hiếm khi hai bố con nói chuyện cùng nhau.
Mẹ ở nhà ngày ngày chăm sóc và dạy dỗ anh, từ lúc nhỏ anh đã học song song hai ngôn ngữ là Trung và Việt.
Học tiếng Trung là bởi anh gốc gác Trung xịn, học tiếng Việt để nhớ về nguồn cội của mẹ. Vậy nên giờ anh mới nói tiếng Việt giỏi thế 😋😋
Nói tới đây Hiểu lại đắc ý.
Con người mà, làm gì có ai không biết buồn? Không biết ghen? Nhưng khi biết người đàn ông của mình ko còn yêu thương mình nữa, mẹ anh cũng học cách buông bỏ. Cũng nhiều lần bà níu kéo, van xin, mong bố anh giàu nghèo sống vậy cũng ổn. Nhưng ông ấy ko chịu, quyết lấy cô gái kia về làm lẽ. Cảnh chung chồng làm gì có ai dễ chịu được??
Cô ta ngày ngày quần áo ăn diện, quấn lấy bố anh không rời. Chính vì thế, mẹ anh dù tỏ ra ko quan tâm nhưng anh biết trong lòng bà rất hận.
Bà cũng là người thông minh, có nhan sắc chứ ko hề thua kém cô gái kia. Vì cứ nhẫn nhịn cho mình và cho con nên lâu ngày nảy sinh thành tâm bệnh, căn bệnh này rất khó chữa. Giống như trầm cảm vậy, em hiểu không?
Mùa ngơ ngác song cô cũng gật đầu.
Khi anh lên 8 tuổi thì mẹ anh uống thuốc ngủ tự tử!
Từ đó anh đã tự lập, không dựa dẫm vào ai, buồn vui cũng chỉ có một mình. Bố thương anh, nhiều lần tìm cách dể an ủi và kéo anh về phía bố nhưng anh không chịu. Tình cảm cha con hờ hững vô cùng.
Ông trời cũng có mắt lắm nhé, mẹ anh không may qua đời, bà vợ lẽ của bố cũng không có khả năng sinh nở. Đến thời điểm hiện tại, bà ấy vẫn cứ đu bám bố anh vì sợ ông ruồng bỏ!!
Em không ngờ... câu chuyện của anh lại ly kỳ như vậy.
Mùa thầm cảm thán.
Ngày trước ông ấy vì tiền mà đánh đổi cuộc hôn nhân hạnh phúc, chấp nhận lấy một người đàn bà ko có khả năng sinh nở. Bây giờ, cũng là vì tiền, ông ấy muốn anh phải lấy con gái của nhà đối tác!!
Anh là con trai ông ấy nhưng ko hề giống ông ấy. Anh có thể nghèo, nhưng anh ko vì tiền mà ép mình chung sống với người mình không có tình cảm.
Anh luôn ghi nhớ lời của mẹ "Lớn lên không được giống như bố". Bây giờ anh mới hiểu được lời của mẹ có ý nghĩa sâu xa đến thế!!!
Mùa không nghĩ câu chuyện của Hiểu lại dài và phức tạp như vậy, nói là tâm sự hết đêm quả không sai chút nào. Cô bị cuốn vào từng chi tiết, đồng thời cũng thấy thương cảm cho mẹ của anh, người phụ nữ xinh đẹp nhưng xấu số, ko may qua đời bởi người đàn ông bội bạc. Cô đặt mình vào hoàn cảnh của mẹ anh để đồng cảm, cũng là phụ nữ, cô có thể thấu hiểu được sự cô đơn khi lấy chồng xa, chung sống với một người chồng như thế... quả thực rất khó chịu. Vì quá yêu nên mới đau khổ là như vậy, mẹ anh lụy tình quá....