Giấc Mộng Quân Doanh

Sau sự kiện ở quán bar, dì nhỏ của Cố Lăng Vi, Nghiêm Thuận
Thuận quả nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, cô cũng thở phào nhẹ nhõm hơn
một chút, sáng sớm ngày hai mươi chín tết, Cố Lăng Vi bắt đầu dọn dẹp
nhà cửa, giúp ba viết câu đối xuân, thiệp chúc tết, mẹ và ba thì bận rộn làm đủ thứ đồ ăn, thịt bò dầm để mời khách.

Mẹ thấy Cố Lăng Vi viết xong mấy tấm thiếp thì nói: "Vi Vi, con sang
nhà bà Trương xem có gì cần giúp không, bảy mươi tuổi rồi, muốn làm gì
cũng khó."

"Vâng."

Cố Lăng Vi dạ một tiếng rồi thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu, ba cô quay sang nói: "Tôi thấy Vi Vi sau khi ở trường quân sự về đúng là
làm gì cũng nhanh nhẹn hẳn."

Mẹ liếc mắt: "Đó chỉ là mặt ngoài thôi, ông không thấy tay nó sao, cả bàn đầy vết chai sần, hơn nữa gầy hơn cả mười cân, con bé nó không nói
mà thôi, chắc chắn chịu khổ không ít, ông không biết chứ, ngày đó sáng
sớm khi tôi vừa thấy Vi Vi, thì..."

Nói xong mẹ lại nghẹn ngào, ba vội nói: "Bà xem, chưa gì đã thế rồi,
thực ra tôi cũng nghĩ thông rồi, lúc trẻ chịu khổ một chút cũng tốt, nhớ thời chúng ta còn trẻ đấy, đó đều là những kí ức tốt đẹp nhất, chúng ta khi đó cũng thế, bận đến mức cơm không kịp ăn, bây giờ thì lúc nào cũng nhớ lại mà tiếc nuối còn gì."

Mẹ khẽ mỉm cười: "Đúng thế, khi đó dù là nam hay nữ, mỗi người chỉ có một cái áo bông, khâu lui vá tới, mỗi đêm thì thắp đèn dầu học bài, vật chất tuy thiếu thốn nhưng tinh thần lại cực kì giàu có."

Ba gật đầu: "Cho nên, dù sao cũng là con đường Vi Vi đã chọn, chúng
ta làm ba mẹ thì nên lặng lẽ cổ vũ phía sau con, tôi thấy lần này Vi Vi
trở về hoàn toàn thay đổi, bây giờ tuy còn nhỏ, nhưng năm tháng trôi
qua, trong một môi trường như thế, không chỉ là tôi luyện thân thể, tinh thần, con chim nhỏ rồi cũng phải rời khỏi tổ, bay về phía chân trời của nó, cho nên chúng ta cứ chờ đợi, khó khăn mới khiến con bé trưởng
thành."

Mẹ thở dài: "Con bé bướng bỉnh này, cũng chỉ có cách đó thôi, à đúng
rồi, ông Cổ không phải cũng là bộ đội sao, hình như là tham mưu gì đó,
ông xem có nên đi tạo quan hệ chút không, tương lai còn xin việc cho Vi
Vi, phải gắng vào nơi gần quân khu một chút, tôi không mong con bé phải
ra biên cương hay Tây Tạng đâu."

Ba gật đầu: "Bây giờ vẫn sớm, tôi sẽ tìm ông ấy hỏi trước xem."

Trong sân có tiếng ồn ào hẳn, mẹ nhìn ra, thấy Cố Lăng Vi dẫn một đám con nít chơi trong sân, nào có giúp bà nội dọn dẹp gì đâu.

Mấy đứa nhỏ này đều là con cái các gia đình trong khu, bình thường
thì nghịch ngợm vậy thế mà giờ lại nghe lời Cố Lăng Vi lắm.Cố Lăng Vi
sang thì bà cũng đã treo câu đối xuân lên xong rồi, nhìn quanh thấy
trong phòng thiếu củi đun,cô mới xắn tay áo cầm rìu ra cửa.Mấy đứa nhóc
này thấy cô thì kéo theo đuôi thằng bé Nhị Tử chạy vào sân, xúm quanh Cố Lăng Vi từng vòng.Từ hồi cô mặc quân trang về nhà, cô đã trở thành thần tượng trong lòng bọn nhỏ, đặc biệt là mấy nhóc nam, cực kì cuồng nhiệt
muốn tham gia quân ngũ, ánh mắt nhìn Cố Lăng Vi thì miễn bàn luôn, bao
nhiêu là nóng bỏng.Buổi sáng, Cố Lăng Vi còn hay tập thể dục trên sân
thượng, tập các bài động tác như trong quân đội, một ngày cô tập xong,
nhìn xuống thấy mấy đứa con nít đang đứng nhìn lên, háo hức như muốn lên luyện cùng, điều này khiến cô cảm thấy hết sức thú vị.


Lúc nãy cô đang giúp bà nội dọn dẹp thì Nhị Tử và mấy đứa nữa tụm lại nói thầm với nhau, mắt Nhị Tử sáng hẳn lên, vội chạy sang đây, nói:
"Chị Vi Vi, chiến sĩ quân giải phóng có phải đều giúp đỡ hàng xóm làm
việc không ạ?"

Cố Lăng Vi đặt rìu xuống, buồn cười nhìn bọn nhỏ: "Không chỉ quân
giải phóng, giúp đỡ nhau là việc mọi người đều nên làm, nhưng mà quân
giải phóng vẫn nên đi đầu."

Nhị Tử vỗ ngực nói to: "Em sau này cũng sẽ làm chiến sĩ giải phóng quân, đánh quân địch không còn manh giáp."

Nói xong nhóc rút ngay món đồ chơi trên lưng, uy phong giơ cao, miệng còn phối hợp hét to ba ba, Cố Lăng Vi bất giác mỉm cười, Nhị Tử đưa
súng sang cho Cố Lăng Vi: "Chị Vi Vi, súng của chị có giống súng em
không?"

Cố Lăng Vi cầm lấy, nhìn kĩ, tuy là một món đồ chơi thôi, nhưng mà
rất giống thật, hơn nữa nặng cũng tầm tầm, Cố Lăng Vi theo thói quen,
lùi ra phía sau một bước, cơ thể khum xuống 30 độ, người hướng về phía
trước, các ngón tay cầm lấy nòng súng, hướng nòng lên trước, tay kia ôm
lấy báng súng, một ngón đặt ở cò, động tác tiêu chuẩn hoàn mỹ, bày ra
trước mắt càng khiến bọn nhỏ hào hứng hơn.

Nhị Tử vội hỏi: "Chị Vi Vi, chị có thể dạy em không, dạy em với, tư thế này dũng mãnh quá."

Cố Lăng Vi liếc mắt nhìn vào căn phòng nhỏ hỗn độn bên cạnh, nói:
"Dạy mấy đứa cũng được, nhưng mà trước hết giúp bà Trương dọn dẹp sạch
sẽ căn phòng này đã, được không?"

Mấy đứa nhỏ cùng đồng thanh hoan hô, đều tăm tắp làm một động tác giống như quân lễ, nói: "Mời thủ trưởng ra mệnh lệnh."

Cố Lăng Vi gật đầu: "Được, giờ nghe hiệu lệnh của chị, nghiêm, nghỉ,
hai em phụ trách mang đống than tổ ong này cất đi, hai em giúp bà Trương quét dọn chỗ này, Nhị Tử và Tam Nhi thì khuân gạch ra bên ngoài sân
nhá, hoàn thành trong nửa giờ, thi hành."

Sau tiếng hiệu lệnh của Cố Lăng Vi, các bạn nhỏ ngoan ngoãn theo sự
phân phó, đi làm việc, bà Trương khẽ cười: "Vi Vi tham gia quân ngũ giờ
có tướng nữ quân nhân quá."

Cố Lăng Vi ngượng ngùng cười: "Bà nội Trương, còn việc gì bà cứ nói đi ạ?"

Bà Trương vội xua tay: "Không, không có, mẹ con hôm qua giúp bà dọn
qua một lần rồi, bà đang nấu một nồi nước lê, thêm đường phèn vào thì
ngọt lắm, lát mấy đứa uống một chén nhé, đỡ nóng."

Nhị Tử vừa đi chuyển gạch về, nghe thấy vội bảo: "Bà Trương, không
được, không được đâu, không được lấy một cây kim một viên đường của dân, đây là kỉ luật của quân giải phóng ạ."


Mỗi câu mỗi chữ nói ra đều khiến cho hàng xóm đang bận rộn xung quanh cũng phải bật cười.

Tiếng cười đón tất niên ba mươi, bà nội Vi Vi vốn không phải người
thành phố B, năm đó ba cô thi đậu vào trường đại học thành phố B, cho
nên mới làm việc ở đây, sau khi kết hôn với mẹ Vi Vi thì chính thức ở
lại thành phố B, năm trước lúc Lăng Vi còn ở nhà, ba mẹ thường hay về
thăm nhà bà nội, nhưng mà vì cô lại mới trở về không lâu, cho nên năm
nay ba người đón tết tại thành phố B.

Dưới thời tiết mười độ C, tuy rằng rất lạnh nhưng vẫn không ngăn cản
được hương vị nồng đậm của tết từ đầu đường cuối ngõ, ngõ nhỏ thỉnh
thoảng lại vang lên tiếng bọn nhỏ đốt pháo cười đùa, nhà nào công việc
cũng lu bu, buổi tối còn phải chuẩn bị cơm tất niên, mọi năm đều là ở
nhà bà nội, cho nên năm nay, với ba người trong gia đình đều thực sự rất mới mẻ.

Trên TV phát tin về các tập tục truyền thống năm mới, Cố Lăng Vi định giúp mẹ trong bếp, nhưng mà chưa gì đã bị mẹ đẩy ra ngoài:"Được rồi,
con đừng đứng đây làm phiền nữa, càng giúp càng rối, lớn vậy rồi, cái gì cũng không biết, đấy, xem sau này con sống thế nào đây, đi đi, mang cái thân tàn tạ quân trang này thay ra đi, mặc thì phải mặc đồ vui vẻ,
trang điểm vào nữa chứ, dì nhỏ con có mua cho con một cái váy mốt lắm,
mẹ cũng may một bộ đồ mới cho con, con gái mà, phải biết ăn diện..."

Cố Lăng Vi bĩu môi đi ra, ba nhìn cô nháy mắt nói nhỏ: "Con đi rồi mẹ liền bắt đầu may áo lông, quần áo cho con, một phút cũng không ngừng,
à, đều ở trong này này."

Nói xong ba liền mở tủ quần áo lấy ra một túi nặng đưa cho cô, Cố
Lăng Vi đặt lên giường, mở ra, ngạc nhiên tới há hốc mồm, từ nhỏ tới
lớn, mẹ may đồ cô không biết mệt, nhưng mà giờ cô bốn mùa đều phải mặc
quân trang, làm nhiều như vậy không phải quá lãng phí sao, nhưng mà nghĩ lại càng cảm động, lúc cô đi vào trường quân sự, mẹ mặt ngoài thì tức
giận, thế mà nhìn đồng quần áo này cũng biết được tâm tình của mẹ ngày
đó.

Trong lòng Cố Lăng Vi càng nóng hơn, vội chạy vào bếp từ sau ôm lấy cổ mẹ, nghẹn ngào: "Mẹ, con xin lỗi."

Mẹ vỗ vỗ tay cô: "Con bé này, mẹ có giận đâu, con chạy tới náo loạn
làm gì, không phải nói muốn làm chiến sĩ giải phóng quân dù chảy máu
cũng không rơi lệ sao, chưa gì đã làm nữ binh khóc nhè làm nũng rồi."

Cố Lăng Vi vội thay đội sắc mặt, ngượng ngụng đứng lên, rồi lao vào phòng mình, ba mẹ liếc nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười.

Năm nay Cố Gia tuy khá thanh tinh nhưng lại rất ấm áp, tiếng chuông
mười hai giờ vừa điểm, một năm mới lại bắt đầu, điện thoại inh ỏi vang
lên, Cố Lăng Vi cầm lấy tai nghe, đối phương lại cả buổi không nói tiếng nào, cô bực mình hỏi: "Tìm ai?"

Điện thoại vẫn tiếp tục trầm mặc, Cố Lăng Vi vừa định dập máy, chợt
nghe thấy tiếng Trịnh Viễn, qua tai nghe, giọng nói đó vẫn rất mê hoặc,
trầm thấp: "Cố Lăng Vi, năm mới vui vẻ."


Lăng Vi ngẩn người, tự nhiên có gì đó không được tự nhiên, lắp bắp
nói: "A!Cái kia....là Trịnh học trưởng à!Năm mới vui vẻ, năm mới vui
vẻ."

Trịnh Viễn cúi đầu cười, một lúc sau mới nói: "Cố Lăng Vi, khai giảng gặp lại."

----------

Mãi đến khi điện thoại vang lên tiếng tút tút, Cố Lăng Vi mới ngỡ ra
mình không phải nằm mơ, Trịnh Viễn nghĩ gì, thực sự Cố Lăng Vi cũng
không đoán được, mà tâm tư của chính cô cũng rất mơ hồ, cứ lúc nào ở
cùng một chỗ với Trịnh Viễn là cô lại lắp bắp, đứng từ xa nhìn anh cô đã thấy khẩn trương, cảm giác này có phải là thích hay không, Cố Lăng Vi
cũng không rõ nữa, cô chỉ biết, cảm giác này khác hẳn với lúc ở cùng
Diệp Bành Đào, giống như một bên là dòng nước suối, một bên là hố nước
sâu không đáy, không rõ dưới kia cất giấu cái gì, lại dấy lên một ma lực dụ dỗ khám phá đến thế.

m thanh reng reng reng lại lần nữa vang lên, Cố Lăng Vi vừa tiện nhận máy, chưa gì đầu dây đã tấn công ồ ạt: "Này, Cố Lăng Vi sao em nhận
điện thoại chậm vậy hả?"

Cố Lăng Vi trợn trắng mắt: "Diệp Bành Đào, tự nhiên năm mới anh không có việc gì nên gọi điện tới trách mắng tôi phải không hả?"

Đầu dây cười ha hả: "Tất nhiên là không phải rồi, Cố Lăng Vi, năm mới vui vẻ, à còn nữa, chốc nữa anh sẽ tới tìm em, đưa em đi chơi mấy chỗ
này vui lắm."

"Không ... đi."

Cố Lăng Vi từ chối chưa xong câu, điện thoại bên kia đã bụp phát tắt
máy, cô tức giận nhìn điện thoại hờn dỗi một hồi, mẹ liếc mắt nhìn sang
một cái: "Ai thế con?"

Cố Lăng Vi nói: "Một tên quỷ chán ghét."

Mẹ và ba nhìn nhau không khỏi mỉm cười, nửa tiếng sau, ngõ nhỏ ồn ào
tiếng pháo nổ, Diệp Bành Đào đi vào trước sân nhà Cố Lăng Vi, lần trước
đưa cô về vội quá nên không vào được, cho nên cũng không biết chắc đây
có phải nhà cô hay không, nhìn trái nhìn phải một hồi mới lớn tiếng gọi: "Cố Lăng Vi, Cố Lăng Vi."

Mẹ đẩy cửa ra, thấy Diệp Bành Đào đứng trong sân, Diệp Bành Đào cung kính nói: "Dì à, chúc dì năm mới vui vẻ."

Mẹ lúc này mới chợt nhớ ra: "A, Tiểu Diệp à, mau mau vào nhà đi."

Nói xong vội dẫn Diệp Bành Đào vào trong: "Ba nó à, đây là bạn học của Vi Vi Tiểu Diệp."

"Chào chú, năm mới vui vẻ ạ."

Ba khách khí cười cười, tế nhị đánh giá người con trai đột nhiên xuất hiện lúc giao thừa này, mục đích của nó chắc không cần đoán, nhìn cũng
thấy rõ ràng rồi, trông thật xuất sắc, áo nhung dài màu đen càng tôn lên vẻ cao lớn của cậu, mặt mũi đẹp trai, khí chất cũng tốt, so với tưởng
tượng của ông về một tên lính ngốc thì cách cả trời cả biển, Diệp Bành
Đào đưa ra một giỏ hoa quả: "Đây là cậu cháu từ phía nam gửi tới, cũng
mới lạ lắm ạ, dì và chú nếm thử xem."

Mẹ nhận lấy, nói: "Thằng nhóc này, đến là được rồi, còn mang quà làm gì, Vi Vi, Tiểu Diệp đến này."

Cố Lăng Vi đi ra, không chút khách khí nói: "Hơn nửa đêm rồi, anh không ngủ chạy sang nhà tôi là sao?"


Mẹ trừng mắt liếc cô một cái, hòa giải: "Năm mới, người trẻ phải đi ra ngoài tản bộ mới tốt."

Mặc kệ Cố Lăng Vi không hài lòng thế nào, cuối cùng vẫn bị mẹ lôi ra
cửa, trời bắt đầu có tuyết rơi, những bông tuyết trắng nhỏ khiến bọn trẻ trong xóm cười đùa không biết mệt, từng hồi vang dội, hai người đi ra
khỏi ngõ, Cố Lăng Vi mới nhìn thấy chiếc ô tô mới tinh dừng lại giữa
đường, cho dù không am hiểu mấy thứ này lắm, cô cũng biết biểu tượng con ngựa đầu xe nổi danh toàn thế giới.

Diệp Bành Đảo cười tủm tỉm, nói: "Đi thôi, anh dẫn em đi xem mấy thứ này, đảm bảo em sẽ thích."

Cố Lăng Vi liếc mắt: "Anh có bằng lái à, còn cái xe này là ở đâu ra?"

Diệp Bành Đào cười ha hả, mạnh mẽ lôi cô lên xe, tự mình sang ngồi
ghế lái: "Anh không có bằng lái thì em có dám cùng anh mất mạng mệnh
thiên nhai không?"

Cố Lăng Vi liếc mắt: "Được rồi, chúng ta cũng không phải đóng phim,
sinh mệnh là rất quí trọng, tôi chưa muốn hy sinh sớm quá đâu."

Diệp Bành Đào cười ha hả, vặn chìa khóa xe rồi nhấn ga, xe mạnh mẽ
lao ra ngoài, người trên đường cũng rất thưa thớt, kĩ thuật lái xe của
Diệp Bành Đào lại cực kì thuần thục, khi đó cô mới dám an tâm, bắt đầu
đánh giá xe, nghi ngờ hỏi: "Xe này của anh à?"

"Không, của cậu út, mượn đi thử thôi."

Cố Lăng Vi chợ nhớ lại vẻ mặt mỉm cười như không của người đàn ông đó, không khỏi gật đầu."

Xe dừng lại cạnh bên hồ, Cố Lăng Vi bước xuống xe, hít một hơi thật
sâu, nơi này không khí thật tốt, hai người tới đây có đôi có cặp, càng
khiến cho vẻ tươi đẹp càng thêm lãng mạn, dưới mặt hồ có một lớp băng
mỏng, ánh đèn rọi xuống phản lên một màu trong vắt.

"Cố Lăng Vi, lại giúp anh."

Cố Lăng Vi đi qua, phát hoảng, phía sau xe là đầu pháo hoa: "Cái này đâu ra vậy?"

"Cậu anh làm đó."

Diệp Bành Đào vừa nói vừa mang thùng lớn đầu pháo hoa xuống, lấy ra
xếp trên bãi, Diệp Bành Đào lấy một cái châm lửa lên, bùm một tiếng, ánh lửa rực rỡ vụt lên bầu trời, giữa khoảng không tối đên tạo thành một
đóa hoa tuyệt mỹ, chói mắt lạ thường, Cố Lăng Vi ngửa đầu nhìn lên trời, khẽ cười.

Diệp Bành Đào lôi cô ngồi xuống ghế bên hồ, cùng nhau xem bầu trời
không ngừng nở rộ hàng trăm bông pháo hoa, anh chợt nghiêng đầu nhìn
lại, ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Lăng Vi, cô
còn khẽ mìm cười, giờ phút đó, Diệp Bành Đào mới thấy trước mắt mình đẹp rạng rỡ hơn ngàn bông hoa đó.

Diệp Bành Đào dường như không khống chế được, cơ thể chậm rãi tiến
dần đến gần hơn, cảm giác hơi thở anh càng lúc càng nóng rực, có lẽ là
do không khí đêm nay rất tốt, Cố Lăng Vi thế nhưng không cự tuyệt, chỉ
hơi cúi đầu, đôi môi Diệp Bành Đào nhẹ nhàng dừng lại trên trán cô, rất
lâu.

Pháo hoa kết thúc, nhưng có lẽ pháo hoa giữa một đôi nam nữ chỉ là mới bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận