Giấc Mộng Quân Doanh

"Lăng Vi, ngày mai chúng ta ra ngoài xem phim nhé".

Câu cửa miệng điển hình của Diệp Bành Đào, Cố Lăng Vi vừa định từ
chối giọng của ai kia từ điện thoại vội vang lên: "Đầu tiên là phải nói
được, anh không nhận lời cự tuyệt đâu, hai chúng ta cũng không phải ngưu lang chức nữ, từ khi đó mới ra ngoài hẹn hò được một lần, lại còn vượt
tường lén lút, lần khác thì có một đống bóng đèn mặt dày đi theo, cơ hội gần gũi cũng không có, nhìn cứ như yêu đương vụng trộm ấy, không được,
lần này hai chúng ta phải đi, lâu không gặp em coi chừng anh sinh ra suy nghĩ xấu, giết người diệt khẩu đó".

Lúc liên miên cằn nhằn rồi bực tức, Diệp Bành Đào luôn bá đạo như
thế, khiến cô không khỏi mỉm cười, Diệp Bành Đào nhận ra đầu dây cả buổi không đáp lại, hoài nghi nói: "Lăng Vi, Cố Lăng Vi, em có đang nghe
không?"

Xuyên qua cửa sổ cuối hành lang, Cố Lăng Vi nhìn thoáng qua nắng ấm
ngoài trời, khẽ ừ, Diệp Bành Đào cười ha ha: "Ngày mai thế nhé".

Không đợi cô trả lời gì nữa, Diệp Bành Đào giống như sợ người kia đổi ý vội tắt điện thoại, Cố Lăng Vi thoáng ngạc nhiên rồi cười nhạt, cô và Diệp Bành Đào có lẽ đã được cả trưởng thừa nhận là một đôi, tuy trường
quân sự cấm yêu đương đấy nhưng đối với các nam thanh nữ tú hai mươi
tuổi mà nói lệnh cấm đó cũng chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.

Cố Lăng Vi và Diệp Bành Đào đương nhiên không phải cặp đôi đầu tiên,
sở dĩ vang danh như vậy là bở vì Diệp Bành Đào và cả Cố Lăng Vi đều khá
nổi tiếng, đương nhiên không thể tầm thường vô danh tiểu tốt được.

Hơn nữa càng tiếp xúc, Cố Lăng Vi phát hiện Diệp Bành Đào giống như
là sự hòa hợp giữa những mâu thuẫn, nhìn thì bá đạo nhưng lại rất cẩn
thận, cao ngạo mắt trên đỉnh đầu, nhưng khi đã đặt một người trong lòng
thì sẽ thực lòng mà đối với người đó rất tốt, thậm chí dù người đó có
xuề xòa cũng không thèm để tâm đến mặt mũi của mình hay cách nhìn của
người khác, cũng như khi xác định được mục tiêu, sẽ liều lĩnh dũng cảm
hết mình, loại dũng cảm này khiến cô rung động, lại còn thấy anh rất
đáng yêu.

Có lẽ ngay từ đầu Cố Lăng Vi chỉ muốn thử xem, nhưng càng thử lại
càng phát hiện mình không giống như trước kia nữa, chắc cô đánh giá quá
thấp, cho nên mới kinh ngạc quá nhiều, về sau Cố Lăng Vi cũng không biết nên thế nào, nhưng bây giờ, ở củng Diệp Bành Đào cô thấy rất thoải mái, có phải tình yêu hay không cô không biết, nhưng có anh ở bên mình như
vậy cuộc sống của cô đã thay đổi rất nhiều, chỉ đơn giản hai màu đen
trắng giờ đã điểm to nhiều sắc thái, càng khiến người ta chờ mong hơn
nữa.

Những chuyện này đâu thể nói ra được, Diệp Bành Đào cũng không thể
nào biết, anh quấn lấy Cố Lăng Vi, tuy vẻ ngoài cô bất động thanh sắc
thế thôi nhưng trong lòng lại cực kì vui vẻ, trách không được Hà Hiểu
Vân có nói, cô là người con gái rắc rối nhất thế giới, Cố Lăng Vi thấy
đúng là không thể không thừa nhận, Hà Hiểu Vân xem ra rất nhạy bén và
chuẩn xác.

DIệp Bành Đào vượt qua ba cái bóng đèn phòng 308 và mấy cái đuôi bên
người, vốn tưởng cùng Lăng Vi đi hẹn hò vui vẻ, thuận tiện thực hiện

được một số tà niệm của bản thân thế mà lại không như mong muốn, nguyên
nhân là vì cậu út của anh Lưu Thiếu Quân đến thành phố C, DIệp Bành Đào
đành phải túm lấy Cố Lăng Vi đi gặp cậu út, dù sao cũng chỉ có cậu
thương anh, nay lại là trụ cột kinh tế của anh, không có cậu trợ giúp
chỉ dựa vào tiền trợ cấp của mình để lo cho tính tình hào phóng đó, chắc so với tận thế còn đáng sợ hơn.

Tuy rằng tài sản tư hữu của anh cũng là một số không thể nào đếm nổi, nhưng mà sổ tiết kiệm là do mẹ giữ, anh căn bản không có quyền chi
phối, còn ba anh thì bảo, trường quân sự bao ăn bao ở tiền trợ cấp như
thế cũng đủ rồi, không thể tiếp tục lãng phí như xưa được, cho nên một
xu cũng không cho, nhưng mà trên có chính sách dưới có hạ sách, nhờ cho
cậu út kiếm tiền, Diệp Bành Đào thoải mái hơn rất nhiều.

Cố Lăng Vi hơi nhăn nhó, quan hệ của cô và Diệp Bành Đào bây giờ, cứ
thế mà gặp bậc trưởng bối người ta thực sự rất không ổn, tuy Lưu Thiết
Quân cũng không hẳn là một vị trưởng bối nhưng mà cô vẫn xấu hổ.Diệp
Bành Đào thì lại chẳng để ý gì, cái thân phận này vất vả lắm anh mới xác nhận được, hận không thể để cho cả thế giới biết được ấy chứ, giấu diếm cái gì chứ, vả lại cậu út cũng đã gặp mặt rồi mà, có gì mà xấu hổ.

Có đôi khi anh thật không hiểu nối, Cố Lăng Vi nhìn lanh lẹ như vậy
nhưng mà một số phương diện lại rất vụng về, nhưng mà đó chỉ là ngẫu
nhiên vụng về mà thôi, trong mắt Diệp Bành Đào lúc đó cô lại đáng yêu lạ thường, trách sao được Mập mạp có nói anh thật sự xong rồi, Cố Lăng Vi
chính là khắc tinh của anh, nghe xong Diệp Bành Đào càng ảo não, nhưng
mà trong lòng lại ngọt ngào như mật.

"Diệp Bành Đào, ở đây phải không, này anh phát ngốc cái gì đó".

Cố Lăng Vi huơ huơ tay trước mặt anh, Diệp Bành Đào mới lấy lại tinh
thần, cười ha hả che giấu, đâu có thế cho cô biết mấy suy nghĩ rất không có tiền đồ đó chứ, anh như thế càng không có địa vị chứ gì nữa, nhìn cô thăm dò: "Ừ, ở đây đây".

Đưa tiền cho lái xe xong, anh kéo Cố Lăng Vi cùng xuống, ánh mắt cô
thoáng giật mình, nhìn về khách sạn lớn sừng sững cạnh bờ sông, dưới ánh mặt trời lấp lánh vô cùng chói mắt khiến người ta không dám lại gần, mỹ lệ xa hoa, nơi này hình như lại giống với nơi lần trước Chu Tử Phong
đưa cô tới, cũng cùng một đẳng cấp xã hội mà thôi, những hoạt động luẩn
quẩn của riêng tầng lớp bọn họ, khách sạn này dân thường đâu có thể tới.

Hai người mặc quân trang vừa bước vào đại sảnh đã thu hút ánh nhìn từ bốn phía, trần nhà được lót bằng thủy tinh trong suốt lấp lánh ánh đèn, bộ dạng của cô và Diệp Bành Đào đúng là không phù hợp với nơi này.

"Bành Đào".

m thanh trầm thấp vọng tới, không lớn nhưng rất trong, giữa tiếng
dương cầm du dương trong đại sảng thì nghe được rất rõ ràng, ở phía khu
nghỉ có một người đàn ông quí phái đứng dậy, chính là người lần trước đã gặp qua Lưu Thiếu Quân, nhưng mà bên cạnh lại có một người phụ nữ nữa,
Cố Lăng Vi âm thầm hít một hơi thật sau: "Nghiêm Thuận Thuận sao dì lại ở đây?"

Nghiêm Thuận Thuận so với cô còn giật mình hơn, ngón tay trắng trợt
chỉ vào Cố Lăng Vi và Diệp Bành Đào, miệng há thật to, có thể nuốt được
cả quả trứng gà, mắt trừng trừng, bộ dạng giống như thấy quỷ: "Vi Vi,
cháu....hắn.....thật là cháu sao, vừa rồi dì còn tưởng dì hoa mắt".


Dì nói năng lắp ba lắp bắp lộn xộn, Lưu Thiếu Quân đảo qua bàn tay
đang đan vào nhau của hai người, khẽ cười: "Xin chào Cố tiểu thư, lại
gặp nữa rồi".

Cố Lăng Vi co quắp nói: "Lưu tiên sinh chào ngài".

"Cái gì mà Lưu tiên sinh, gọi là cậu út đi".

Diệp Bành Đào không hài lòng sửa lại, Cố Lăng Vi mặt đỏ bừng, vẫn
không thể tự nhiên mà mở miệng được, Nghiêm Thuận Thuận mới khôi phục
được tinh thần, cười xì một tiếng: "Này, cậu bé đẹp trai, cậu nếu không
muốn làm khó Vi Vi nhà tôi thì cứ để kệ nó, từ nhỏ đã trầm thế rồi,
không biết kính nể gì đâu".

Nói xong còn nhìn thẳng vào hai mắt Diệp Bành Đào, nghi ngờ nói: "Còn nữa, Vi Vi, dì nhớ lần trước bạn trai con không phải tên này mà, cái gì mà Viễn đó mà, chẳng lẽ lần trước dì nhìn nhầm, không phải chứ".

Mặt Cố Lăng Vi càng hồng hơn, trừng mặt nhìn người dì có một không
hai của mình, thực không biết phải nói sao cho phải, cái gì không nên
nói cũng nói, dì nhỏ từ xưa đã chuyên bày trò, tính tình thì thẳng tuột, Cố Lăng Vi bắt đầu hoài nghi có phải ruột dì cũng thẳng thế không chứ
sao lại nói một cách vui vẻ thế chứ.

Diệp Bành Đào sầm mặt, tay nắm chặt, dùng sức nắm lấy tay cô, nghiêng đầu hừ một cái, ý tứ lát nữa em sẽ biết tay anh, Cố Lăng Vi trợn tròn
mắt, người gì mà hẹp hòi thế chứ, chuyện từ lúc nào rồi mà.Cô bỏ tay anh ra, túm lấy Nghiêm Thuận Thuận sang một bên nói nhỏ: "Dì sao lại chạy
tới đây, còn ở cùng một chỗ với cậu út của Diệp Bành Đào nữa, có chuyện
gì vậy?"

Nghiêm Thuận Thuận cúi đầu nhìn đóa hoa nhỏ trên móng tay mình, vuốt
nhẹ mái tóc, nháy mắt toát ra một vẻ phong tình quyến rũ không tả nổi:
"Dì đi thì sao, dì đi ăn máng khác đấy, công ty Lưu tổng đãi ngộ cao,
phúc lợi tốt, dì biết nên đến, dì thích tiền cho nên theo Lưu tổng,
thuận tiện đi chung du lịch để bớt chút tiền".

Cố Lăng Vi nhíu mày, cho dù cô không có nhiều kinh nghiệm lắm nhưng
cũng có thể cảm giác được ánh mắt cậu út nhìn dì mình, không phải chỉ
đơn giản là cấp trên nhìn cấp dưới, ái muội lắm cơ, cô nhớ Diệp Bành Đào từng nói, cậu út của anh rất vĩ đại, coi như dì đạo hạnh cao, tu một
ngàn năm đi nữa bị người này mang bán có khi còn vui vẻ hớn hở đi theo
nữa ấy.

Nghĩ đến đây, Cố Lăng Vi hoài nghi hỏi: "Nếu là cấp dưới, vì sao hai
người lại một mình đến đây, dì đừng nói công ty chỉ có hai người thôi
đó".

Nghiêm Thuận Thuận bật cười, vỗ vỗ vai Cố Lăng Vi: "Vi Vi, cháu mới
hai mươi tuổi thôi, còn dám lải nhải với dì à, cẩn thận chưa già đã yếu
đấy, dì chưa tra cháu thì thôi, cháu còn hỏi dì tại sao đến đây à.Dì với tên kia không có gì hết, dì cũng không ngốc, gia đình người ta như thế

dì nào có dám trèo cao, với lại dì chơi chưa đã.Được rồi, cháu cứng nhắc như gỗ í, dì vẫn lo lắng cho chuyện của cháu hơn, Diệp Bành Đào cũng
giống cậu út hắn, không dễ đối phó đâu, cẩn thận một chút, nói chuyện
yêu đương thì không sao, nhưng đừng trải hết lòng mình, con gái phải
thông minh mới không khổ sở".

Cố Lăng Vi không khỏi kinh ngạc, đánh giá dì từ trên xuống dưới vài
lần, trong lòng càng nghi ngờ không thôi, chả lẽ dì ra nước ngoài vài
năm giờ đã ngộ đạo rồi, Nghiêm Thuận Thuận thơ ngây ngày xưa đâu có thế, càng nghĩ càng thấy, có lẽ mình hiểu nhầm quan hệ của dì thật, có khi
lại là một con hổ sắc nữ ăn heo thì đúng hơn.

Hai người một bên thì thầm to nhỏ, Lưu Thiếu Quân đắc ý hẳn, lúc tết
âm lịch anh đã biết được quan hệ của cậu cháu trai này rồi, cười tủm tỉm nói: "Sao nào, cuối cùng cũng động tay rồi à?"

Diệp Bành Đào cười ha ha rất ngây ngô: "Có gì mà động tay khó nghe
thế chứ, cậu không được nói bừa với ba mẹ cháu, không khéo họ còn nghĩ
cách đến tìm Lăng Vi, dọa vợ cháu chạy mất thì làm sao giờ".

Lưu Thiếu Quân bật cười, điểm điểm cái trán anh: "Vợ?Nhóc con mới hai mươi tuổi đã muốn chui vào phần mộ hôn nhân rồi hả, nếu mấy người trong nhà biết thì cháu bị cười cho thúi mũi, người tàn phá vạn bụi hoa Diệp
Thiếu giờ cũng có ngày hôm nay a, mất mặt quá".

Diệp Bành Đào không thèm quan tâm nói: "Chuyện này thì sao chứ, không phải Lăng Vi sống chết không đồng ‎ý thì cháu đã sớm đưa cô ấy đi nhận
giấy rồi."

Lưu Thiếu Quân đang uống cà phê thì bị sặc, vội vàng nói: "Cháu đừng
có xúc động thế, nếu mà ông già biết thì cháu thảm luôn đấy, con trai
độc nhất của Diệp gia đâu có thể chọn vợ hồ đồ thế được, một đóa hoa
tươi sáng lạn thế kia cũng bị cháu dọa cho chết khiếp, đừng nói tới
chuyện người ta vẫn còn nhỏ, mà ngay cả ba mẹ con bé cũng không thể vui
vẻ được, cháu tốt nhất vẫn nên kiềm chế, cậu nghe dì con bé nói, nhà họ
có truyền thống thư hương, cô bé ở nhà lúc nào cũng ngoan ngoãn, duy chỉ có một lần làm cách mạng chính là khi thi vào trường quân giáo của cháu đấy, nếu không cháu đâu có được diễm phúc này.Thế mà chưa gì đã làm bộ
lưu manh, ba mẹ người ta không gả con gái cho đâu, cháu phải tiến hành
từ từ, biết không, đừng cuống cuồng như thế, đến cậu út cũng không chịu
nổi kích thích này nữa là".

Diệp Bành Đào tà tà liếc mắt nhìn cậu: "Truyền thống gia đình, thế
cậu lại còn thông đồng với dì nhà người ta, đừng tưởng cháu không biết,
nhìn ánh mắt cậu kìa, nhìn người ta mà mắt cứ long sòng sọc, cháu nói
trước, cậu tìm bao nhiêu tình nhân cháu không can thiệp nhưng nếu liên
lụy đến cháu và Lăng Vi, chuyện mà không thành, sau này sớm muộn gì cũng là người một nhà đó, cậu làm sao cho tốt".

Lưu Thiếu Quân nhíu mày: "Không ngờ, không ngờ cô nhóc kia cũng có
tài năng, sao có thể biến một tên hoa hoa công tử như cháu thành đứa
ngốc si tình thế này chứ, yên tâm đi, cậu biết, thực ra dì nhỏ và cô bé
đó hoàn toàn không giống nhau, người này lúc nào cũng phản loạn, lanh
lợi, cậu còn không biết ai mới là người chịu thiệt đâu, đừng lải nhải
nữa, qua đưa vợ nhỏ của cháu lại đây, cậu tới ngày hôm qua rồi, việc
công ty cũng xử lí xong, cố tình kéo dài đến ngày hôm nay là để đưa cháu đi chơi đấy, mấy tháng ở trường chắc bị ép cho nghẹn họng rồi phải
không?"

Mắt Diệp Bành Đào sáng lên: "Có gì chơi vậy cậu?"

Lưu Thiếu Quân nở nụ cười: "Bạn của cậu mới mở một hội quán, chúng ta hôm nay đến góp vui, chơi mấy ván, tối thì để cháu và vợ đi ăn kiểu
Pháp, nhưng mà nhìn hai con cóc lục nhà cháu mà cậu thấy ngứa mắt, mang
theo hai tên lính này đi chắc mặt mũi không giữ nổi mất".


Và thế là Cố Lăng Vi đã bị Diệp Bành Đào và cậu út cưỡng chế, thay đồ rồi lôi lên xe.Quần áo là của Nghiêm Thuận Thuận, trước kia quần áo của dì Lăng Vi không có cách nào chui vừa, giờ cô gầy đi nhiều, bộ trên
người lại vừa khít, hóa ra giờ Cố Lăng Vi không chỉ gầy thành một dáng
người tiêu chuẩn, mà chiều cao cũng tốt, mặc đồ của dì lại càng tôn thêm vóc dáng.

Hơn nữa khuôn mặt hai người tương tự nhau, đứng chung một chỗ ai cũng sẽ nghĩ là hai chị em xinh đẹp, cầm tay nhau đi ra, cả Diệp Bành Đào và Lưu Thiếu Quân đều bị kinh ngạc không thôi, Cố Lăng Vi cuối cùng thì
cũng hiểu dì kiếm nhiều tiền như vậy mà cứ khóc than hoài, hóa ra đi
công tác mà đã mang nhiều áo quần đến thế, chưa kể đến đồ trang điểm
nữa.

Tuy không phải là đồ xa xỉ hàng đầu thế giới gì, nhưng mà đều là
những đồ thời tranh mùa xuân mới nhất, Cố Lăng Vi mặc vào đương nhiên sẽ bị người ta chú ý, còn dì út lần đầu có cơ hội ép buộc một cô bé cứng
nhắc như thế này thay đổi, đương nhiên không thể nào cho qua, đầu tiên
là bắt Cố Lăng Vi thay bộ quân trang chuyển thành váy dài màu trắng
tuyết, mang thêm một đôi cao gót 7 cm, tóc buông ngang lưng, đính thêm
một kẹp tóc hình bươm bướm thủy tinh, quả nhiên cô xinh đẹp hơn rất
nhiều.Cố Lăng Vi bây giờ cũng đang ở tuổi thanh xuân bừng bừng sức sống
nhất, dáng người khuôn mặt đều thuộc vào loại mỹ nhân.

Ngay chính Cố Lăng Vi nhìn mình trong gương cũng bị choáng ngợp đếnn
ngẩng người, Nghiêm Thuận Thuận vừa lòng cười: "Thấy thế nào, tham gia
quân ngũ đúng là đẹp hơn xưa, nhưng mà một năm bốn mùa toàn mặc quân
trang đơn điệu thì không được, con gái phải biết làm cho mình xinh đẹp,
Vi Vi nhà chúng ta tuyệt đại mỹ nữ thế này đảm bảo làm cho bạn trai cháu thần hồn điên đảo".

Mặt Cố Lăng Vi đỏ lên: "Dì Nghiêm Thuận Thuận. về nhà không được nói bừa cho mẹ con biết không?"

Nghiêm Thuận Thuận vỗ vỗ đầu cô: "Nói nhiều, nhóc con yên tâm mẹ cháu tư tưởng còn không già bằng cháu đâu, có một người dì tiến bộ ở bên
cạnh thế này, chỉ cần cháu muốn bỏ trốn với thằng nhóc ngoài kia, dì
cũng giơ hai tay tán thành".

Tuy là xinh đẹp nhưng mà Cố Lăng Vi trước giờ chỉ toàn đi dép thấp,
nay lại mang một đôi cao gót nên cứ thấy không được tự nhiên, so với đợt huấn luyện vừa rồi, đi qua cầu treo còn thấy không vững hơn ấy chứ.Diệp Bành Đào thì quả nhiên vô cùng mừng rỡ, miệng không khép lại được, từ
lúc thấy Cố Lăng Vi đi ra, mắt Diệp Bành Đào dính luôn trên người cô,
một phút cũng không rời.

Lưu Thiếu Quân nhìn thấy bộ dàng ngốc nghếch của cháu mình thì âm
thầm xấu hổ, nhìn lướt qua cô bé kia đúng là rất được, ánh mắt thằng
nhóc quả nhiên không tệ, kiếm được một cô vợ xinh như thế, nhìn tiếp
sang người thư kí hành chính tiền nhiệm bên cạnh, khóe miệng cong lên,
hai người này đúng là giống nhau như đúc.

Cố Lăng Vi thật không biết phải làm gì nữa, váy này ngắn quá, lộ ra
cả đùi trắng như tuyết, cho nên cực kì không được tự nhiên, hơn nữa mắt
của cái tên Diệp Bành Đào kia, cứ quét qua quét lại chỗ cổ áo và phần
đùi của cô, quả thực là bản chất sắc lang mà.

Tuy sắc lang hôm nay cũng rất tuấn tú, cô chưa từng thấy Diệp Bành
Đào mặc đồ đẹp như vậy, áo sơ mi vàng nhạt càng làm cho anh trở nên
thành thục hơn, vừa khí thế vừa kiêu ngạo, khác hẳn người thường, đứng
cùng cậu út cũng không hề thua kém.

Cố Lăng Vi lần đầu ý thức được, Diệp Bành Đào cũng là một người đàn
ông thực sự, không phải chỉ là một cậu nhóc trong tiềm thức của cô nữa
rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận