Tử Lam thật sự không thể chạy nổi nữa, nước bọt đã sùi ra hai bên mép và bụng co giật từng cơn. Con hươu non ngoạm trong miệng càng làm tăng thêm gánh nặng và nỗi mỏi mệt của nó. Tử Lam ý thức rõ, nếu cứ tiếp tục chạy như thế thì chẳng bao lâu nữa nó sẽ mệt đến nỗi miệng nôn ra nước bọt và ngã vật xuống mương. Nó nghĩ, nếu chết trên đường chạy thoát thân chi bằng dừng bước, quay người lại, nhảy xổ vào con chó trắng, biết đâu lại tìm thấy hy vọng sống sót. Nghĩ thế, Tử Lam bất ngờ nhảy xuống một nhánh nhỏ của con sông. Nhánh sông này có lòng sông hẹp và cạn khô, không gian bốn bề càng hoang vắng và hẻo lánh hơn. Xung quanh là núi cao dựng đứng cắt ngang ánh mặt trời ban mai và trên mặt đất là những mỏm đá phủ đầy rêu xanh. Giữa lòng sông rải rác từng mỏm cơ thạch[1] và những vách núi cheo leo. Địa hình ở đây quả không tồi, Tử Lam nghĩ, vừa dễ xoay người lại tiện ẩn nấp, quan trọng hơn là hẻm núi hình phễu có thể cản những thanh âm của con chó nên dù chủ nhân của con chó có đuổi tới gần đây đi nữa cũng không thể nghe được tiếng gầm gào và tiếng đánh nhau dữ dội của Tử Lam và con chó, hắn ta không có cách nào chạy tới ứng cứu.
[1] Tảng đá nhô lên dưới nước.
Tử Lam vừa tiếp tục chạy men theo con sông u ám vừa ghé mắt nhìn lại. Nó thấy những móng vuốt trước của con chó trắng chỉ còn cách mông mình vài centimét. Tử Lam bất ngờ nhả con hươu non đang ngoạm trong miệng, tung mình sang phía bên cạnh và nhảy lên một tảng đá cao chừng nửa mét. Con chó do không phòng bị, lại thêm lòng sông phủ đầy rêu xanh trơn như bôi mỡ nên nó dù muốn thu bước chân cũng không kịp nữa, dưới tác dụng của lực quán tính, cả thân mình nó lao qua người Tử Lam, trượt về phía trước.
Tử Lam đứng ở vị trí đắc địa từ trên cao trông xuống, thấy tình thế có lợi cho mình, con chó trắng vặn lưng muốn xoay người nhưng không xoay được, nhân lúc ấy, Tử Lam từ đằng sau nhảy xổ vào con chó trắng với một lực rất mạnh. Công bằng mà nói, trước khi giao đấu, trong lòng Tử Lam cảm thấy vô cùng bi tráng, bởi theo suy đoán của nó từ cuộc truy đuổi gắt gao quyết không rời bỏ vừa rồi của con chó thì đối phương là một con chó nghiệp vụ hung mãnh. Tử Lam đã chuẩn bị tinh thần để cùng sống mái với kẻ địch. Nhưng khi nhảy xổ vào cắn con chó lần thứ nhất, nó nhanh chóng nhận ra con chó này thực chất chỉ là một con chó cái tầm thường. Móng vuốt của con chó do vậy không thể chộp đứt một cọng lông sói; răng nanh của nó cũng không lấy gì làm sắc nhọn, chỉ có thể cắn rách da thịt mà thôi, không thể cắn đứt đầu hay cổ được. Tử Lam vứt bỏ nỗi sợ sệt và bi thương, lấy lại sự tự tin vốn có của một con sói, quyết tâm cắn chết con chó đã hại mình phải chạy thục mạng thoát thân. Cắn chết nó rồi tha về hang làm bữa điểm tâm, thịt chó tuy không thơm ngon như thịt hươu nhưng ăn cũng tạm được, Tử Lam nghĩ.
Con chó trắng không thể ngờ con sói đang chạy bán sống bán chết bỗng nhiên quay lại tấn công mình. Nó trốn không kịp, bả vai bị móng vuốt sắc nhọn của con sói cào xước mấy vệt, sống lưng bị răng sói cắn một miếng đau, rách một mảng và lông, xót như bị lửa thiêu đốt. Cũng may mà nó phản ứng nhanh, phải lăn tròn dưới đất hai vòng mới hất được con sói hung tàn xuống dưới.
Con chó giật mình nhận ra bản thân đang rơi vào tình cảnh vô cùng nguy ngập. Sói vẫn cứ là sói, ngay cả khi mang thai sắp đến kì sinh nở nó vẫn mạnh hơn loài chó đến mấy lần. Giờ đây nó có giác ngộ thì cũng đã muộn rồi. Phải mau quay người chạy trốn thôi, con chó nghĩ thế. Nhưng đường rút lui của nó đã bị con sói chặn đứng rồi, thêm nữa, suốt quãng đường dài chạy hùng hục như thế nó đã kiệt cùng sức lực, e rằng khó lòng thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của con sói. Nó chỉ còn cách sủa lên thật to để hư trương thanh thế, mong rằng chủ nhân của nó sẽ nghe thấy mà chạy đến, hỗ trợ nó đối phó với con sói hung hãn này. Buồn thay, lúc này, chủ nhân của nó đang ở quá xa, thính giác và khứu giác của con người chậm chạp và trì độn, không nhạy như của loài chó mà có thể theo nó đến tận đây. Bởi thế, chỉ có tiếng vang vọng truyền đi giữa bốn bề không gian của hẻm núi đáp lại tiếng sủa inh ỏi của nó. Nó còn một tuyệt chiêu nữa, ấy là vẫy đuôi xin hàng, song tuyệt chiêu này chỉ phát huy tác dụng với bạn bè của nó và con người, còn với loài sói hung tàn khát máu thì chỉ như nước đổ lá khoai. Con chó trắng muốn trốn không được, muốn hàng không xong, đành phải liều mình lao vào cuộc chiến một mất một còn.
Trận đầu tiên chiếm thế thượng phong, Tử Lam càng trở nên hung mãnh hơn. Nó muốn kết thúc cuộc tàn sát này nhanh nhất có thể, nó bất chấp tất cả nhảy xổ lên mình con chó trắng. Nó muốn dằn ngửa con chó dưới đất rồi thò cái miệng nhọn hoắt của nó vào hõm cổ mềm mại của con chó, chỉ một miếng cắn đứt cổ họng con chó. Đây là tuyệt chiêu mà loài sói sử dụng thành thạo nhất, cũng là bản lĩnh giữ nhà của loài sói. Con chó hiểu rất rõ, một khi cổ họng nó bị cắn đứt, máu trong cơ thể nó sẽ phun thành dòng và sinh mạng nó sẽ chấm dứt kể từ giây phút ấy. Do đó, nó giơ thẳng hai chân trước, cố hết sức ghì chặt chiếc cằm của con sói. Nhưng sức lực của một con sói mạnh hơn nó nghĩ rất nhiều, miệng của Tử Lam từ từ ghé sát vào cổ họng nó từng chút, từng chút một, cái lưỡi đỏ lòm và thô ráp của Tử Lam đã liếm tới hõm cổ nó, mùi hôi tanh nồng nặc toát ra từ miệng sói làm nó hoa mắt chóng mặt, chỉ muốn nôn ọe ngay tức khắc. Sức của nó đã tận rồi. Nó hiểu rằng mình không còn chống cự nổi nữa. Vầng mặt trời màu hồng cam từ từ nhô lên sau dãy núi phía đằng đông rải những tia nắng chan hòa và ấm áp xuống lòng sông u ám, hắt những ánh huy hoàng lên màu xanh của cây lá, lên màu đỏ của mặt đất và lên màu xám trắng của dòng sông. Thế giới tắm trong ánh bình minh thật tươi đẹp và diệu kỳ biết bao! Nó không muốn chết một cách thê thảm trong khung cảnh tráng lệ như thế. Con chó trắng thấy luyến tiếc sinh mệnh của mình hơn bao giờ hết. Nó ân hận, trách móc mình không nên hiếu thắng mà một mình đuổi theo con sói tới tận đây. Giờ có ăn năn thì cũng đã muộn rồi. Chỉ vài tích tắc nữa thôi, những chiếc răng nanh sắc nhọn của con sói sẽ cắn phập vào cổ họng non mềm của nó và thế giới diễm lệ này sẽ nói lời tạm biệt với nó.
Hoàn toàn xuất phát từ bản năng tham sống sợ chết của một con vật, hoàn toàn nhờ một động tác phản kháng vô thức mà vào khoảnh khắc những chiếc răng nanh sắc nhọn của Tử Lam đang cận kề cổ họng của nó, con chó trắng bất ngờ giơ hai chân sau đạp mạnh vào bụng Tử Lam một cái.
Nếu như Tử Lam không mang thai và không cận kề thời khắc khai hoa nở nhụy thì đừng nói là hai cái đạp, mà đến hai mươi cái đạp đi nữa thì nó cũng chẳng hề hấn gì. Bởi với Tử Lam mà nói, những cú đạp như thế thường xuyên như cơm bữa trong những lần giao đấu. Nhưng giờ đây, Tử Lam sắp tới lúc lâm bồn lại bất ngờ bị đạp hai cái vào chỗ bụng dưới đang nhô cao. Tử Lam đau đớn quằn quại giống như bị điện giật, toàn thân co rút, rú lên một tiếng thảm thiết, từ trên mình con chó trắng lộn nhào xuống đất. Các con trong bụng có lẽ cũng bị đá nhau nên khua tay đạp chân loạn xạ trong tử cung, chừng như muốn phản kháng. Tử Lam đau quá, lăn lộn trên những viên đá cuội dưới lòng sông.
Con chó trắng mơ hồ không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Nó đứng từ xa nhìn Tử Lam lăn lộn dưới đất, nghĩ rằng đây lại là một mưu ma chước quỷ lừa gạt của loài sói vốn nổi tiếng là quỷ kế đa đoan. Con sói làm thế là để dụ nó cắn câu. Cứ thế, con chó trắng quan sát Tử Lam với nỗi nghi hoặc trong lòng. Hình như con sói không phải đau do bị đá, cứ nhìn khuôn mặt nó thì thấy, mũi và cằm méo xệch, rõ ràng là nó đang bị dày vò bởi sự đau đớn không sao chịu nổi nên mặt mày mới biến dạng như thế; đôi mắt nó đã mất đi vẻ sáng rực ngang tàng, thay vào đó là sự thất thần tăm tối; trông thế đủ biết sinh mệnh nó đã suy kiệt. Con chó khấp khởi mừng thầm và đắc ý vì thấy nó đã chuyển bại thành thắng, nhanh lên, nhân lúc con sói ác độc này đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tạm thời không còn khả năng phản kháng, mình hãy nhảy xổ tới và học chút bản lĩnh giữ nhà tàn nhẫn của nó, cắn đứt cổ họng nó. Chủ nhân nhất định sẽ trọng thưởng cho sự dũng mạnh của nó và sẽ lại sủng ái nó như xưa. Nghĩ đến đây, con chó phấn khích đến nỗi muốn lao tới chỗ Tử Lam thử sức một phen.
Nhưng rồi đầu óc thông minh quá đỗi của nó lại nảy ra một suy nghĩ khác, sự xảo quyệt của loài sói vốn nổi tiếng từ xưa đến giờ. Việc giả vờ đau đớn như thế này đâu phải là ví dụ đầu tiên mà mẹo giả chết để thoát cơn hiểm nghèo hoặc áp chế chiến thắng kẻ địch của loài sói đang oằn mình đau đớn kia không phải là đang giả vờ chết? Bản tính đa nghi của một con chó khiến nó do dự. Thật thế, trong cuộc đấu khi nãy, nó rõ ràng ở vào thế bất lợi và bản thân nó cũng không đá vào chỗ chí mạng của con sói, làm sao con sói đó có thể đau đớn nhường ấy? Hiện tượng bất thường này rất có thể là âm mưu quỷ quyệt của con sói. Con chó trắng phân tích như thế nên nó không dám đường đột xông vào cắn Tử Lam, chỉ đứng ở một khoảng cách không gần cũng chẳng xa nhìn Tử Lam quằn quại lăn mình trong cơn đau.
Tử Lam lăn lộn mấy vòng dưới đất, cơn đau dữ dội tuy đã dịu bớt nhưng toàn bộ xương cốt trong cơ thể tự nhiên trở nên mềm oặt như cành liễu rũ, tiếp đó vùng bụng có cảm giác như có vật gì đang dồn đẩy xuống dưới. Tử Lam biết mình sắp sinh con. Tử Lam liều lĩnh ngang tàng có tiếng, vậy mà vào lúc này, nó cảm thấy sợ hãi cực độ. Sinh con ngay dưới ánh mắt soi mói của kẻ thù đang đằng đằng sát khí có khác nào bước đi trên mũi dao; chỉ cần nó hé ra một chút sơ hở, chỉ cần con chó trắng kia nhìn thấy một chút biểu hiện lạ thì nó và con của nó khó lòng thoát khỏi thảm cảnh bị con chó đó xé vụn thành từng mảnh. Ở giây phút các con đang khát khao chào đời, bản thân nó vừa hôn mê vừa phải chịu đựng từng cơn đau đẻ, đừng nói một con chó to dữ tợn mà ngay cả một con mèo nhỏ nhoi tới cắn nó, nó cũng không thể trụ nổi. Ài, các con yêu của mẹ, các con chui ra thật không đúng lúc rồi! Tử Lam rất muốn tới một nơi náu thân an toàn để sinh nở, nhưng không thể, bởi vào lúc này, nó không còn đủ sức để bước thêm một bước nào nữa; Tử Lam rất muốn các con trong bụng cố gắng chờ đợi thêm chút nữa để nó nghĩ cách thanh toán xong con chó trắng gớm ghiếc này, loại trừ nguy cơ của mấy mẹ con rồi sau đó nó sẽ vui mừng chào đón các con đến với thế giới này nhưng không thể, các con trong bụng nó không muốn chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, chúng muốn thoát khỏi cơ thể mẹ càng nhanh càng tốt. Tử Lam cảm thấy khó chịu giống như lúc muốn đi tiểu mà không đi được. Bây giờ, chỉ còn cách duy nhất là dùng hiện tưởng giả để mê hoặc con chó trắng, tranh thủ thời gian thôi. Nghĩ tới đây, Tử Lam cố nén cơn đau quặn bụng, thôi không lăn lộn nữa, ngồi xổm trên hòn đá, gắng hết sức thu chân trước, ưỡn ngực làm ra vẻ tiếc nuối bởi con chó trắng không mắc mưu giả chết của mình ban nãy.
Con chó trắng quả nhiên mắc lừa, nó mỉm cười đắc ý và càng quan sát Tử Lam cẩn thận hơn.
Tử Lam khẽ nhổm mông cao hơn chút nữa, hơi híp mắt lại, giả đò như đang cố tập trung sức lực trong bóng tối, chỉ chờ đợi thời cơ để có thể lao tới tấn công một đòn chí mạng.
Chiêu này của Tử Lam quả là linh nghiệm. Con chó trắng sợ hãi không đảo quanh nữa mà dừng lại, đứng yên trước mặt Tử Lam, toàn thân nó co hẹp lại, đuôi dựng lên như chiếc gậy, căng thẳng tới mức con ngươi trong mắt dường như sắp nhảy ra ngoài.
“Ngoào” - Tử Lam dồn hết sức lực tru lên một tiếng đầy oai phong lẫm liệt.
Con chó sợ đến nỗi cúp đuôi vào hang, sủa một tiếng thảm thiết rồi quay đầu bỏ chạy. Được một quãng khá xa, thấy không có động tĩnh gì nó mới nhảy lên một tảng đá. Nó đứng từ xa quan sát Tử Lam, lòng đầy kinh hãi.
Mong sao con chó cứ mãi mông lung mơ hồ như thế.
Vầng dương màu hồng cam dần chuyển sang màu trắng sáng, từ phía rừng cây hai bên bờ sông văng vẳng tiếng khỉ hú gọi bầy và tiếng chim kêu ríu rít. Cuối cùng, Tử Lam cũng cảm thấy cơ thể mình như nứt đôi, cùng với đó là cơn đau dồn dập. Chú sói con đầu tiên rồi chú sói con thứ hai chui ra khỏi cơ thể nó. Cơn đau oằn oại tưởng chừng như không sao chịu đựng nổi khi nãy tạm dịu đi một nửa. Tử Lam cảm nhận tất cả những điều đó bằng xúc giác của mình. Tử Lam không dám quay đầu lại ngắm nhìn bảo bối vừa chào đời có màu lông gì hay hình dáng ra sao. Nó sợ một cử động nhỏ sẽ làm bản thân mất tập trung và con chó trắng đang ngồi lù lù trên tảng đá phía xa kia thấy rõ nội tình sẽ lao đến tấn công mẹ con nó.
Ồ, đứa con thứ ba của Tử Lam đã đến với thế giới rồi. Lần này, Tử Lam sinh khá thuận lợi. Ba chú sói con cử động trong không gian chật hẹp giữa nền đất lạnh và cơ thể ấm áp của mẹ. Chúng đang vội vã tìm bầu vú của mẹ - suối nguồn sinh mệnh của chúng. Tử Lam mong sao có thể dùng những động tác thật nhẹ, thật êm tha các con tới dưới ánh mặt trời để chúng thỏa thuê tận hưởng tia nắng vàng óng ả và bầu không khí ẩm ướt; Tử Lam không thể kìm nén nổi nỗi xúc động của một người mẹ, nó muốn bế các con lên trước mặt mình để ngắm kỹ dung mạo của chúng biết bao nhiêu! Chắc hẳn chúng vô cùng xinh đẹp và đáng yêu, tha thướt yêu kiều như vầng mặt trời long lanh dưới nước, càng nhìn càng yêu, ngắm mãi không chán mắt. Tử Lam khát khao dùng đầu lưỡi ướt mềm của mình liếm hết màng thai và những vệt máu còn sót lại trên cơ thể sói con, để bộ lông của chúng trở nên sáng mượt, khiến chúng giống như những thiên thần bé nhỏ. Phải, Tử Lam sẽ làm thế bằng tất cả mối ân tình sâu sắc của một người mẹ. Rồi sau đó nó lại nhẹ nhàng liếm lên đôi mắt còn đang khép chặt của các con để các con mở to đôi mắt đen lay láy ngắm nhìn bầu trời rực hồng và tầng không xanh biếc giữa bốn bề rừng núi, ngắm kỹ người mẹ mà suốt đời chúng không thể nào quên. Tử Lam cảm thấy bầu sữa của mình căng lên một cách kỳ lạ, nó giống như một hồ chứa nước đang lúc đầy ăm ắp với những đợt triều xuân dạt dào; Tử Lam tha thiết mong được kề núm vú căng mọng vào cái miệng bé xíu của các con, để các con được mút những giọt sữa thơm lành.
Tử Lam khát khao được thực hiện tất cả bản năng của một sói mẹ, nhưng không dám. Con chó trắng đang ở gần thế kia, nó chỉ có thể cố gắng giấu chặt các con ở dưới bụng mẹ. Mấy chú sói con vừa chào đời đã thể hiện ngay bản tính nghịch ngợm, không chịu ngoan ngoãn ngủ yên dưới bụng mẹ, cứ bò qua bò lại suốt. Khoảng không gian quanh vùng bụng của Tử Lam quá chật chội. Chiếc đầu nhỏ với lớp lông tơ mịn màng của một chú sói con nào đó đang cố lách ra khỏi khe hở tí hon phía sườn phải của bụng mẹ. Tử Lam vội vàng dịch hông để chiếc đầu bé xinh của sói con ấn lại trong bụng mẹ nhưng ngay lúc đó chiếc mông tròn tròn của một chú sói con khác lại thò ra dưới ánh mặt trời từ phía sườn bên trái của bụng mẹ.
Con chó trắng đứng yên trên tảng đá quan sát. Được một lúc nó nhảy xuống. Một màn sương nghi hoặc phủ kín khuôn mặt nó. Nó lưỡng lự tiến lại gần chỗ Tử Lam đang nằm. Nguy rồi, ánh mắt do thám của con chó đó chắc chắn đã thấu tỏ nguyên do. Tử Lam cố rướn thẳng bụng. Vẫn còn hai chú sói con nữa chưa chào đời. Con yêu của mẹ, mau lên nào, đừng làm mất thời gian nữa, các con phải tranh thủ lúc con chó đó chưa hoàn toàn tỉnh ngộ, chui ra khỏi bụng mẹ thật nhanh, như thế mẹ mới có thể trút bỏ gánh nặng về cơ thể và áp lực về tinh thần để đối phó với con chó đáng chết ấy. Không biết hai chú sói con cuối cùng do bản tính lười biếng hay do lưu luyến tử cung ấm áp của mẹ mà vẫn dùng dằng ở mãi trong cơ thể mẹ không chịu ra ngoài. Tử Lam cố gắng dồn sức xuống bụng, muốn thúc hai con chui ra thật mau nhưng vô hiệu.
Con chó trắng chỉ cách Tử Lam hai, ba bước nữa. Tử Lam đành diễn lại vở kịch cũ, vờ làm ra các tư thế uy hiếp con chó, có điều chiêu này của nó đã mất linh nghiệm, con chó trắng không hề đếm xỉa tới.
Ban nãy con chó trắng ngồi trên tảng đá, do khoảng cách khá xa nên nó chỉ mơ hồ trông thấy vật gì đó động đậy quanh hông của Tử Lam; vẻ mặt sợ sệt và vội vã cất giấu của Tử Lam khiến nó nghi ngờ. Lẽ nào… nó thấy cần phải kiểm chứng mối nghi ngờ của bản thân. Và khi chỉ còn cách Tử Lam vài ba bước chân, nó nhìn rất rõ có một chiếc đầu bé xinh thập thò giữa hai chân trước của Tử Lam. Tử Lam đẩy chiếc đầu đó vào dưới bụng với một tốc độ khá mau lẹ nhưng do cự li quá gần nên con chó trắng đã trông rõ mồn một. Ồ, thảo nào con sói ác độc này có thể kiên nhẫn nằm yên một chỗ lâu như vậy, thì ra là nó đang sinh con! Bỗng chốc, lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng con chó trắng. Nó tức tối nghĩ, nếu như ban nãy mình có thể thấy rõ ngọn ngành thì sớm đã thanh toán gọn ghẽ mấy mẹ con chúng dễ như trở bàn tay rồi. Nó oán trách con sói quá giảo hoạt, còn bản thân quá ngờ nghệch. Nó thấy ăn năn, hối hận vô cùng! Nhưng khi ánh mắt của nó lướt qua người Tử Lam suốt một lượt, nó lại chuyển từ buồn sang vui, ha ha, bụng con sói vẫn còn lùm lùm thế kia chứng tỏ lần sinh nở chật vật này của nó vẫn chưa kết thúc. Con chó hớn hở vì nó tỉnh ngộ lúc chưa quá muộn. Con sói đáng chết kia, hãy xem đây, mày sẽ phải trả giá cho sự xảo quyệt của mày!
Con chó nhảy xổ tới Tử Lam, nhanh như một cơn gió xoáy.
Tử Lam đang lúc sinh nở, không thể ăn miếng trả miếng; hơn nữa phía dưới bụng nó còn có ba chú sói con chưa có khả năng tự vệ và bản thân nó cũng không thể trốn chạy được. Tử Lam đành ngồi xổm tại chỗ, nghe ngóng động tĩnh của những lần tấn công liên tiếp của con chó. Con chó không ngừng xổ tới. Điều duy nhất Tử Lam có thể làm là đứng nguyên tại chỗ cố gắng điều chỉnh tư thế của mình, dùng cái đầu cứng như sắt của một con sói trưởng thành để đỡ hàm răng và móng vuốt của con chó một cách chính diện, không để con chó có cơ hội tấn công từ hai bên sườn hoặc từ sau lưng. Như thế, dù móng vuốt của con chó có cào rách từng vệt từng vệt trên trán và trên tai, dù hàm răng của con chó có rứt đứt mấy mảng lông trên bả vai đi nữa cũng không đến nỗi phải đòn chí mạng. Có đôi lần, tốc độ tấn công của con chó hơi chậm lại một chút, Tử Lam nhân cơ hội đó ngoác rộng miệng phản kích, tuy không cắn nó bị thương nhưng cũng buộc nó phải hãm bớt tần suất tấn công.
Con chó chừng như cũng đã nhận ra nếu cứ tấn công trực diện thế này sẽ rất khó dồn đối phương vào chỗ chết, nó bèn thay đổi chiến thuật, khẽ khàng đi vòng quanh Tử Lam hòng tìm cơ hội nhảy lên lưng Tử Lam cắn xé.
Đoán biết được ý đồ của con chó, Tử Lam quyết chống chọi đến cùng với nó, quyết tâm giữ tư thế giao đấu mặt đối mặt với nó.
Nếu không có một biến cố bất ngờ xảy ra và Tử Lam cứ giữ mãi tư thế phòng thủ ấy thì con chó rất khó chiếm thế thượng phong.
Ài, hai chú sói con ban nãy còn lưu luyến tử cung của mẹ không chịu ra ngoài, giờ lại muốn thoát khỏi cơ thể mẹ vào đúng phút sinh tử đầy nguy hiểm này. Thôi đi nào các con, đừng làm ầm ĩ như thế chứ! Tử Lam vừa nghĩ đến đó đã cảm nhận một cơn co tử cung dữ dội, lại một chú sói con nữa tới với thế giới này. Vào khoảnh khắc con yêu chào đời, Tử Lam thấy mình mê man, mọi khung cảnh trước mắt chừng như bị che phủ bởi một tấm màn trắng xóa, trở nên hư ảo. Khả năng tập trung của Tử Lam bị phân tán cao độ, thậm chí nó quên mất cả sự tồn tại của con chó trắng ngay trước mắt. Mãi tới khi cảm nhận có một vật thể nặng nề nào đó rơi phịch trên lưng, ý thức của Tử Lam mới sực tỉnh. Bình thường, Tử Lam chỉ cần lăn dưới đất hai vòng là có thể hất con chó xuống nhưng bây giờ thì không được, nó sợ đổi tư thế sẽ làm sói con chết ngạt trong bụng. Nó chỉ có thể đứng nguyên ở chỗ cũ, chịu đựng những miếng cắn của con chó. Nó dồn hết sức mở rộng bốn chân, cố gắng bảo vệ ba chú sói con dưới bụng không bị tổn thương, thu hẹp cằm và rụt cổ không để con chó cắn vào cổ họng là chỗ chí mạng.
Con chó trắng cắn mạnh một miếng trên gáy Tử Lam, lôi lên cả thịt và da.
Tử Lam đau quá, rú lên một tiếng thảm thiết, từng giọt máu nóng hổi chảy qua tai rỏ xuống những viên đá dăm trắng dưới lòng sông. Bị kích thích bởi cơn đau và nỗi căng thẳng của mẹ, chú sói con thứ tư rơi xuống đất.
Trong bụng Tử Lam vẫn còn một chú sói con cuối cùng chưa chào đời.
Con chó ngoạm được một miếng thịt sói, bèn nhảy từ trên lưng Tử Lam xuống. Có lẽ do cái đói thôi thúc, hoặc do muốn thể hiện bản tính hoang dã của mình, cũng có thể do muốn sỉ nhục Tử Lam, làm Tử Lam run sợ, con chó quyết định ngồi xổm trước mặt Tử Lam đánh chén miếng thịt sói còn đẫm máu tươi.
Con chó đã để lỡ thời cơ giành chiến thắng vô cùng quý báu.
Chú sói con cuối cùng của Tử Lam chào đời khi con chó chưa nuốt trôi miếng thịt sói vào bụng. Những cơn đau dữ dội dồn xuống vùng bụng Tử Lam tan biến cùng với thế giới, cơ thể Tử Lam bỗng nhiên nhẹ bẫng. Tuy vết thương sau gáy đang rỉ máu, song Tử Lam vẫn cảm thấy một cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng lan khắp cơ thể. Một niềm tự hào và hạnh phúc vô bờ dâng trong lòng Tử Lam bởi nó đã hoàn thành quá trình sinh nở đầy gian nan. Niềm vui giúp thể lực của Tử Lam phục hồi trở lại, cuối cùng Tử Lam ưỡn mình đứng dậy trên bãi đá dăm vấy máu.
Đúng lúc ấy, trên tầng không một đám mây đen kịt che kín mặt trời, trong rừng, lũ chim bay dáo dác, muông thú chạy tán loạn, báo hiệu một cơn mưa rừng sắp ập xuống. Một bầu không khí đẫm mùi chết chóc bao phủ khắp dòng sông hoang lạnh. Tử Lam trợn tròn đôi mắt, nhìn chòng chọc vào con chó trắng, ánh mắt hoang dại dữ dằn của nó đang cảnh cáo đối phương, hãy nhìn xem, tao đã sinh xong rồi, tao đã đứng lên đây rồi, tao sẽ quyết sống mái đến cùng với mày để bảo vệ con yêu của tao!
Con chó trắng hiểu rõ, tình thế đã xoay chuyển theo hướng bất lợi cho nó. Ban nãy, lúc con sói đang sinh nở, cơ thể yếu ớt, không sức phản kháng mà nó không có cách nào dồn đối phương vào chỗ chết thì lúc này e rằng nó càng khó giành thắng lợi. Một con sói mẹ bảo vệ con còn hung dữ hơn cả hổ báo. Ài, chỉ có thể trách bản thân tỉnh ngộ quá muộn, ra tay quá chậm mà thôi, giờ hối hận cũng muộn rồi. Mưa sắp ào ào đổ, chi bằng hãy quay về ẩn thân an lành trong cái chuồng chó của trại nuôi hươu vậy. Nghĩ thế, con chó trắng quay mình bỏ chạy, lùi lũi rời khỏi dòng sông. Nó mất dạng rất nhanh trong đám cỏ vằn xanh sẫm.