Trong tiếng trống chiêng rộn rã cùng tiếng pháo nổ mù mịt vang lừng khắp khu dân cư gần sát trung tâm thành Đại La, hai con lân lớn đang thi nhau tạo dáng, đôi mắt chớp chớp, sau khi nhảy lên hai cái bục cao lập tức nhả từ trong miệng ra hai câu đối chúc mừng khai trương.
Người đến chúc mừng tặng lễ đông như trẩy hội, có người là bệnh nhân cũ, có người đang mang tâm lý cầu y, có một số người là quan lại.
Quang Châu cùng hai anh em Đầu Trâu tiến lên tươi cười, cảm tạ những lời chúc tốt lành của mọi người, ngày hôm nay thanh danh thần y của hắn đã vang xa khắp nơi, là thời cơ thích hợp nhất để mở một phòng khám mơ ước.
Quan Thái Thú đích thân kéo tấm vải đỏ che phủ tấm biển lớn dựng trước cửa xuống làm lộ ra bốn chữ to lớn “Nhà Thuốc Tâm Đức”, bốn chữ này viết theo lối hán tự được Quang Châu thuê những thợ thủ công có tay nghề khéo léo nhất thành Đại La khắc lên một cái bảng gỗ to, nét chữ như rồng bay phượng múa, chữ được sơn bằng loại sơn tốt nhất, đỏ thắm như chu sa, người đứng từ xa nhìn vào đều có cảm giác thấy được một nguồn sinh khí tươi mới.
Việc quan Thái Thú, người có quyền lực nhất một Châu đích thân đến đây, càng khẳng định thêm vị thế của Quang Châu trong mắt mọi người , khiến cho hắn trở nên cực kỳ nổi tiếng, tất cả tầng lớp từ trung đến thượng lưu ở trong cái thành Đại La này không ai là không biết đến hắn, đều không dám có thái độ khinh thường , tất cả mọi người mỗi khi gặp mặt đều khách khí gọi hắn một tiếng là “Châu thần y” và có lẽ chỉ có chức nghiệp “thầy thuốc” là khá đặc biệt ở cái thời cực kỳ phân biệt giai cấp Sĩ – Nông – Công – Thương này.
Bên trong nhà thuốc được Quang Châu thiết kế theo kiểu phòng khám thời hiện đại, gồm có phòng đợi gọi tên với những dãy ghế dựa sắp sếp ngăn nắp, trên mấy cái bàn còn có nước trà để uống, tiếp theo là phòng cấp cứu để xử lý những vết thương khẩn cấp, phòng khám bệnh, phòng cấp phát thuốc thông thường, phòng bào chế thuốc …
Nhân lực chủ yếu của nhà thuốc được hắn thuê từ xóm nghèo, những người này trước đó đã được trải qua một tháng tập huấn chuyên môn, hai tên Bằng và Quân giờ đây đã trở thành đệ tử chính thức của Quang Châu, nói đi nói lại cũng phải công nhận hai cái tên này rất có thiên phú về nghề thuốc, sau khi được Quang Châu dạy chữ cùng dạy cho học tập kiến thức ngành y, bọn chúng nắm bắt tương đối khá nhanh, đỡ đần bớt cho Quang Châu khá nhiều việc.
Ở thời kỳ này, có lẽ là do cây cối nhiều, khí hậu trong lành mát mẻ, người dân vậy mà rất khỏe mạnh, ít khi bệnh tật cho nên nếu là thầy thuốc thường thường thì số lượng bệnh nhân đến khám cũng là tương đối mà thôi.
Nhà thuốc Tâm Đức không phải chỉ là nơi có mỗi chức năng khám chữa bệnh không mà dưới sự điều hành cùng sáng kiến của Quang Châu, nó còn là nơi sản xuất ra những sản phẩm thuốc thiết yếu phục vụ đời sống thiết thực, ví dụ như : “rượu thuốc cường dương” đóng trong bình sứ, “dung dịch nước muối” vệ sinh cho phụ nữ, “thuốc đắp mặt trắng da” …
Những thầy thuốc khác trong thành khi nhìn thấy tên cũng như quy cách thành phẩm của những loại thuốc này thì đều kinh ngạc đến há mồm trợn mắt, sau đó thở dài thán phục, họ không có cách nào làm được giống như vậy.
Bởi vì thuốc có chất lượng cao, giá cả lại bình dân nên lượng bán ra mỗi ngày rất lớn, người dân ưa chuộng đón nhận, đủ mọi tầng lớp từ nghèo khó cho đến trung lưu, riêng đối với tầng lớp thượng lưu sẽ có những loại cao cấp hơn, giá trị đến ngàn lượng bạc.
Quang Châu hoàn toàn không hề sợ thị trường xuất hiện hàng giả làm mất uy tín của mình, bởi vì mỗi người dân khi đến nhà thuốc Tâm Đức mua thuốc, đều có thể tận mắt nhìn thấy một tấm bảng thông báo thật lớn dán ngoài cửa, trên đó viết “muốn mua thuốc chất lượng thì đến nơi đây, nếu mua lại ở ngoài trúng phải hàng giả, bản thân ráng chịu”, lời nói tuy thô tục không hoa mỹ, lại có phần hơi kiêu ngạo nhưng rất đúng sự thật.
Bạc cũng vì thế mà cuồn cuộn đổ về, chỉ trong vòng hơn nửa năm, tính từ lúc khai trương, nhà thuốc Tâm Đức đã khuếch đại lên quy mô to lớn gấp hai lần, một nhà Đầu Trâu trở thành phú giáp một phương.
Cũng trong khoảng thời gian này, Đầu Trâu đã được Quang Châu bắt đầu cho dùng thêm Bát Vị Hoàn để hỗ trợ tu luyện Kim Chung Trạo, quả nhiên có nhân sâm ẩn chứa khí tiên thiên, dược tính ba trăm năm, tốc độ của Đầu Trâu tăng lên nhanh chóng thấy rõ, chỉ trong vòng hơn nửa năm liên tiếp đột phá mấy tầng Kim Chung Trạo lên đệ bát quan, công lực xem ra còn mạnh hơn cả Quang Châu đang dậm chân tại tầng thứ nhất của Già Lam Chân Kinh.
Bản thân Quang Châu cũng không phải là không có tiến bộ, cần cù thì bù khả năng, nhờ hấp thu nguồn công lực tinh thuần mà lúc trước đại sư Minh Tuệ đã truyền cho, nay hắn cũng đã đạt tới đỉnh phong của tầng thứ nhất, công lực tương đương Kim Chung Trạo đệ lục quan đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá bước vào tầng thứ hai Già Lam Chân Kinh.
Tốc độ tu luyện nhanh chóng của hai anh em như vậy có thể nói là thuộc vào loại xưa nay tương đối hiếm, có thể khiến vô số thế gia cùng tông môn võ học nhìn thấy mà trợn mắt cứng lưỡi, nếu là một cao thủ trên giang hồ không biết được kỳ ngộ của hai người bọn họ, rất có thể lầm tưởng bọn họ chính là kỳ tài trăm năm trong giới võ học, chỉ đáng tiếc một điều, mặc dù có một thân công lực cao cường nhưng cả hai anh em lại hầu như mù tịt về chiêu thức võ công, tựa như một người cầm một khẩu súng trên tay nhưng lại không biết cách bóp cò bắn về phía đối thủ mà chỉ biết cầm báng súng như cầm gậy đập người ta.
Quang Châu thầm nghĩ :
- “Không có bí kíp võ công, tự mình cũng có thể luyện tập những chiêu thức cơ bản để phòng thân, sau này nếu có cơ duyên thì vốn trong người đã có sẵn nội công thâm hậu, mọi chuyện còn lại sẽ thuận lợi dễ dàng giống như nước chảy thuận lý thành chương mà thôi.”
Thế là hắn lập tức kiếm thợ rèn giỏi trong thành, đặt làm riêng cho bản thân một bộ phi tiêu bằng sắt tốt, phi tiêu này dài khoảng năm tấc, thân tròn thoai thoải như hình thoi, hình dáng này để làm giảm bớt lực ma sát trong không khí nhằm tăng tốc độ bay, hai đầu phi tiêu nhọn hoắc được thiết kế có mấu cùng mấy cái rãnh nhỏ, địch nhân một khi bị phi tiêu này găm vào người, nếu không mau chóng nhổ ra kịp thời có thể bị chảy máu từ từ cho tới chết.
Đầu Trâu vốn có khí lực lớn trời sinh thì rèn lấy một thanh đại đao nặng trăm cân, ngày ngày chăm chỉ luyện tập chặt chém, vung đao ngàn lần cũng thành thói quen, dần dần tự tạo thành ình một bộ đao pháp đơn giản, thêm vào đó là một thân công lực Kim Chung Trạo đệ bát quan, tinh thuần hùng hậu, lực phòng ngự kiên cố vô cùng, nếu là tung hoành trong hàng ngũ cao thủ ngũ đạo vậy có thể nói là đủ rồi.
Thời gian cứ thế thấm thoát trôi, cuộc sống hạnh phúc diễn ra êm đềm yên ả, mặc dù là vậy nhưng trong lòng Quang Châu lúc nào cũng không ngừng lo lắng cho tương lai, hắn biết khoảng thời gian này chỉ là tạm thời, giai đoạn lịch sử hiện tại chính là một giai đoạn thiếu ổn định nhất của đất nước.
Rất nhiều sự kiện và biến cố sẽ diễn ra, mỗi một sự kiện đều có thể nói là kinh tâm động phách, nào là Đinh Tiên Hoàng bị ám sát, Lê Hoàn soán ngôi, nào là quân Tống xâm lấn … sử sách mặc dù không có miêu tả chi tiết cụ thể rõ ràng nhưng trong lòng Quang Châu thầm hiểu rất rõ, ẩn trong đó sẽ là máu tanh của biết bao sinh mạng con người, mà dân chúng chính là những người gặp phải tai ương to lớn nhất.
Đương lúc tựa vào gốc cây, ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ miên man thì, bỗng dưng có một đôi tay nhỏ nhắn, từ phía đằng sau, bất ngờ bịt lấy hai mắt hắn, không cần nghĩ cũng biết là ai, Quang Châu mỉm cười lên tiếng :
- Yến à, anh biết thừa là em rồi.
- Hứ ! Anh hai ăn gian, không vui gì hết.
Phạm Yến cất giọng hờn dỗi, sau đó buông tay ra.
Thiếu nữ mười sáu tuổi, cái tuổi căng tràn sức sống, huống chi “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân” , những ngày tháng kham khổ đã qua rồi, Phạm Yến hiện tại đã là một cô gái trưởng thành, thân hình phổng phao thon thả.
Hôm nay, nàng bận một cái áo dài màu tím hoa sim, may bằng vải lụa đắt tiền, thể hiện ra nét nữ tính dịu dàng thướt tha, thêm vào đó là khuôn mặt thanh tú, mái tóc dài đen nhánh, bóng mượt vì gội bồ kết, được thắt thành bím dài thả phía sau thật khiến cho người ta nhìn mà sinh lòng yêu thương, nét đẹp mộc mạc mà chân chất ấy bất giác khiến cho Quang Châu phải thất thần, si mê ngắm nhìn trong chốc lát.
- Anh nhìn gì vậy ? Trên mặt em có dính lọ nghẹ hay sao ?
Phạm Yến thắc mắc hỏi, vội vã lấy tay áo, lau lau khuôn mặt.
- À, không có gì, anh chỉ là đang nghĩ mà thương cho cô út nhà mình, thiếu nữ nhà người ta thì hương hoa thơm ngào ngạt, thiếu nữ nhà mình thì lại thoang thoảng mùi thuốc bắc, ha ha….!
Quang Châu tỉnh lại từ trong si mê, buông lời trêu chọc rồi cười phá lên.
- Em cấu chết anh, dám chọc người ta !
Phạm Yến đỏ mặt tức giận, nhào tới cấu nhéo cho hắn mấy cái, sau đó nói :
- Không thèm giỡn với anh nữa, Nhân công tử đang đợi anh trong phòng khách kia kìa.
Quang Châu giật mình ngạc nhiên:
- Sao hắn lại đến đây ?
Sau đó thầm cẩn thận suy nghĩ :
- “Vị Nhân công tử, con quan Thái Thú này một khi đã đích thân đến đây tìm mình thì chắc chắn là có việc gì quan trọng rồi, chẳng lẽ trong nhà hắn có ai đang mắc bệnh hay sao nhưng nếu là như thế thì chỉ cần phái người qua đón mình là được rồi”.
Trong lòng muôn vàn thắc mắc nhưng bước chân cũng không hề chậm, trong phút chốc, Quang Châu đã đi đến phòng khách, vừa mới đẩy cửa bước vào đã thấy vị Nhân công tử nọ đang ở trong phòng , hai tay chắp sau lưng, liên tục đi qua đi lại, thần tình nôn nóng như kiến bò trên chảo lửa, vừa mới thấy mặt Quang Châu thì lập tức bất chấp thân phận, chạy tới nắm lấy tay hắn :
- Châu thần y ! Châu thần y, may quá thầy đã đến, lần này thầy nhất định phải cứu cha con chúng tôi một mạng.
Nhìn thái độ lo lắng cùng hoảng hốt của vị công tử này, trong lòng Quang Châu bỗng dưng cảm thấy nặng nề giống như là có một viên đá đè xuống, dự cảm có chuyện bất hảo, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, tươi cười hòa ái :
- Có chuyện gì từ từ nói, mời công tử ngồi xuống uống chén trà, nếu là trong khả năng của thảo dân, thảo dân tất nhiên sẽ đem hết sức mình ra giúp công tử.
Nhân công tử bất đắc dĩ ngồi xuống, cầm lấy ly trà uống “ực” một hơi, sau đó lại thở dài mấy cái rồi mới nói ra :
- Thầy chắc đã biết chuyện mấy hôm trước cha ta lên kinh diện thánh chứ ?
Quang Châu gật đầu :
- Chuyện này toàn thành ai cũng biết, quan lớn về kinh là để chúc mừng đại thọ cho HoàngThái Hậu.
Nhân công tử tiếp lời :
- Đúng vậy, lẽ ra chuyến đi này cũng không có chuyện gì đáng nói, nhưng cha ta ở kinh thành trước kia có không ít đồng liêu, lâu ngày gặp mặt hội họp được bạn bè hỏi thăm, trong lúc ngà ngà say đã cao hứng nói ra việc ta đã khỏi bệnh, còn khoe về đứa cháu nội kháu khỉnh.
Quang Châu thắc mắc:
- Như thế thì cũng đâu có gì lớn lao, tại sao công tử lại tỏ vẻ lo lắng như thế, còn nói là có chuyện nguy hiểm đến tính mạng của hai cha con ngài.
Nhân công tử thở dài :
- Thầy cũng biết rồi đó, chứng bệnh của ta là chứng bệnh nan y đã mấy chục năm, không ai là không biết, cho nên chuyện ta khỏi hẳn bệnh đã gây ra không ít ngạc nhiên cho nhiều người, sau đó chuyện này rơi vào tai tên gian thần Đỗ Thích, hắn bèn tấu lên Hoàng Thượng rằng cha ta có giấu một vị thần y trong nhà, Hoàng Thượng bấy lâu nay cũng bởi vì chứng bệnh lạ trong người của tam Hoàng Tử Hạng Lang mà rầu rĩ không vui, mà chứng bệnh này cho dù là các quan Thái Y giỏi nhất của Thái Y Viện cũng phải bó tay.
Nói đến đây thì nét mặt hắn bỗng trở nên căm hận, hừ lạnh một tiếng :
- Hừ ! Cái tên Đỗ Thích này tưởng mình là ai cơ chứ, hắn chẳng qua chỉ là một tên Hỏa Đầu Quân (một chức vị đầu bếp trong quân) nhỏ bé, có chút tài nấu nướng, được Nam Việt Vương yêu thích mà cũng dám ỷ thế làm càn.
Mọi chuyện đến đây thì trong lòng Quang Châu đã sáng tỏ :
- Nếu thảo dân đoán không lầm thì vài ngày nữa sẽ có người từ kinh thành đến đây truyền thánh chỉ, đón thảo dân vào cung có đúng không ?
Nhân công tử nghe Quang Châu hỏi như vậy thì liền gật đầu khẳng định, vẻ mặt áy náy :
- Đúng vậy ! Châu thần y, lần này ngài phải cố gắng hết sức mình, nếu không Hoàng Thượng mà tức giận lên thì chúng ta chỉ còn có nước rơi đầu, ngài cũng nghe nói đến tính tình của Hoàng Thượng rồi đó.
Qua sử sách miêu tả, Quang Châu đích thật đã biết tới tính cách của vị vua này.
Đinh Bộ Lĩnh là một người vui buồn thất thường, có hơi bá đạo, nếu bàn về đánh trận giết địch thì người này quả là một danh tướng tài giỏi, dũng mãnh hiếm có, có thể nói là không khác gì so với Tây Sở Bá Vương năm xưa, nhưng nói tới đạo trị quốc thì tuyệt nhiên kém cỏi vô cùng, điển hình như Đinh Bộ Lĩnh sau này bỏ trưởng lập thứ, ngoài ra vì muốn dùng uy để chế ngự người trong thiên hạ mà đã dụng hình rất nghiêm khắc và tàn khốc, cho người đặt vạc dầu lớn ở giữa sân triều, nuôi hổ dữ trong củi đồng thời hạ lệnh rằng ai vi phạm sẽ bị ném vào vạc dầu hoặc cho hổ ăn.
Cứ nghĩ tới bản thân mình còn là người sống sờ sờ mà bị ném vào đun trong vạc dầu là Quang Châu đổ mồ hôi trán, lạnh hết cả sống lưng, thầm mắng to hai cha con quan Thái Thú làm liên lụy hắn.
Nhân công tử sau khi thấy Quang Châu cứ một mặt im lặng, trầm tư không nói gì, sợ hắn bất mãn với hai cha con mình, bèn kéo Quang Châu tới chỉ vào một cái rương lớn ở trong phòng :
- Đây là chút thành ý của hai cha con ta để thầy làm lộ phí lên kinh.
Nói rồi mở nắp rương ra, chỉ thấy trong rương đầy những thỏi vàng lấp lánh, chất đầy kín cả rương, dễ phải đến năm trăm lượng vàng.
Quang Châu nhìn mấy thỏi vàng mà hít sâu vào một hơi, dân chúng trải qua mấy mươi năm chiến loạn, nay mới có thể yên bình được vài năm, cuộc sống phải nói là còn rất nghèo khó gian truân mà tên quan Thái Thú một lần ra tay là năm trăm lượng vàng, cái này phải gọi là quan tham tới chừng nào.
Thật ra, Quang Châu đã hiểu lầm hai cha con nhà này, số tiền mà họ đưa đến đây cơ hồ đã chiếm một phần ba tài sản của bọn họ.
Cha con quan Thái Thú có hai lý do để sợ, thứ nhất vì sợ Quang Châu không thể chữa khỏi bệnh cho tam Hoàng Tử Đinh Hạng Lang thì sẽ cùng rơi đầu dưới cơn phẫn nộ của Hoàng Thượng, thứ hai vì sợ sau khi chữa khỏi bệnh cho tam Hoàng Tử, hắn sẽ được phong quan lớn, trở thành hồng nhân bên cạnh Hoàng Thượng và sau này chẳng may khi Quang Châu nghĩ lại chuyện cũ sẽ cảm thấy bất mãn với hai cha con bọn họ mà buông lời không tốt, đến lúc đó Hoàng Thượng nói một câu thì hai cha con bọn họ sẽ đầu lìa khỏi cổ, đường nào cũng chết, chính vì thế, hai cha con quan Thái Thú không thể không nhịn đau mà xuất một số tiền lớn ra để động viên tinh thần Quang Châu cũng như tiêu trừ đi oán khí trong lòng hắn.