Mưa bụi lất phất, nhẹ nhàng phủ xuống nhân gian, dấu kín kinh thành sau một lớp màn mờ ảo.
Lúc này, phía trên con đường cái ngoài thành Hoa Lư có một kỵ sĩ đang phi ngựa chạy như bay, vội vã vô cùng, ngựa thở phì phò, mũi bốc ra khói, vó không dừng bước, cho dù bị những giọt mưa bởi vì tốc độ quá nhanh mà hóa thành vô số kim châm quất vào mặt rát buốt cũng không thể khiến cho kỵ sĩ chạy chậm lại một chút nào, mãi cho đến khi kỵ sĩ đến trước cánh cổng thành to lớn, bị lính canh thành tuốt giáo chặn lại, thì kỵ sĩ mới bất đắc dĩ ghìm cương khiến cho con ngựa phải chổng hai vó lên cao đạp đạp, hí dài một tiếng đầy bất mãn.
- Kẻ đến là người phương nào ? Kinh thành trọng địa, phi ngựa nhanh là phạm vào tội chết.
Một quan gác cửa đứng trên tường thành cao, uể oải quát lên, khí trời ẩm ướt lạnh lẽo thật là đáng ghét, nó thật dễ khiến cho con người ta nảy sinh những ý nghĩ lười biếng, chỉ muốn cuộn mình trốn trong chăn ấm áp mà đánh một giấc no say.
Kỵ sĩ dưới thành nghe vậy, vội vàng lấy từ trong mình ra một lá cờ màu đỏ cầm huơ lên, lá cờ có hình dáng that đặc biệt, ở giữa có thêu một chữ “lệnh” thật lớn :
- Có tin khẩn cấp ngoài tám trăm dặm báo về triều đình, thỉnh đại nhân mau chóng cho nhập thành.
Viên quan gác cửa sau khi nhìn thấy được lá cờ trong tay kỵ sĩ, mặt mày biến sắc, lập tức hô lên, ra lệnh cho đám binh lính cản đường mau mau dạt sang một bên, chừa một con đường để cho kỵ sĩ kia nhập thành, kỵ sĩ cũng chẳng thèm chắp tay nói lời cảm tạ, nhanh chóng giục ngựa phi tiếp vào bên trong, hướng về phía hoàng cung.
Bầu trời phía trên mảnh sân nhỏ của phủ Ngự Y hôm nay trông thật âm u, đượm một nỗi buồn hiu hắt man mác lạ, Quang Châu lúc này có dáng vẻ rất là lười biếng, nằm trên một cái ghế bằng tre dài đặt dưới mái hiên, nhàn nhã ngắm màn mưa bao phủ phía bên ngoài, đầu óc không ngừng suy nghĩ về những việc cần làm sắp tới.
Cách hắn không xa, bên dưới gốc cây liễu già, Da Luật Thiên Ưng đang hăng say múa thương luyện võ, bước chân di chuyển thoăn thoắt trên sân, thân hình to lớn của hắn vậy mà chẳng hề tỏ ra chậm chạp tý nào.
Mẹ con Da Luật Thiên Ưng kể từ cái ngày được Thế Quân đón về đã chuyển đến ở hẳn luôn trong phủ cùng với hai thầy trò bọn hắn.
Căn bệnh thâm niên của mẹ Thiên Ưng cũng đã được Quang Châu đích thân ra tay chữa trị, hiện thời đã ở vào giai đoạn ổn định, khiến cho sức khỏe của bà tốt lên trông thấy, bản thân Thiên Ưng vì cảm kích ân huệ của Quang Châu mà quyết tâm đi theo hắn, trở thành hộ vệ thân tín.
Nói gì thì nói mặc cho ban đầu xuất phát là mục đích gì nhưng sống với nhau lâu ngày, Quang Châu cũng có phần yêu thích cái tên đầu đất này, tính tình Thiên Ưng thật thà chất phát khá giống với anh cả Đầu Trâu, làm cho trong long Quang Châu cũng vơi bớt đi nỗi nhớ nhung người thân.
- “Đầu Trâu, Phạm Yến ! Hai người ở thành Đại La có được khỏe không ?”
Quang Châu thầm nghĩ, khóe mắt loang loáng.
- Sư phụ, thầy khóc đấy ư ? Đệ tử đã gói gém xong tất cả đồ đạc, chỉ chờ sáng sớm mai là có thể ra đi, nếu thầy thấy tiếc chức quan này, hay là chúng ta đừng đi nữa.
Thế Quân chẳng biết từ lúc nào đã đến sát ngay bên cạnh, nét mặt ủ rủ cất lời.
Quang Châu đang lúc bồi hồi cảm xúc, nghe hắn nói như vậy thì trong lòng bỗng dưng xúc động muốn té ghế, kìm nén lắm mới không đá cho hắn một cước, tức giận đứng dậy, trừng mắt nhìn hắn mà nói :
- Cái tên ngu ngốc này, ngươi nếu còn muốn giữ cái mạng của mình thì ngậm mồm lại ngay, còn không mau mau cút đi cho khuất mắt ta.
Thế Quân thấy sư phụ tức giận như vậy, biết chuyện xảy ra rất nghiêm trọng, không dám lôi thôi nữa, vâng vâng dạ dạ đang định lủi đi, thì bất ngờ lúc này phía ngoài cửa lại vang lên vô số tiếng bước chân rầm rập, kế đến là tiếng đập cửa rầm rầm.
Da Luật Thiên Ưng thôi không luyện võ nữa, cầm theo cây thương đến đứng sau lưng Quang Châu.
Quang Châu nghe thấy tiếng đâp cửa thì giật mình đánh thót một cái, tự hỏi hay là chuyện bản thân đang có dự định bỏ trốn đã bị lộ ra, khiến cho quan binh biết được mà xông tới đây bắt người, nhưng sau khi suy nghĩ chớp nhoáng về những việc mà mình đã làm trong những ngày vừa qua, hắn dám chắc là mình đã cư xử rất là cẩn thận, không thể có sơ hở nào lộ ra ngoài được, lúc này mới tạm thời an tâm một ít, đánh mắt ra lệnh cho Thế Quân đi mở cửa, trong lòng vẫn còn thấp thỏm không yên.
Cửa lớn vừa mở ra đã thấy quan thái dám Thành Dân dẫn theo cấm vệ ào ào xông vào, sau khi thấy được Quang Châu thì nét mặt trịnh trọng hô to :
- Hoàng Thượng có chỉ ! Triệu quan Ngự Y lập tức vào cung tấn kiến.
Quang Châu bái lạy xong, vừa mới định mở lời hỏi han thì đã bị Thành Dân chặn lại :
- Châu đại nhân, mong ngài nhanh nhanh lên cho, hoàng thượng đang đợi ở Kiến Giá Cung, việc gấp lắm rồi.
Quang Châu thấy Thành Dân hối thúc như vậy, trong lòng càng thêm kinh hoảng, nhưng cũng không dám chậm trễ, thay vội bộ quan phục rồi nhanh chóng leo lên cổ xe ngựa đợi sẵn ngoài ngõ, tiến về phía hoàng cung, dọc đường đi không ngừng suy đoán về những chuyện sẽ gặp phải sắp tới.
Kiến Giá Cung là nơi mà Đinh Tiên Hoàng thường dùng để triệu tập các vị trọng thần, bàn bạc những quyết sách quan trọng sau buổi thượng triều, khí trời bên ngoài lạnh lẽo ẩm ướt nhưng trong phòng lúc này đây lại vô cùng ấm áp, hương trầm trong mấy cái đỉnh đặt ở bốn góc phòng liên tục phiêu đãng, tỏa mùi thơm ngát dễ chịu, thế nhưng đối với những người đang có mặt trong phòng lúc này đây, đầu óc lại không hề cảm thấy thoải mái chút nào.
Đinh Tiên Hoàng liên tục lấy tay day day thái dương, lắng tai nghe ý kiến của những vị trọng thần về vấn đề nan giải trước mắt.
Tin khẩn cấp ngoài tám trăm dặm, huyện An Nghệ ở Đạo Hoan Châu bỗng dưng xuất hiện ôn dịch mạnh mẽ chưa từng có, chỉ trong vòng bảy ngày đã cướp đi sinh mạng của gần ngàn người và đang có dấu hiệu lan rộng khiến cho lòng người ở Đạo Hoan Châu hoang mang, quan huyện An Nghệ là Văn Tới do dập dịch không được mà đã sợ tội bỏ trốn.
Quan đứng đầu Đạo Hoan Châu, Đô đốc tướng quân Hữu Dũng vì việc này luống cuống tay chân, cấp báo về triều, hiện tại trong dân gian bốn bề lại nổi lên lời đồn thổi bởi do Đinh Tiên Hoàng không phải là chân mạng thiên tử cho nên trời giáng tai họa.
Chuyện này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nếu triều đình xử lý không khéo sẽ mang đến đại họa, thậm chí là nội loạn.
Thường thường khi có ôn dịch xuất hiện, triều đình có hai cách giải quyết, thứ nhất cách ly vùng dịch đó, nội bất xuất ngoại bất nhập cho dân chúng tự sinh tự diệt, sau một thời gian ôn dịch lắng xuống thì mới hủy bỏ lệnh cách ly.
Cách thứ hai đơn giản hơn nhiều, đó là trực tiếp phái quân đội, giết sạch dân chúng trong vùng đó, ôn dịch sẽ tự động được dập tắt ngay, có điều đối với tình hình hiện tại của đất nước cách này có vẻ không ổn, Đại Cồ Việt vừa mới thống nhất chưa được bao năm, căn cơ vưà mới ổn định xuống, bây giờ là thời kỳ để thu phục lòng dân, nếu lại khơi lên lòng căm phẫn của dân chúng thì sẽ khiến cho nhiều kẻ gian tặc có cơ hội ngóc đầu trở dậy.
Mấy vị trọng thần chính vì những lý do này lại tiến hành chia làm hai phe tranh cãi không thôi, bởi vì khi tin tức tới được kinh thành thì ôn dịch đã lan sang thêm huyện Kim Lân gần đó, mà dân chúng hai huyện cộng lại gần cả vạn người chứ chẳng chơi.
Đinh Liễn thấy tình hình không ổn, ánh mắt chợt lóe, nghĩ tới điều gì thâm sâu, lúc này mới tiến lên kiến nghị nên giao việc này cho quan Ngự Y – Quang Châu, người vốn được xưng là thần y trong kinh thành, đã từng chữa khỏi căn bệnh nan y cho Thái Tử.
Đinh Tiên Hoàng nghe vậy bèn gật đầu đồng ý, phái người đi triệu hắn tới, các vị trọng thần cũng thôi cãi nhau, yên lặng chờ đợi.
Khi con người ta nóng lòng sốt ruột, chờ đợi một thoáng cũng thấy lâu, lúc Quang Châu vừa mới từ cửa lớn lúi húi bước vào đã bị hơn chục ánh mắt trong phòng soi tới, người nào người nấy nhìn hắn trừng trừng như là hổ đói nhìn mồi, khiến cho hắn hơi hoảng, nuốt nước bọt đánh ực một cái, lấy hết can đảm ra mới dám bước tới diện thánh.
Sau khi biết được có ôn dịch xảy ra tại Đạo Hoan Châu, Quang Châu vừa lo vừa mừng, mừng là bởi vì đây chính là cơ hội danh chính ngôn thuận để có thể đường đường chính chính rời xa kinh thành, lo là vì chẳng biết đây là loại bệnh dịch gì, nếu là dịch khó quá thì hắn cũng chịu thua, mà chịu thua đồng nghĩa với chiụ chết, liếc nhìn sang Nam Việt Vương – Đinh Liễn, người có ơn tiến cử hắn với Đinh Tiên Hoàng, thấy hắn nhìn mình mỉm cười mà ánh mắt sắc bén như đao kiếm, Quang Châu chỉ hận không thể một cước giẫm chết hắn tại chỗ, đây chính là sự minh chứng rõ ràng nhất cho cái gọi là “gắp lửa bỏ tay người”.
- Hồi bẩm hoàng thượng, năm xưa hạ thần theo sư phụ học nghệ đã từng được người truyền cho các phương pháp xử lý ôn dịch khác nhau, thế nhưng thần phải trực tiếp đến tận nơi, đi xem xét thực tế thì mới có thể đưa ra một phương án ổn thỏa, đối với bệnh dịch này thần tuy không dám đảm bảo sẽ tiêu trừ hết ngay, nhưng có thể đảm bảo không cho nó tiếp tục lan rộng ra và không cần phải lấy tính mạng dân chúng.
Quang Châu bình tĩnh nói, thái độ điềm nhiên.
Đinh Tiên Hoàng nghe thế thì cả mừng, vội vàng lên tiếng :
- Rất tốt ! Nay trẫm phong cho khanh là Khâm Sứ, tạm thời kiêm chức huyện lệnh hai huyện An Nghệ, Kim Lân; ban cho lệnh bài có thể điều động quân đội của hai huyện này để tiến hành bài trừ ôn dịch, chuyện này đến đây quyết định như vậy, các quan khác hãy lui xuống.
Các vị trọng thần nghe hoàng đế ra lệnh, lập tức cúi lạy rồi lui đi, trong phòng giờ phút này chỉ còn lại Quang Châu đối mặt cùng Đinh Tiên Hoàng, được gặp mặt vị thiên cổ nhất đế mà từ bé bản thân đã luôn hâm mộ này, trong lòng hắn cứ cảm thấy hoảng hốt không thôi, một cảm giác lâng lâng thật khó tả.
Đinh Tiên Hoàng nhìn hắn quy củ cung kính đứng một chỗ, chợt nở nụ cười ôn hòa :
- Lần đầu tiên nhìn thấy trẫm, chắc khanh ngạc nhiên lắm ?
Quang Châu cung kính :
- Thưa chính vậy, hạ thần ngày đó ngu dốt, không biết là hoàng thượng cải trang xuất tuần, còn dám to gan ngồi cùng bàn uống rượu nói chuyện, mong hoàng thượng xá tội.
Đinh Tiên Hoàng cười lớn :
- Nếu trẫm cải trang mà để cho người khác biết thì sao có thể gọi là “cải trang xuất tuần”, khanh không có tội gì cả, trẫm lưu khanh lại đây là có chuyện dặn dò, muốn khanh đi làm thật chu toàn.
Quang Châu ngạc nhiên, vội vàng vái lạy :
- Thần xin nguyện đem hết sức mình hoàn thành chuyện mà hoàng thượng tin tưởng giao phó.
Đinh Tiên Hoàng gật đầu hài lòng, trầm ngâm trong chốc lát rồi mới nói :
- Chuyện xử lý ôn dịch là chuyện nhỏ, trẫm muốn khanh hợp nhất hai huyện An Nghệ và Kim Lân, tại Đạo Hoan Châu xây dựng một thành lũy kiên cố, khiến cho quân Chiêm Thành không thể xâm phạm.
Quang Châu giật mình :
- Ý của hoàng thượng là ….
Đinh Tiên Hoàng gật đầu :
- Đúng vậy, từ lúc nói chuyện với khanh trở về, trẫm như được mở mang thêm tầm nhìn, hóa ra thế giới này lại rộng lớn như vậy, Kim Quốc, Tây Hạ, Đại Liêu đều là từ những nước nhỏ bé mà đi lên ngang hàng với Tống quốc, trẫm sao có thể chịu thua bọn họ mà để cho Đại Cồ Việt bị Tống quốc đè đầu cưỡi cổ, gọi chúng ta là man di, trẫm muốn khi còn sống phải xua quân bắc tiến, tranh đoạt trung nguyên, để cho Tống quốc phải kính sợ dân Việt chúng ta.
Khi nói ra những lời này, từ trên thân mình của Đinh Tiên Hoàng bỗng dưng toát ra một loại khí thế hào hùng, oai phong lẫm liệt, tựa như năm xưa cũng như vậy, một người một kiếm, chỉ điểm non sông, dẹp loạn mười hai sứ quân, thống nhất giang sơn.
Đến lúc này, từ tận trong đáy lòng Quang Châu bỗng dưng cảm thấy kính phục vị hoàng đế trước mặt hơn bao giờ hết, hắn kính cẩn vái một cái, lại nói :
- Chí lớn của hoàng thượng thật khiến cho người trong thiên hạ kính phục, hoàng thượng muốn bắc tiến, trước phải dẹp yên phương nam Chiêm Thành là điều tất nhiên, có điều xin thứ cho thần to gan nói thẳng, thần chỉ là một thầy thuốc tài hèn sức mọn sao lại có thể khiến cho hoàng thượng tin tưởng giao phó trọng trách lớn này ?
Đinh Tiên Hoàng nhìn Quang Châu tán thưởng, quả nhiên là một người hành sự cẩn thận rất đáng để giao trọng trách, đoạn từ tốn mà nói :
- Trẫm có hai điều để tin khanh. Thứ nhất, trẫm đã biết được tài học của khanh. Thứ hai, trẫm tin tưởng người mà Khuông Việt đại sư tiến cử ắt không thể làm cho trẫm thất vọng được.
Đến lúc này thì Quang Châu đã triệt để há hốc mồm vì quá đỗi kinh ngạc rồi.