Thời gian thấm thoát thoi đưa, vậy mà một tuần đã trôi qua, khi Quang Châu từ phủ Đô đốc tướng quân áp lương trở về huyện An Nghệ thì đúng vào lúc này, Sư Gia - Tuấn Hằng cũng đã mang theo đoàn người thám hiểm từ vùng đất mới trở lại, vui mừng thông báo đã đạt được mục đích của chuyến đi.
Quang Châu thấy mọi sự ban đầu có vẻ thuận lợi như thế, thì rất là hài lòng, bèn giao hết tám trăm ngàn hộc lương cho Tuấn Hằng quản lý, bắt đầu thông cáo chiêu mộ dân phu ở các huyện.
Chỉ có một điều không được hoàn hảo cho lắm, chính là khi nhìn đến đội quân hai ngàn người mà Đô đốc tướng quân Hữu Dũng ượn, thì hắn không khỏi tức giận than trời, nghiến răng trèo trẹo.
Cái tên Hữu Dũng tướng quân này cũng thật là quá nhỏ nhen đi, có lẽ bởi vì nuốt không trôi được cục tức khi bị Quang Châu cướp mất một phần tư kho lương của cả Đạo Hoan Châu, cho nên hắn mới cố tình chơi xỏ lại một chuyến cho bỏ ghét.
Trong hai ngàn binh lính thì có đến một ngàn là lão binh già yếu, một ngàn còn lại chỉ là tân binh mới nhập ngũ còn chưa biết gì, trang bị thì thiếu thốn, rách nát, nhìn vào đội quân này, trông nó thật là thảm hại chẳng khác nào so với một đội quân ăn xin cả, điều này khiến cho Quang Châu rất là đau đầu.
Hiện thời Quang Châu rất là thiếu thốn người tài, cả văn lẫn võ.
Cũng còn may, Tốt trưởng – Thái Bình vốn là người xuất thân từ binh doanh bảo vệ kinh thành, cũng biết chút ít cách dụng binh, cho nên sau khi Quang Châu tái tổ hợp lại binh lính, liền giao cho hắn cùng Da Luật Thiên Ưng làm phó thống lãnh, chia nhau quản lý.
Lão binh thì lão binh, lão binh cũng có nhược điểm và ưu điểm riêng, nếu biết cách tận dụng khéo léo ưu điểm thì cũng không đến nỗi nào, nhược điểm của lão binh chính là sức chiến đấu khá kém, còn ưu điểm chính là mỗi người đều mang trong mình một cơ số kinh nghiệm sa trường rất phong phú, thành thử chút phiền toái mà Hữu Dũng cố ý gây ra cho Quang Châu cũng không thể nào làm khó được hắn.
Quang Châu sau khi điều đội quân này về thành An Nghệ, liền lập tức đăng đài điểm tướng, bắt đầu thao luyện binh lính.
Đầu tiên, hắn ra sức khen ngợi, tán dương công lao và những hy sinh của các lão binh đối với đất nước, khiến cho bọn họ cảm động đến nỗi lão lệ lưng tròng, đồng thời cũng không ngừng cổ vũ tinh thần phấn đấu của các tân binh, cuối cùng sai quan coi lương phát ngay tiền lương một tháng, thưởng thêm một tháng ọi người, còn ra tuyên bố sau này hễ là quân lính dưới trướng hắn, mỗi tháng đều được phát lương đầy đủ.
Triều đình Đại Cồ Việt theo quy định, trước nay đều là một năm mới phát lương cho binh lính một lần, chuyện lâu lâu lại nợ lương thì như cơm bữa, mà nay Quang Châu tuyên bố mỗi tháng đều phát lương định kỳ không thiếu một đồng, hơn nữa tiền lương lại cao hơn gấp rưỡi so với trước kia, những thủ đoạn này của hắn vừa ra lập tức khiến cho sĩ khí binh lính dâng lên cao ngút, người người kích động.
Chuyện này nếu mà suy xét cho kỹ, thật ra là chuyện vô cùng bình thường, binh lính một khi đem tính mạng của mình ra bảo vệ đất nước thì họ phải được hưởng đãi ngộ xứng đáng là điều hiển nhiên, chứ nếu không thì sau này, có ai còn có ý chí chiến đấu nữa.
Tái tổ họp binh lính, Quang Châu không phân ra lão binh hay tân binh gì cả mà trộn lẫn bọn họ vào với nhau, cứ ba người thành một tổ đội, một lão binh chịu trách nhiệm chỉ huy, kèm cặp hai tân binh, sau đó lại đề ra mấy điều quân luật nghiêm khắc để trị quân.
Bất tuân quân lệnh, chém !
Lâm trận bỏ trốn, chém !
Giết người vô tội, chém !
Trong một đội có một thành viên đào ngũ thì chém cả đội, một đội đào ngũ thì chém cả Ngũ, một Ngũ bỏ trốn thì chém cả Tốt, cứ như thế trong quân tự ước thúc, giám sát lẫn nhau.
Da Luật Thiên Ưng đứng trên đài cao, to giọng đọc quân luật, dáng người hắn cao to vạm vỡ, khí thế mạnh mẽ tựa như thiên tướng, mỗi từ “chém” phát ra từ miệng giống như là chém đinh chặt sắt, sắc lạnh vô tình, khiến cho nguyên một đám binh lính đang đứng dưới đài không rét mà run, lạnh cả tóc gáy.
Nhờ có cách quản lý như thế cho nên chỉ qua nửa tháng thao luyện, đội quân ô hợp ban đầu nay đã trở nên có hình có dáng, tiến lui đồng nhất, sức chiến đấu ổn định.
Về trang bị thiếu thốn thì chỉ có nước về sau từ từ tìm cách khắc phục, trước mắt cứ tạm thời dùng giáp và khiên bện bằng mây trang bị thêm, ngoài ra còn có giáo gỗ vót nhọn.
Nói chung trong số hai ngàn lính này, sức chiến đấu cùng trang bị hoàn mỹ thì chỉ có tối đa tám trăm người mà thôi.
Một tháng nữa lại trôi qua, khoảng thời gian này cũng đủ để Tuấn Hằng tuyển đủ dân phu từ các huyện ở trong Đạo Hoan Châu, thật ra hắn cũng không có nhọc công trực tiếp đi tuyển dụng mà giao hẳn việc này cho Bảo Nguyên thực hiện, người này làm việc thực sự là rất có năng lực.
Mọi sự rốt cuộc đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông, Quang Châu quyết định lựa chọn một ngày lành tháng tốt, thắp nhang bái tế trời đất, sau đó cùng với một ngàn binh lính và hai ngàn dân phu rồng rắn lên đường, hướng đến vùng đất mới.
Một ngàn binh lính còn lại giao cho Thái Bình chỉ huy, ở lại phòng thủ An Nghệ và Kim Lân, huyện thừa Bảo Nguyên cũng ở lại, hắn có nhiệm vụ vô cùng quan trọng đó là tập hợp chỉnh đốn dân chúng hai huyện, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc di dân quy mô sau này.
Ba ngàn người nối đuôi nhau mà đi, kéo thành hàng dài dằng dặc, đông đúc như một đàn kiến, kể từ đây lịch sử của nước Việt đã bắt đầu vì một con người nhỏ bé mà thay đổi.
- Ngươi nói cái tên cướp cạn đó thật sự đã đi rồi ?
Đô đốc tướng quân Hữu Dũng hiện thời đang ngồi trong soái trướng của binh doanh, trợn hai mắt lên mà hỏi quan Tham Sự - Hữu Nghĩa.
- Tướng quân nói khẽ ! Tướng quân nói khẽ ! Trấn Biên Nam Ải tướng quân thật sự là đã đi rồi, sáng hôm qua hạ quan còn mới vừa đi tiễn ngài ấy đây mà, trước khi đi, ngài ấy còn nhờ hạ quan nhắn lại với tướng quân rằng, ngài ấy thật sự rất kính trọng tướng quân, rằng tướng quân chính là một vị anh hùng cái thế lòng dạ rộng rãi trong lòng ngài ấy, ngài ấy mong rằng về sau sẽ còn có nhiều dịp tái kiến tướng quân thêm lần nữa.
Hữu Nghĩa lấm la lấm lét nói.
- Ta nhổ vào ! Cầu cho hắn chết rục xương ở cái xó khỉ ho cò gáy ấy cho rồi, tốt nhất là đừng nên bao giờ gặp mặt nhau nữa, nhưng nói gì thì nói, kẻ này quả là có tài dụng binh, bảo sao hoàng thượng lại tin tưởng giao trọng trách cho hắn là phải.
Đô đốc tướng quân Hữu Dũng sau khi nghe quan Tham Sự - Hữu Nghĩa nói Quang Châu vẫn còn muốn quay trở lại gặp mặt mình thì liền giống như đĩa phải vôi, giận giữ hét toáng lên.
Quang Châu lúc này đang nhàn nhã ngồi trên lưng ngựa, không hiểu sao bỗng dưng hắt xì liên tục mấy tiếng, tự hỏi quái lạ, hắn đưa mắt nhìn đoàn người đông đúc dưới tay mình mà trong lòng tràn đầy cảm khái.
Hắn vốn là một người rất sợ gánh vác trách nhiệm đối với người khác, nhưng đúng là ghét của nào trời trao của đó, hiện tại nắm trong tay tính mạng của mấy ngàn con người, không biết đối với hắn là họa hay là phúc nữa đây.
Vì buộc phải tránh băng ngang qua con sông Lam rộng lớn cho nên đoàn người chỉ còn cách băng đèo vượt dốc mà đi đường vòng, lộ trình độ chừng tám ngày là tới nơi, nhưng bởi vì đường rất khó đi, lại còn phải vận chuyển theo một lượng lớn lương thực và công cụ lao động cho nên thời gian kéo dài thành mười ngày.
- Đại nhân nhìn kìa, phía dưới kia chính là vùng đất mà tiểu sinh đã nói đến .
Tuấn Hằng cung kính nói với Quang Châu.
Đứng trên triền dốc, Quang Châu vội nhìn theo hướng cánh tay mà Tuấn Hằng đang chỉ, liền thấy phía dưới quả nhiên đúng là một thung lũng rộng lớn ngút ngàn, cỏ xanh, cây bụi rợp tầm mắt, địa thế vô cùng bằng phẳng.
Vùng đất này còn có một nhánh sông phụ lớn chảy ngang qua, đây là nhánh phụ lớn tách ra từ sông La Giàng, là sông nhánh lớn của sông Lam nằm ở trung tâm Hoan Châu, nhánh sông phụ này còn có một tên gọi khác là sông Vân.
- Dãy núi kia phải chăng có chín mươi chín ngọn ?
Quang Châu chỉ vào dãy núi hùng vĩ nằm ở phía Tây Bắc mà hỏi.
- A ! Sao đại nhân lại biết ?
Tuấn Hằng giật mình, kinh ngạc.
- Cách đây về phía đông nam chừng năm dặm phải chăng còn có một cái hồ nước ngọt rất lớn nằm trên một ngọn núi ?
Quang Châu không có trả lời mà lại tiếp tục hỏi, hắn muốn xác nhận những suy đoán trong lòng.
- Đại nhân quả nhiên kiến thức sâu rộng, hóa ra là ngài đã nắm rất rõ về địa thế của vùng này từ lâu, tiểu sinh đúng là múa rìu qua mắt thợ.
Tuấn Hằng chắp tay vái Quang Châu một cái, thái độ vô cùng kính phục.
Quang Châu cười nhạt, đưa tay vuốt mũi, hắn cũng chẳng buồn giải thích cho Tuấn Hằng biết cái gì.
Hồ Thiên Tượng, núi Hồng Lĩnh, những địa danh này chỉ cần là người ở thời hiện đại thì đều biết cả, vùng đất này nói trắng ra chẳng phải chính là thị xã Hoàng Lĩnh trong tương lai của tỉnh Hà Tĩnh đó ư ?
- Được rồi, không nói nhảm nữa, ngươi hãy đi truyền lệnh của ta ọi người tăng tốc di chuyển, nhanh chóng xuống dưới thung lũng dựng trại nghỉ ngơi, chờ tới sáng ngày mai sẽ lập tức bắt tay ngay vào công việc.
Quang Châu hướng về các quan phụ tá ra lệnh, mọi người lập tức chắp tay xưng “vâng” một tiếng lãnh mệnh, sau đó chia nhau đi các nơi sắp xếp.
Mặc dù là đi đường xa rất là mệt mỏi nhưng Quang Châu lại không hề qua loa chút nào trong khâu dựng trại.
Hắn chẳng những sai người chặt lấy cây gỗ, dựng rào xung quanh che chắn cẩn thận, mà còn vót nhọn các cọc gỗ, cột chúng lại với nhau tạo thành các chướng ngại vật, đặt so le phía trong khu trại, những chướng ngại vật này đều được phủ lên một lớp cỏ ngụy trang che khuất.
Sau đó, để cho chắc ăn, hắn lại phái ra hai trăm quân lính đi vào cánh rừng bên cạnh đóng quân, tạo thành một trại nhỏ bí mật, dự trù làm kỳ binh, lỡ như có gặp chuyện gì, khi cần thì cũng có thể hô ứng cho nhau, trong ngoài giáp kích khiến cho địch nhân rối loạn.
Lúc Tuấn Hằng còn đang bận rộn bàn bạc với Quang Châu để xin ý kiến thì Thiên Ưng lúc này chẳng biết từ đâu tới, đột ngột xuất hiện, chạy đến bên cạnh nói nhỏ vào tai Quang Châu cái gì đó, khiến cho sắc mặt hắn chợt biến đổi, đôi mày khẽ nhíu lại, sau khi suy nghĩ một lát lại thì thầm vào tai Da Luật Thiên Ưng điều gì đó khiến cho hắn lại hớt hải chạy đi.
Tuấn Hằng mặc dù cảm thấy tò mò nhưng cũng không dám hỏi gì nhiều, bản thân hắn là người thông minh cho nên hiểu rất rõ đạo nghĩa chủ tớ, cái gì cần biết thì biết và cái gì không nên biết thì đừng biết.
Ở giữa khu trại, Quang Châu cho người dựng lên một cái lều soái vô cùng bề thế, cắm cờ Đại Cồ Việt tung bay phần phật trên nóc, trông rất là khí thế.
Vất vả nửa ngày cho đến khi trời tối, cuối cùng mọi việc cũng đâu vào đấy, sau khi đi kiểm tra một vòng lớn, bố trí ổn thỏa, Quang Châu lúc này mới mang theo cảm giác mệt mỏi rã rời, trở về lều nghỉ ngơi.
Uống một hớp nước cho đỡ khát, Quang Châu lập tức quăng mình lên giường, oánh một giấc no say, với ba ngàn người trong tay, hắn hoàn toàn yên tâm rằng mình sẽ rất là an toàn, bọn cướp đường cướp chợ ở vùng này nhiều nhất thì hai ba trăm, ít nhất thì bốn năm người, tương quan lực lượng như thế thì làm sao bọn chúng dám ho he đánh chủ ý vào hắn cái gì.
Nói ạnh vậy thôi chứ ngay bây giờ mà quân đội Chiêm Thành hay Khơ Me dí đến đây thì hắn chỉ có nước lập tức cong đít mà chạy.
Chẳng mấy chốc cả khu lều trại đã rơi vào ngủ say, ban ngày bởi vì đi đường quá vất vả cho nên tất cả mọi người đều ngủ rất ngon, bọn họ không biết rằng, tối nay có một tai họa đang từ từ ập đến.
Cách khu trại không xa về phía tây bắc ba mươi dặm, dưới một khu rừng cây rậm rạp, lúc này có một đội ngũ khoảng ba trăm người đang tụ tập lại, thì thầm với nhau, ba trăm người này đứng ngồi lúc nhúc không ra hàng lối, người nào người nấy vẻ ngoài đầy vẻ dữ tợn.
- Tam ca ! Mấy anh em đi dò thám đã trở về.
Một người trong đám tiến lên nói nhỏ vào tai một người thanh niên mặc áo đen đang đứng khoanh tay trước ngực, lưng đeo một thanh trường kiếm.
Người thanh niên này nhìn bề ngoài có vẻ đơn bạc gầy yếu, thế nhưng từ trên thân thể hắn lại toát ra một loại khí thế sắc béng như lợi kiếm, lạnh lẽo khiến cho người ta không dám đứng gần, chứng tỏ võ công người này đã có hỏa hầu không nhỏ.
- Kêu bọn họ lại đây, nói rõ tình hình xem như thế nào.
Người thanh niên lạnh lùng ra lệnh.
Phía sau đám người chợt lay động, sau đó từ trong đội ngũ bước ra ba người, vẻ mặt đầy hưng phấn, hướng về người thanh niên mà nói :
- Tam ca ! Bọn em đã thám thính rất rõ ràng, quan binh lần này vận chuyển theo rất nhiều lương thực và dân phu, hình như bọn họ định khai phá đất đai và định cư luôn ở đây hay sao ấy.
Người thanh niên nhíu mày :
- Thực lực của bọn chúng như thế nào ?
Ba người thay nhau trả lời :
- Bọn họ có khoảng gần ba ngàn người, dân phu tay không tấc sắt chiếm hai phần ba, trong đó có nhiều phụ nữ, số còn lại là binh lính đi theo hộ tống, gần một nữa là binh già yếu, có lẽ chỉ có khoảng bốn đến sáu trăm binh lính là có thể chiến đấu, nhưng nhìn bọn họ trang bị hình như cũng không được tốt lắm, thương mây, giáo gỗ phần nhiều.
Đúng lúc này chợt có một người tai to, mặt nhọn xen vào :
- Ha ha ! Cái này là trời ban cơ hội tốt cho chúng ta. Lão tam ! Ngươi còn chần chờ điều gì nữa, bọn chúng ban ngày đi đường mỏi mệt, hiện thời chắc chắn là đang ngủ say như chết, lơi là đề phòng, đây quả là cơ hội tốt nhất cho chúng ta tập kích, chỉ cần cướp được số lương thực này, việc thống nhất cường đạo mười ba động tại núi Hồng Lĩnh của đại ca không phải là sẽ dễ như trở bàn tay hay sao, đây chính là đại công đó.
Người này chính là Minh Hải, nhị ca của động cường đạo lớn nhất núi Hồng Lĩnh, Động Hang Cọp, một trong mười ba động cường đạo.
- Nhị ca ! Không phải đại ca đã từng dặn dò, mọi sự đều phải nghe theo tam ca chỉ huy hay sao, huynh đã từng đáp ứng với đại ca mà sao bây giờ lại mau quên rồi ?
Một giọng nữ lạnh lùng vào lúc này bất ngờ vang lên chất vấn.