Giấc Mộng Xuân

CHƯƠNG 7

Hơi nóng dày đặc quấn quanh những hòn đá xây suối nước nóng, phong cảnh ở dưới ánh mặt trời bên cạnh ao lịch sự tao nhã có một phong vị độc đáo, chỉ tiếc không có người thưởng thức.

“Đừng ân…” Kiều Dĩ Hạm cắn môi, mắt nửa mở, hai cánh tay trần trụi tuyết trắng vô lực chống đỡ thân thể ngồi ở bên bờ suối nước nóng.

Uông Đông Nam kéo một bên bắp đùi trắng như tuyết của cô lên đặt ở trên vai, môi lưỡi ấm áp càn rỡ ở bắp đùi và nơi u mật riêng tư của cô liên tục liếm quanh vài vòng.

Đột nhiên ngẩng đầu, mồ hôi ẩm ướt lấm tấm trên trán, khiến khuôn mặt cương nghị của Uông Đông Nam tăng thêm vài phần ngang ngược, hắn cười khàn giọng hỏi: “Sao hôm nay lại kín đáo vậy, chịu đựng thống khổ sao?” Ngón tay hắn khẽ vuốt qua vết cắn trên môi cô.

Tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn cứng nhắc nghiêm túc, thế nhưng nhớ tới mỗi lần hai người hoan ái là cô lại không có biện pháp khắc chế những âm thanh kiều mị đó, thế mà hắn lại thúc giục.

Nửa trách mắng, nửa giận dữ đôi mắt trừng hắn, nếu như có thể, Kiều Dĩ Hạm tuyệt đối muốn cầm lấy dụng cụ tắm rửa hai bên bồn cây hướng hắn mà ném.

Hắn đơn giản được tiện nghi mà còn khoe khoang, căn bản cũng không quan tâm cô cự tuyệt, cường ngạnh mang cô đến suối nước nóng lộ thiên chẳng biết là có cách âm tốt hay không, những chuyện khó xử này không nói, lại còn nghi ngờ hỏi cô chưa đủ ra sức sao?

Bị cặp mắt mang theo dụ hoặc kia nhìn, Uông Đông Nam cũng sôi trào tình dục không thể dừng lại.

“Tiểu Kiều bảo bối, thích anh dùng lưỡi để lấy lòng em sao? Hay là ngón tay?” Hắn vừa nói vừa vươn ngón tay thon dài thăm dò vào nơi ẩm ướt của cô xuyên qua hoa kính, theo quy luật mà trêu đùa cô.

Cô không biết làm thế nào để đáp lại vấn đề xấu hổ này, nhịn không được ngửa đầu rên rỉ, hoa huy*t co rút rất nhanh, thật chặt bao vây lấy ngón tay hắn.

“Đụng phải, đụng phải.” Cảm giác tê dại không ngừng từ dưới bụng lan tràn, mắt Kiều Dĩ Hạm đầy sương mù nhìn lên, miệng khẽ nhếch, rên rỉ không mạch lạc.

“Ở đây?” Uông Đông Nam trong mắt đầy tinh quang, càng thêm cố ý ấn ngón tay đụng chạm đến thịt non, “Tiểu Kiều bảo bối, nơi này của em mẫn cảm vậy sao?”

“Không được, nơi đó tê dại.” Cuồng loạn lắc đầu tránh né, đôi mắt lanh lợi ngày thường của cô hiện tại hoen nước mắt, giọt lệ lớn chừng giọt nước đọng trên khóe mắt, làm cho cô có thêm mấy phần điềm đạm đáng yêu.

Hắn hơi nâng thân lên, cúi người hôn lên những giọt lệ ở khóe mắt cô, nhưng sau một khắc lại càng ác liệt hơn, tại nơi vừa bị mở rộng lúc nhanh lúc chậm khiêu khích ấn lên chỗ mẫm cảm đó, cô xoay mình mở to đôi mắt, môi đỏ mọng bật ra tiếng rên rỉ cao vút, lại bị hắn dùng môi ngăn chặn.

Khẽ liếm lên đôi môi sưng đỏ của cô, Uông Đông Nam vẫn một đường đi thẳng xuống đến nụ hoa phấn hồng đứng thẳng lên, đói khát mà vươn đầu lưỡi liếm qua liếm lại.

Động tác này không khác nào xé đứt một tia lí trí cuối cùng của cô, khoái cảm to lớn xông lên, khiến cho toàn thân cô run rẩy, không có biện pháp khắc chế mà hô lớn.

Lúc này, cái gì lí trí và xấu hổ, cô đều đã không còn bận tâm.

Cô bây giờ chỉ có thể nghĩ làm sao giãy dụa eo nhỏ nhắn đón ý hùa theo động tác của hắn, nghĩ làm sao thở dốc rên rỉ giải phóng khoái cảm trong cơ thể.

Cô không dám nhìn vào mắt hắn, sợ thấy trong mắt hắn hình ảnh một cô gái dâm đãng phóng túng, chẳng cảm thấy thẹn mà còn thêm đòi hỏi hắn càng thêm điên cuồng yêu thương.

Cô sao có thể như thế mà nhiệt liệt đáp lại mỗi một khiêu khích của hắn?

Rõ ràng là bọn họ vẫn chưa tìm cách xác định tình cảm của cả hai là như thế nào, nhưng thân thể từ lâu đã phản bội cô, cảm thấy vui thích khi ở dưới thân hắn.

Gò má trượt xuống một giọt nước mắt trong suốt, cô lại không phân biệt được là lệ vì kẻ khác mà chảy xuống, hay bởi vì tất cả đang giãy dụa trong lòng.

Thì ra trong lòng vẫn giãy dụa như vậy, thậm chí tràn đầy nghi hoặc, cô thậm chí vẫn thắm thiết khát vọng hắn nhồi vào khoảng trống rỗng trong cô, khát vọng hắn không ngừng ở bên tai cô nỉ non những lời nói bá đạo, một lần lại một lần muốn cứng rắn của hắn tràn ngập cô.

Đôi tay cô vòng qua ôm cổ hắn, đôi môi non mềm khi hắn bất ngờ nhìn chăm chú mà nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hắn, cùng lưỡi của hắn nhiệt liệt quấn quýt.

Cái gì cũng không cần nghĩ nữa, bởi vì…. giờ phút này cô chỉ có duy nhất một ý niệm – cô muốn hắn yêu cô.

“Sao lại trở nên nhiệt tình như lửa vậy, tiểu Kiều?” Hắn hơi lùi về sau, Uông Đông Nam có chút nghi ngờ nhìn Kiều Dĩ Hạm quyến rũ nằm úp sấp lên bồn nước.

“Anh không thích?” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Kiều Dĩ Hạm thêm vài phần kiều mị, quyến rũ khiến hắn không dám tin.

Hắn bị thay đổi bất thình lình của cô làm kinh ngạc, lập tức lộ ra một nụ cười, đem cô nhu nhược vô lực tùy ý loay hoay thành tư thế mình thích để thưởng thức.

Tuy rằng không biết tại sao cô lại thay đổi không còn bộ dáng phản kháng như trước, nhưng với hắn mà nói tuyệt đối vui vẻ chấp nhận.

Dù sao không có bất kì người đàn ông nào lại không thích người phụ nữ mà mình yêu thích ngoan ngoãn nghe theo mặc cho mình điều khiển, mà cô đột nhiên lại thuận theo cũng để cho hắn thỏa mãn được chủ nghĩa đàn ông.

“Không, anh rất thích.” Hắn cúi đầu cười ra tiếng, cánh tay khỏe mạnh ôm cô vào trong suối nước nóng, để cho cô xoay lại ngồi ở trước người hắn.

Hơi ấm của nước quấn quanh hai người, hắn cùng với cô thân thể trần trụi dát sát vào nhau, tiếng tim đập dồn dập cùng tiếng thở dốc ồ ồ đây đó đều không thể phân biệt được là của ai.

“Anh…”

“Em…”

Hai người đồng thời lên tiếng cũng đồng thời hai mắt nhìn đối phương, bầu không khí nhuộm tình dục cuốn lấy họ, khiến không khí có loại cảm giác cấp bách.

“Khó có khi bảo bối của anh chủ động như thế, để em nói trước đi.” Uông Đông Nam ngăn chặn dục vọng đau đớn, cố làm ra vẻ tiêu sái mở miệng.

Cô ghé vào tai hắn nói, hài lòng nhìn cả người hắn chấn động, toàn thân cơ thể căng thẳng, cứng nhắc giống như cục sắt: “Tôi là muốn nói….”

“Nói cái gì?” Hắn cắn răng gấp rút hỏi, chết tiệt! Kĩ xảo mệt nhọc này cô học ở đâu vậy? Khiến dục vọng của hắn thiếu chút nữa vỡ tung…

“Tôi nghĩ tôi muốn….”

Còn muốn nghĩ? Hắn cũng đã điên rồi!

“Vậy em từ từ suy nghĩ đi!” Chợt nâng mông cô lên, Uông Đông Nam đem dục vọng để ngay hoa tâm, sau đó nặng nề mà buông cô ra, khiến cứng rắn của hắn trong nháy mắt toàn bộ nhập vào trong hoa kính nóng bỏng.

Bất thình lình khoái cảm dạt dào ập đến khiến cho cô trong nháy mắt không còn cách nào mà khắc chế tiếng rên rỉ, hắn ôm chặt hông cô liên tục vặn vẹo lên xuống, ngồi xếp bằng ở trong suối nước nóng, càng thêm vô lại đưa dục vọng của mình đâm thật sâu vào trong cơ thể cô.

“A! Bảo bối, anh phục vụ em như vậy đã hài lòng chưa?”

“Hài lòng…” Cô nhắm nghiền mắt trả lời, hai tay ôm chặt hắn, thân thể dính sát vào gần hắn.

“Ngoại trừ thỏa mãn, còn có gì nữa không?” Hắn liếm tai cô, ở bên tai cô hỏi: “Anh muốn em nói ra…”

“Thật lớn, thật sâu…” Cô lắc đầu rên rỉ mang theo tiếng khóc.

Động tác hai người kịch liệt khiến bọt nước bám vào trong ao văng khắp nơi, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nước, tiếng rên rỉ và âm thanh thở gấp rên rỉ của nhau dung hòa làm một, phảng phất như một bảng hòa âm.

Tình dục nóng cháy thiêu đốt Uông Đông Nam, con ngươi đen láy nháy mắt cũng không nháy nhìn cô đang ở trên người hắn lộ ra vẻ mị hoặc, nhũ hoa tuyết trắng liên tục chớp lên giống như câu dẫn hắn hái chúng xuống.

Đúng vậy! Đây là hắn muốn cô!

Tuy rằng bình thường thản nhiên lạnh lùng như là không để hắn vào trong mắt, nhưng khi thân thể hai người kết hợp phù hợp tuyệt đối khiến cô không thể phủ nhận.

Huống chi………Cô tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận nhưng tất cả cảm giác của hắn với cô hẳn là cô cũng có cảm giác như vậy với hắn, nếu không cô làm sao có thể nghi ngờ hắn là gián điệp thương nghiệp, còn không phản kháng để cho hắn muốn làm gì thì làm.

“Bảo bối, một mình em nhanh như vậy, không thể được!” Hắn còn chưa thỏa mãn mà!

“Đừng ngừng… cho em…” Thân thể của cô liên tục dây dưa cùng hắn, thử trêu chọc tình dục của hắn.

“Được rồi, trước tiên thỏa mãn em đã!” Ôi! Ai bảo hắn đối với cô gái này không có cách nào chứ, cho nên tình nguyện hết sức phục vụ cô, cũng không muốn để cho cô khổ sở mà!

Nắm chặt mông tuyết trắng để cho cô chống đỡ lên trên vách bồn, Uông Đông Nam thay đổi tư thế ngồi biến thành quỳ, bắt đầu kịch liệt rút ra.

Cô nhịn không được động tác điên cuồng của hắn mà thốt lên tiếng nấc, vách tường co rút rất nhanh, rất nhanh thân thể cô run rẩy đạt tới cao trào.

Rút ra dục vọng vẫn như cũ cứng rắn thẳng tắp , Uông Đông Nam gọn gàng từ dưới nước nhảy lên, ngồi bên cạnh suối, nhẹ nhàng ôm lấy cô cả người đầy mồ hôi và vài sợi tóc dính vào trên gương mặt, khiến cô càng thêm xinh đẹp thẹn thùng.

Kiều Dĩ Hạm nằm ở trên bờ suối, ngực bởi vì vận động kịch liệt mà phập phồng, hô hấp không kịp mà khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, thoạt nhìn không gì sánh được, ướt át mê người.

Hắn than nhẹ, không kịp quan tâm đến việc cô có kịp lấy lại sức hay chưa, kéo thân thể của cô qua đặt ở dưới thân, giống như là bàn ủi vậy dục vọng trong nháy mắt đưa vào trong miệng cô.

“A! Bảo bối, em thật là quá tuyệt vời.” Hắn thỏa mãn mà thở dài, lập tức đong đưa hạ thân ở trong miệng cô.

Cô vẫn còn bị hãm ở trong cao trào vừa rồi không có cách nào hoàn hồn, đôi mắt mê ly vô ý thức ngẩng đầu nhìn nét mặt thỏa mãn của hắn, hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng theo động tác của hắn mà phun ra nuốt vào dục vọng của hắn.

Theo động hắn càng lúc càng lớn, vật to lớn chĩa vào cổ họng khiến cô càng ngày càng khó chịu, cô nhịn không được dùng đầu lưỡi muốn hắn đi ra ngoài, nhưng không biết như thế, càng làm cho động tác liếm chọc hắn như muốn phát cuồng.

Ôm chặt đầu của cô tốc độ phun ra nuốt vào nhanh hơn, thân thể Uông Đông Nam căng thẳng, ở mấy cái đâm nặng nề cuối cùng rút ra, tinh hoa bạch trọc phun ra trong miệng cô.

☆☆☆

Đến khi hai người thở hổn hển cuối cùng cũng hồi phục bình tĩnh, Uông Đông Nam cầm một chiếc khắn lông lớn để ở bể tắm, đem Kiều Dĩ Hạm ở trong nước gói kĩ, ôm đến bên giường, lại rót một cốc nước để bên miệng cô đút cô từng ngụm từng ngụm uống xong, cuối cùng lại vắt một chiếc khăn mặt lau mồ hôi trên gương mặt và thân thể cô.

Nếu như những cô nàng trước biết hắn phục vụ một cô gái này đến nơi đến chốn như vậy, nhất định toàn bộ đều không dám tin, hô to không công bằng.

Bởi vì hắn mặc dù phóng túng, nhưng chưa từng thể hiện quá quan tâm, trước hết để cho cô gái đó cao trào rồi mới để ý đến mình, càng không cần phải nói sau khi trải qua giường chiếu còn nghĩ hầu hạ cô chu đáo như vậy.

Khi hắn bận rộn, Kiều Dĩ Hạm vốn đã mệt mỏi nhắm mắt thì lại yếu ớt tỉnh, nhìn hắn chỉ mặc một chiếc quần dài đi lại trong phòng, thu dọn quần áo của cô vừa rơi lả tả và đồ dùng hàng ngày, nhịn không được mà có một chút cảm giác ngọt ngào.

Cái tên đàn ông thô lỗ này, thỉnh thoảng lộ ra ôn nhu săn sóc làm cho cô rất cảm động.

“Tỉnh?” Cầm trên tay quần áo đi tới tủ đầu giường, Uông Đông Nam cười đi về hướng cô.

“Ừ…” Kiều Dĩ Hạm đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, không dám đối mặt với nửa người trên tinh tráng của hắn.

Ông trời! Cô là vừa bị quỷ nhập vào người sao?

Không chỉ kêu dâm đãng, chủ động yêu cầu, thậm chí cuối cùng cô còn…Nghĩ tới những hình ảnh xấu hổ không lâu trước đó, khiến cho gò má cô nóng lên, không dám nhìn thẳng vào hắn.

“Em…”

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại cắt đứt lời Uông Đông Nam, hắn khẽ nguyền rủa , chuyển hướng, tìm kiếm vài cái, sau đó không vui ấn phím nhận máy.

Chết tiệt! Tốt nhất thật sự là có chuyện quan trọng, nếu không hắn tuyệt đối không tha cho cái tên gọi điện thoại phá hoại này! Uông Đông Nam âm ngoan nghĩ.

“Này! Lão đại, anh đang ở đâu vậy? Cấp trên nói là anh đem một chủ nhiệm của người ta mang đi không trở về, làm cho công ty lời đồn đại nổi lên bốn phía đó!” Lam Kỷ lải nhải oán trách, một chút cùng không chú ý người ở đầu giây bên kia đang tức giận bốc cháy hừng hực.

Lam Kỉ chết tiệt! Gấp gáp gọi tới lại chỉ vì loại chuyện đơn giản không đáng nói tới này sao? Hắn chán sống rồi sao?

Uông Đông Nam cười lạnh hai tiếng: “Lam Kỷ, nhiệm vụ tới của cậu muốn đi đến đâu? Iraq vẫn còn hơi ít buồn tẻ sao? Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể đề cử cậu.” Còn tặng kèm thêm một vé máy bay để khỏi trở về khiến hắn bực dọc.

Lúc này Lam Kỷ cũng nghe được người nào đó không thể đè nén tức giận, vội vã cười: “Lão đại… Điện thoại này không phải là tôi muốn gọi, đều là Lam Kỉ Dung hắn ép tôi , tôi cũng không muốn vậy.” Lúc này tình huống khẩn cấp, huynh đệ mình cũng có thể bán đứng, không có biện pháp ah, ai bảo uy quyền bức người!

“Loại chuyện nhỏ này không cần gọi điện thoại riêng nói cho tôi biết, hiểu không?” Uông Đông Nam nghiến răng nghiến lợi buông lời cảnh cáo, đè xuống phím kết thúc trò chuyện rồi tiện tay ném lên mặt đất.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Dùng khăn trải giường rộng lớn quấn quanh thân thể, Kiều Dĩ Hạm không hiểu nhìn Uông Đông Nam nổi giận đùng đùng.

Đây là lần đầu tiên cô thấy trên mặt hắn xuất hiện loại biểu tình dọa người như vậy, nhất là đáy mắt xẹt qua âm ngoan, khiến cô có chút sợ hãi.

“Không có việc gì.” Hai người nhàn rỗi không có chuyện gì làm gọi điện thoại đến phá đám! Uông Đông Nam hừ lạnh một tiếng.

“Thật vậy chăng?” Kiều Dĩ Hạm đi tới tủ đầu giường để quần áo và đồ dùng, vừa mới thò tay tìm quần áo của mình, lập tức đã bị một lực đạo phía sau kéo đi, ngã vào một lồng ngực ấm áp.

“Em muốn làm cái gì?” Uông Đông Nam tức giận hỏi.

Mới có chút khí lực lại muốn chạy? Lẽ nào cô thực sự không muốn ở lại bên cạnh hắn.

Kiều Dĩ Hạm liếc mắt nhìn Uông Đông Nam, tức giận nói: “Về nhà! Nếu không còn có thể đi đâu?”

“Anh không cho phép.” Hắn bá đạo lại trẻ con ôm thật chặt cô không tha, không cho cô rời khỏi hắn.

Ai biết được cô có hay không giống như trước đó, vừa mới rời khỏi tầm mắt hắn lại bắt đầu trốn hắn? Hơn nữa hiện tại đang trong thời kì thu lưới, không phải là thời điểm thích hợp để hắn có thể quan tâm cô nhiều hơn.

“Anh dựa vào cái gì mà không cho phép?” Vừa mới muốn nói chuyện thân mật với hắn thì cái tính tình thô lỗ này lại chạy ra ngoài, ôi! Kiều Dĩ Hạm nhịn không được ở trong lòng thở dài.

“Bằng việc anh là người đàn ông của em” Uông Đông Nam đắc ý nói.

“Tôi còn chưa có thừa nhận.” Cô khẽ nói buồn phiền phản kháng, làm cho mặt hắn thoáng chốc tối sầm lại, cầm lấy bả vai cô đột nhiên lay động.

“Em đều đã cùng anh lăn qua lộn lại, anh không phải người đàn ông của em thì là cái gì? Lẽ nào em không muốn chịu trách nhiệm với anh sao?” (đây là lí do sao hả trời????????)

Đôi mi thanh tú coi thường, Kiều Dĩ Hạm chẳng nói đúng sai nhìn hắn, “Hiện tại là thời đại nào rồi, có người quy định làm cái gì thì nhất định phải phụ trách sao?” Hơn nữa hắn cũng thật buồn cười, cô còn chưa hô lớn muốn hắn phụ trách, sao lại biến thành cô sẽ phụ trách hắn vậy?

Ai! Bất quá nói ra những lời này, xem ra cô thật sự bị thân thể hắn quyến rũ rồi!

“Người khác anh mặc kệ, thế nhưng em – Kiều Dĩ Hạm đều đã đem anh ăn sạch, nghĩ muốn phủi mông một cái không chịu trách nhiệm rời đi, tuyệt đối không thể nào!” Hắn như cô vợ nhỏ chỉ trích cô vậy, đáng tiếc vóc người cao to đã phá vỡ toàn bộ hình ảnh. *ai bị ăn đây???*

Cái này….coi như là khổ nhục kế trá hình đi? Mặc dù có chút chẳng ra gì.

“Được rồi! Bằng không anh nói xem, anh muốn tôi làm gì mới coi như là chịu trách nhiệm?” Cô lí trí mà nói ra suy nghĩ của mình, “Lẽ nào hôm nay tôi không đi coi như là phụ trách sao?”

“Dĩ nhiên không phải, anh muốn em gả cho anh.” Lời này vừa nói ra, không chỉ là Kiều Dĩ Hạm, ngay cả chính Uông Đông Nam cũng giật mình.

Hắn thích cô – không sai, thậm chí bởi vì cô mà hắn nao núng nhớ nhung mấy ngày qua, chỉ là….kết hôn? Cái suy nghĩ này rốt cuộc từ đâu xuất hiện, ngay cả chính hắn cũng không biết.

Dù sao hắn tuy rằng không phải kẻ phong lưu, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến vì một thân cây mà bỏ qua cả một cánh rừng!

Nhưng nghĩ đến có thể dùng một chiếc nhẫn đưa cho cô gái mà hắn yêu rồi khóa chặt cô ở bên cạnh, để hắn mỗi khi rời giường đầu tiên đều có thể nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của cô khi ngủ….Kết hôn tựa hồ cũng không phải là không thể chịu được.

“Gả cho anh? Tại sao?” Quá mức kinh ngạc khiến cho Kiều Dĩ Hạm thốt ra nghi vấn trong lòng.

Nghi vấn đơn thuần lại làm cho Uông Đông Nam cảm thấy không vui, tại sao cái gì? Gả cho hắn có gì không tốt sao?

“Nào có tại sao? Gả cho anh có chỗ nào không tốt? Chúng ta cũng đã lên giường, em không ghét anh, anh cũng không ghét em, như vậy không phải nên kết hôn sao?”

Cho nên hắn nói kết hôn chỉ vì hai bên không ghét nhau là được sao? Kiều Dĩ Hạm trong bụng cãi lại, gương mặt không cho là đúng.

“Thứ nhất, phụ nữ lên giường với anh tôi tin tôi không phải là người đầu tiên, cho nên phù hợp điều kiện này ít nhất có hơn một người, thứ hai: sao anh biết tôi không ghét anh?”

Kiều Dĩ Hạm phân tích rõ ràng nói.

Nghe xong phân tích của cô, Uông Đông Nam giống như sư tử bị chọc vậy, cả người kinh ngạc, trên khuôn mặt cương nghị xuất hiện những đường cong buộc chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em ghét anh? Em hẳn là không quên vừa nãy còn nằm trong ngực anh rên rỉ thở gấp chứ?”

Cô gái đáng đánh này dám nói ghét hắn?

“Anh…” Bị hắn trực tiếp đáp lại chặn miệng, Kiều Dĩ Hạm lập tức quay về lạnh lùng, “Chỉ có mình tôi thôi sao? Anh không phải cũng vừa thỏa mãn sao?”

Lại nói vừa rồi hắn thể hiện khí chất và hình tượng cũng không là gì cả, cô cũng không cần ủy khuất để mình chịu thiệt.

“Em…..” Cô gái đáng chết! Vậy mà dễ dàng khơi mào lửa giận không dễ dàng lộ ra ngoài của hắn?

Dù sao hắn cũng không phải là tiểu tử mới lớn ngây ngô, một chút khiêu khích này hắn vẫn có thể khắc chế, hơn nữa trong đầu vừa lóe lên một ý tưởng, khiến hắn không nhịn được lộ ra điệu cười vô lại.

“Anh cười cái gì?” Kiều Dĩ Hạm lùi lại, nhịn không được mà rùng mình một cái.

Hắn đột nhiên cười quỷ quyệt, nhất định là có quỷ!

“Không có gì.” Chẳng qua hắn tính toán chuẩn bị sẵn sàng, trước tiên phải giữ bí mật đã.

“Được rồi, hôm nay em đã xin nghỉ, ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ đưa em về nhà”

Câu trả lời này không có gì là không ổn, nhưng hắn đột nhiên thay đổi thái độ 180 độ, thực sự khiến Kiều Dĩ Hạm không thể không nghi ngờ.

“Tôi nghĩ hiện tại có lẽ…..”

“Lẽ nào anh không đáng tin thế sao?” Uông Đông Nam thu lại nụ cười vô lại, lộ ra biểu tình đáng thương.

Giống như là động vật khổng lồ tranh thủ ánh mắt thông cảm, khiến Kiều Dĩ Hạm chỉ có thể khe khẽ thở dài, ngoan ngoãn lên giường dưới tầm mắt đắc ý của hắn, dự định nghỉ ngơi một chút, dù sao cô cũng có chút mệt mỏi.

Chỉ là….Hy vọng quyết định của cô là không có sai!

Quả nhiên! Đối với một gián điệp thương nghiệp, cô rất không nên tin tưởng hắn nói bất cứ chuyện ma quỷ gì!

Nhìn xung quanh, cô tỉnh dậy thì phát giác mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ?

Một căn nhà rộng lớn, giường lớn mềm mại, còn có đầy đủ mọi thiết bị, thậm chí còn có thêm hai người chướng mắt luân phiên giữ cửa.

Cô muốn bước thử một bước ra cửa, một trong hai người giữ cửa liền nhanh chóng đi tới giữ chặt cô, để cho cô không có cách nào bước ra cửa nửa bước.

“Hì hì! Kiều tiểu thư, lão đại chúng tôi nói mấy ngày nay trước tiên cô ở trong phòng anh ấy nghỉ ngơi thật tốt, cô cũng không cần tìm chúng tôi phiền toái, muốn xem tivi, xem phim hoặc vui chơi giải trí cái gì đều có thể, tạm thời quên hẳn chuyện công việc , thế nào?” Lam Kỉ nịnh nọt lấy lòng, chỉ sợ khả năng sau này cô sẽ trở thành chị dâu của bọn họ.

Lam Kỷ Dung thì chưa nói cái gì, chỉ là lạnh lùng đứng ở cửa, ánh mắt lặng im nhìn chằm chằm Kiều Dĩ Hạm, không để cho cô lùi lại.

Kiều Dĩ Hạm chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi, đồng thời lần thứ hai lên án bản thân tại sao lại tin tưởng lời nói của tên đàn ông kia chứ?

“Các anh biết như vậy là làm ảnh hưởng đến tự do cá nhân của tôi không? Tôi có thể kiện các anh!” Bao gồm cả tên thô lỗ biến mất từ ngày đó nữa!

Lam Kỷ nghe lọt tai nhịn không được cười ha ha, tay ra sức đánh vào lưng huynh đệ mình, “Cậu có nghe thấy không? Cô ấy nói muốn kiện chúng ta! Thực sự buồn cười quá!”

Nếu bọn họ dễ dàng bị kiện như vậy, vậy bọn họ đã sớm không cần lăn lộn!

Lam Kỷ Dung trên mặt bình thản không gợn sóng, chỉ có khóe miệng lộ ra nụ cười nhỏ vui vẻ.

Kiều Dĩ Hạm cũng thông minh biết tự mình nói chuyện tiếu lâm rồi, những người đàn ông này nếu như biết sợ, còn dám trắng trợn như vậy sao?

Huống chi không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì mà lấy danh nghĩa cô đi công tác khi cô không có ở công ty, lần này lại càng không có ai đến tìm cô.

“Nói chung tôi muốn nói với anh ta, anh ta không được phép nhốt tôi ở chỗ này.” Cô để ý tranh thủ.

Nói chuyện? Anh em họ Lam nhìn nhau, mặt có điểm nghi hoặc.

Muốn nói chuyện sao? Lão đại biết dùng phương thức văn minh nói chuyện sao? Muốn tìm người đến không phải là vấn đề, vấn đề là từ trước đến nay lão đại luôn dùng “Nắm đấm” để nói chuyện, chị dâu không biết chuyện này sao? Hay là chị dâu tương lai này của bọn hắn thật ra là giấu tài, có thể cùng đại ca đánh võ?

Ai! Bất kể cô là tiểu bạch thỏ hay là thật không hiểu tính cách của lão đại, thì nói chung ở đây cũng không cho phép ra vào rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui