Tình hình là...!Hạ Diêu Nhi cứ đòi sống đòi chết, sau đó không biết từ đâu xuất hiện một nam tử bạch y, trực tiếp đánh ngất nàng, cướp người mang đi.
Mọi người trố mắt ra nhìn, một màn này xảy ra quá nhanh, khiến họ không thể thích ứng được.
Liệu Hạ Diêu Nhi có gặp nguy hiểm không a? Còn nữa, nam tử đó là người tốt hay người xấu? Có phải là bị mê muội bởi nhan sắc của nàng, sau đó cướp người....
Từ từ! Dừng!
Không cho phép suy nghĩ bậy bạ nha!
Lúc này, Lý Hồng Ngạn đã bị dọa đến thần hồn điên đảo rồi.
Rõ ràng trước nay ai cũng phải quỳ dưới chân nàng, thấp hơn nàng một bậc, nghe nàng sai bảo.
Mà ả tiện nữ kia lại dám đối nghịch với nàng, ý tứ chân thật muốn tìm đường chết.
Nhưng tại sao nàng không ra tay được? Trước kia rõ ràng...!số người chết dưới tay nàng...!gần như không thể đếm xuể.
Loại bỏ sự sợ hãi không nên tồn tại trong lòng.
Bây giờ trong đội ngũ chỉ còn lại chín người, việc vừa xảy ra cũng chẳng có ai nhắc đến làm gì.
Đơn giản chỉ là họ không muốn gây mất hòa khí, hơn nữa mấy cái mạng nhỏ này ở trần gian vẫn còn chưa đủ đâu a!
Đi khoảng năm canh giờ, rốt cuộc sắc trời cũng trở nên tối dần.
Mà trong năm canh giờ đó họ chưa từng nghỉ chân, Lý Hồng Ngạn cũng không còn vênh váo cao ngạo như ban đầu.
Lúc này, mặt trời đã tiếp xúc với đường chân trời phía xa xa.
Không khí trong Linh lâm đột nhiên trùng xuống, buổi trưa nóng bức bao nhiêu, buổi tối liền lạnh lẽo bấy nhiêu.
Chín người tìm được một thạch động nhỏ ở tạp, bên trong không lớn nhưng chí ít vẫn còn có thể chứa đến hai mươi người.
Vô Ly đi đâu, Mộc Du Tử liền đi đó.
Bám dai đến khiến người ta muốn phá hỏng hình tượng, chỉ hận không thể dẫm bẹp hắn dưới chân, nghiền xương thành tro.
Hiện tại trong nhóm có năm nữ bốn nam, sau khi phát sinh sự kiện 'sinh sinh tử tử', Lý Hồng Ngạn cũng không giống như lúc trước, hành hạ sai bảo đối với bọn họ.
Nhưng trong lòng ai cũng không tránh khỏi có những ấn tượng xấu với nàng.
Nói ra thì Lý Hồng Ngạn trời sinh hiếu thắng, kiêu hãnh ngạo mạn, xuất thân lại cao quý quyền lực, tài đại khí thô.
Bây giờ thể diện bị bôi nhọ trước mặt người lạ, tâm tình phức tạp, sắc mặt khó coi, lạnh lùng ngồi một bên không nói tiếng nào.
Từ tiểu thạch động nhìn ra, chỉ thấy khắp nơi hướng nào cũng là đường đá gồ ghề, cây cối to lớn cao vút trọc trời chắn gió.
Ngoài cửa động tĩnh lặng, bóng tối chợp chờn buông lây.
Đúng lúc này, đột nhiên có một ánh sáng vàng nhạt vụt qua, chợt nghe tiếng kêu nhỏ nhẹ của một loài sinh vật nào đó.
Đồng thời cũng có một nữ tử kích động hô lên: "Là Vân Nhai hạc!"
Tất cả mọi người nghe vậy, lập tức lật người nhảy ra.
Ở tu chân giới có một loại Vân Nhai hạc, nếu tuổi lên đến mấy trăm hoặc mấy ngàn, thân thể sẽ tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Vân Nhai hạc được coi là linh thú, tốc độ bay mười phần nhanh, khó bắt được.
Nhưng nó lại là thánh phẩm tu hành cực kỳ quý hiếm.
Vân Nhai hạc đã khó tìm, mà có thể phát sáng đích thực là lông phượng sừng lân.
Mấy ngàn năm chỉ từng nghe nói đến, chưa có ai thấy qua.
Nhưng tại sao nó lại xuất hiện ở đây?!
Bởi sự hiện hữu của Vân Nhai hạc, mọi người liều mạng đua nhau chạy ra ngoài.
Chỉ thấy, ở trên một mỏm đá cao gần đó phát sáng lan tỏa.
Vân Nhai hạc uy quyền giơ cao một chân, hai cánh quang mang nhàn nhạt vươn rộng.
Ngay tức khắc lòng tham nảy sinh, trong nhóm người có một nam tử nhảy qua.
Nhanh như chớp hướng về phía Vân Nhai hạc phóng đi.
Sau đó lại thêm hai nữ tử cùng kinh hô một tiếng, đồng loạt rút kiếm, vượt trước tranh giành quyền lợi.
Nhưng Vân Nhai hạc này đã khai mở linh trí, nhận ra có nguy hiểm ngay lập tức giăng cánh bay vút lên không trung.
Ba đạo thân ảnh cũng cùng lúc bay lên, tốc độ tuy không nhanh, nhưng từng đường kiếm khí sắc bén, uy lực quả thực không thể coi thường.
Vân Nhai hạc tuy nói là linh thú ngàn năm quý hiếm, nhưng nó cũng chỉ giỏi về tốc độ.
Hiện tại bị bao vây đường đi, đòn tấn công mạnh bạo từ ba phía xông tới, Vân Nhai hạc tất nhiên sẽ lộ ra yếu điểm.
Mà lúc này, Lý Hồng Ngạn cũng đã phi thân nhảy lên, rút phù chú ra chấn bay ba người kia.
Trấn Linh phù phẩm cấp cực cao, Vân Nhai hạc phát ra một tiếng rít vang vọng, gần như bị phù chú trấn áp.
Cho đến bây giờ, mọi người đều đã không thể đứng yên một chỗ nữa.
Trừ Vô Ly, Mộc Du Tử và một nam tử tên là Lộ Dạ Minh ra, những người khác đều đã vì lợi ích riêng mà động thủ.
Nhưng là họ không phải tấn công Vân Nhai hạc, mà là tung chưởng đẩy lùi Lý Hồng Ngạn.
Tận dụng thời cơ lấn chiếm lợi thế, nhìn tình hình quả thực có chút hỗn loạn.
Bị chặt chẽ vây khốn như vậy, Vân Nhai hạc lại không thể tấn công, càng không thể phòng thủ.
Từng tiếng rít vang nhọn hoắt cứ như vậy truyền ra, nghe kỹ cơ hồ phát hiện đó là một khẩu hiệu.
Mộc Du Tử đã sống đến mấy ngàn năm, thực lực cao thâm.
Vốn dĩ đối với những loại việc như thế này không có hứng thú, nhưng một chốc khi nghe được tiếng kêu giống như khẩu hiệu kia, làm hắn nhớ đến một chuyện.
Con ngươi mạnh mẽ co rút lại, Mộc Du Tử thần sắc không thể tin.
Kế tiếp, một chuyện xảy ra càng không thể tin hơn.
Chỉ thấy Vân Nhai hạc ngửa cổ rít thật dài, sau đó trên không trung liền hiện lên một ấn hiệu đỏ tươi.
Mộc Du Tử đến bây giờ rốt cuộc cũng biết lý do khiến Vân Nhai hạc xuất hiện ở đây rồi.
Trong đầu hiện lên một ý niệm, ngay lập tức Mộc Du Tử và Vân Nhai hạc cùng biến mất.