Không chỉ có ba người Vô Ly biến mất, mà những đệ tử khác và các phong chủ cùng chưởng môn cũng chui đâu mất tăm hơi.
Đừng hỏi con lệ thú thế nào, bẹp dí dưới đất!
Bây giờ ở đây chỉ còn lại vỏn vẹn bốn người ở đây, Tiểu Cửu và Lý Lam đang giao đấu triền miên, xung quanh thoáng qua ma khí ngự trị, chính là không biến mất mới bình thường.
Nhưng tại sao Vân Ngạo Phong và Vân Tuân Vũ lại không có xảy ra dị trạng gì? Có lẽ nào là do có kết giới bảo hộ?
Khả năng cao a!
Thấy giống như sự việc này không phải hiển nhiên, Vân Ngạo Phong rốt cuộc yên tâm.
Mà bỗng dưng, lúc này Lý Lam lại chuyển sát chiêu lên người hắn, mạnh mẽ tấn công, cũng may có kết giới che chắn, nếu không, phỏng chừng hắn đã một đường trở nên huyết nhục hòa đồng.
Vân Ngạo Phong đột nhiên bị nhắm đến, trong lòng hoảng lên một trận, hoàn toàn quên có kết giới bao che.
Đỉnh đầu tê rờn, thâm tâm đang có sóng dữ cuộn trào, tâm tình bất an mười phần.
Tiểu Cửu nhíu mày, động tác trên tay càng tăng thêm vài phần, nhanh chóng niệm quyết pháp phá tan chiêu thức của Lý Lam.
Lý Lam cơ hồ giống như là điên cuồng, trên mặt biểu tình khó chịu cùng tức giận, lại bị Tiểu Cửu ngăn cản một kích, đã tức lại càng thêm tức.
Nàng nói: "Ở đây vốn dĩ không có chuyện của ngươi, tại sao cứ phải hết lần này đến lần khác ngăn chặn chuyện tốt của ta? Nếu không muốn chết thì mau tránh ra!"
Tiểu Cửu trực tiếp xem nhẹ câu cuối cùng, động tác vẫn một mực lưu loát như bình thường, hơi thở không chút phập phồng, y thản nhiên nói: "Ồ? Vậy chuyện tốt của ngươi là gì nào?"
Lý Lam tận lực đề cao tốc độ, nghiêng người tránh đi một đạo linh quang màu vàng nhạt đang phóng tới.
Bỗng nhiên, Lý Lam vươn tay triệu hồi cây thương mục ở đằng xa, cầm trên tay điêu luyện xoay vài vòng, rồi nói: "Trên người hắn có thứ ta muốn, nếu như hắn giao ra, ta lập tức sẽ rời khỏi đây."
Vừa nói, ánh mắt nàng liền sắc bén đặt trên người Vân Ngạo Phong.
Nhưng là Tiểu Cửu sau khi nghe xong đồ vật trên người chủ nhân, đã không chút chần chừ cự tuyệt: "Vậy thì e là không được rồi!"
Người khác Tiểu Cửu liền không quản, nhưng đó là chủ nhân của y, bất cứ thứ gì trên người hắn có, đều không được người nào động chạm.
Hơn nữa, trên người Vân Ngạo Phong không là vật quý thì cũng là vật hiếm, phẩm cấp quá cao, người bình thường không thể sử dụng.
Chỉ là, hiện tại những thứ đó còn chưa đến lúc xuất hiện, nhưng mà cũng không dễ xuất hiện.
Bởi vì, nó chôn vùi trong linh hồn của hắn, cơ hội thức tỉnh hầu như là số 0, chỉ có một mình hắn mới có thể lấy ra.
Một bầu không khí sát khí nồng nặc, Lý Lam giương cao thương mục, trên trời vẽ lên một ấn ký huyết sắc.
Ngay lập tức, Vân Tuân Vũ bị một thứ gì đó vô hình mà mạnh mẽ đẩy ra xa.
Vân Ngạo Phong thoáng qua hoảng loạn, hoàn toàn không biết thế cục là như thế nào, giây tiếp theo liền đã rơi vào mơ màng.
Lý Lam vốn dĩ đi vào Nhân giới chỉ để thám thính tình hình của đại lục, sau đó truyền tin cho Ma Giới Đế Tôn - Tịch Quý Vu - cũng chính là phụ thân nàng, chuẩn bị cho lần xâm chiếm tiếp theo.
Gần ba tháng, Lý Lam đã trà trộn vào Nhân giới sắp được ba tháng!
Những tin tức cần thiết hầu hết đã không cần lo ngại, bây giờ chỉ còn duy nhất Hướng Linh Sơn phái là Lý Lam chưa biết rõ ràng tình hình, mạnh yếu vẫn chưa rõ ràng.
Cũng là gần ba tháng này, ngoại trừ Ma Giới Đế Tôn, không một ai biết được tung tích của Lý Lam.
Nàng hành sự dứt khoát cẩn trọng, một tia manh mối cỏn con cũng không để người khác phát giác.
Lúc đầu, Lý Lam tiếp cận Dương Huyền Tông ở Bắc Châu, trà trộn vào đó, tùy tiện giết chết một đệ tử, lột da mặc vào để ngụy trang.
Không mất nhiều thời gian, chỉ trong vòng hai ngày, Lý Lam đã lấy được bảo vật trấn giữ của Dương Huyền Tông.
Và tất nhiên, thể xác của tên đệ tử bị lột da đã bị Lý Lam thiêu hủy, bất luận kẻ nào cũng không thể tra một tia manh mối.
Địa điểm tiếp cận thứ hai là Loãn Tự Các cũng ở Bắc Châu, cũng giống như lần trước, Lý Lam xử lý nhanh gọn lẹ, sau khi cướp được bảo vật trấn giữ của Loãn Tự Các, nàng liền giao lại cho thuộc hạ trung thành của mình, nhờ người đó truyền tới tận tay Ma Giới Đế Tôn.
Tiếp theo là Tình Cơ Môn ở phía đông Nam Châu, Hoa Phong Kiếm phái ở phía tây Tây Châu, Giản Tuần Cung ở Đông Châu, Xuân Sơn Quan và Huyền Ô Tự ở Trung Châu ......
Còn có rất nhiều địa điểm, ngay cả các gia tộc có thế lực lớn mạnh cũng không tránh khỏi bị trà trộn vào.
Dường như Lý Lam trong vòng sắp đầy ba tháng đã đi gần hết khắp nơi trên đại lục.
Nhưng chí ít, Lý Lam cũng biết khi nào nên tiến, khi nào nên lui.
Những chỗ bị nàng tiếp cận cũng không phải tổn hại quá nhiều, mà nhiều nhất thì là...!chết một người, bảo vật trấn giữ bị đánh cắp.
Nhưng không phải không có người phát giác sự tình xảy ra quá mức trùng khớp, kinh nghi là điều đương nhiên, chỉ là không ai biết được người đứng đằng sau, và mục đích của người đó là gì.
Sự việc kỳ lạ này tự dưng sẽ khiến lòng người hoang mang lo sợ, vì vậy, các môn phái thân cận đều liên kết với nhau, phòng ngừa sự việc tương tự lại xảy ra.
Bây giờ chỗ duy nhất Lý Lam chưa tham dò được, không nơi nào khác chính là Hướng Linh Sơn phái.
Nếu không phải nàng bất ngờ phát hiện ra, thứ mình khao khát có được bao nhiêu năm nay lại đang ở trước mặt nàng, có lẽ đã không rơi vào tình cảnh như bây giờ, không để lộ thân thế, cũng sẽ không làm hỏng chuyện tốt của phụ thân.
Chính bản thân Lý Lam lại quá tham lam, nên đã đến nước này, tiến thoái lưỡng nan, thế cục rối bời.
Lại càng tai hại hơn, giữa đường tự dưng xuất hiện một kẻ không rõ tính danh tên tuổi, vốn dĩ chuyện sắp leo lên đến đỉnh cao, thế mà lại bị một cước đá xuống.
Lý Lam trong lòng tràn đầy điên cuồng hận, nàng trước giờ chính là ghét nhất những kẻ chuyên gây cản trở công việc của mình.
(Ngươi nói ngươi à?!)