Khi Tạ Lạc Sinh đến Thượng Hải đã là cuối thu, bầu trời xám xịt mây đen giăng kín, gió thu hiu quạnh, đã có vài phần lạnh thấu xương cắt da cắt thịt.
“Là Tạ thiếu gia sao?” Nói chuyện là một người trung niên mặc trường bào bằng vải bông, toàn thân lịch sự nhã nhặn, mặt mũi thân thiện.
Tạ Lạc Sinh mang theo rương hành lý, nhìn ông một cái, nam nhân trung niên cười cười, nói: “Tạ thiếu gia, tôi là quản gia Dung Lâm của Dung công quán, đặc biệt tới đón ngài.
”
Ông vươn tay, trong lòng bàn tay là một tấm ảnh đen trắng, là Tạ Lạc Sinh năm mười sáu tuổi mặc sơ mi trắng, đầu đội mũ mềm, rất tuấn tú hợp thời, trên mặt không có cảm xúc gì, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào máy ảnh.
Tạ Lạc Sinh năm nay đã 21, mặt mày nẩy nở, so với ngày còn thiếu niên, dáng người đĩnh bạt, đầu mày khóe mắt đã thêm vài phần thanh tú chỉ có ở người Giang Nam, lại thêm một ít phong trần tha hương phiêu bạc.
Dung Lâm nói: “Hôm qua Tạ tiên sinh đã gọi điện thoại, nói hôm nay ngài sẽ tới Thượng Hải.
”
Tạ Lạc Sinh lễ phép mà chàomột tiếng: “Lâm thúc.
”
“Làm phiền ông.
”
Dung Lâm cười nói: “Không phiền, Tạ thiếu gia quá khách sáo.
” Ông vừa nói vừa tiếp nhận rương hành lý trong tay Tạ Lạc Sinh: “Xe ở bên kia.
”
Bến tàu nhiều người chen chúc, người qua đường thần sắc vội vàng, phu kéo xe kêu la thét to, cu li trai tráng vai trần, bến tàu đan xen phản chiếu ồn ào nhộn nhịp, mặt nước sóng vỗ lấp lánh, như một bức tranh sơn dầu rực rỡ vô ngân trong một ngày tăm tối.
Tạ Lạc Sinh khi còn trẻ xa nhà, đến nước Pháp học y, vừa đi chính là ba năm.
Tạ gia kinh doanh tơ lụa, ở phương nam rất có danh tiếng.
Năm đó y quyết tâm xuất ngoại,Tạ lão gia tử không đồng ý, Tạ gia con nối dõi đơn bạc, Tạ gia ngoại trừ Tạ Lạc Sinh, còn có Tạ Nguyên Sinh anh trai của Tạ Lạc Sinh.
Có ai ngờ một nhà hai anh em, anh trai học đại học văn học, chuyên viết công văn thời sự trên báo chí, là một cây bút đỉnh cao trong giới báo chí, em trai đi nước Pháp xa xôi vạn dặm muốn học y, khiến Tạ Viễn Hành tức giận mỗi ngày chỉ biết than ngắn thở dài.
Hai tháng trước Tạ Viễn Hành phát điện báo cho Tạ Lạc Sinh, nói mẫu thân sinh bệnh để y trở về thăm, Tạ Lạc Sinh lo lắng cho mẫu thân lập tức khởi hành về nước.
Sau nhiều lần trắc trở, Tạ Lạc Sinh trở lại quê hương, lại nhận được một phong điện báo khác của phụ thân, bên trong nhắc nhở tình hình trong nước không yên ổn, bọn họ dời nhà đi tị nạn ở Cảng Thành, nếu Tạ Lạc Sinh trở về Thượng Hải, trước đến Dung công quán ở tạm một thời gian, chờ có cơ hội lại đi Cảng Thành đoàn tụ với cả nhà.
Dung gia cùng Tạ gia nói ra cũng có chút giao tình, cũng coi như là họ hàng xa.
Hiện tại người làm chủ ở Dung gia là Dung Thuật.
Dung Thuật —— nhớ tới người như vậy, trong đầu Tạ Lạc Sinh hiện lên một tấm ảnh chụp đăng trên báo, ảnh chụp người hoá trang Ngu Cơ trong phim, trên cổ gác kiếm, liếc mắt nhìn lại một cái, dường như có thể xuyên qua thời không nhìn thẳng vào lòng người.
Dung Thuật là một con hát hý kịch.
Tạ Lạc Sinh ngồi ở ghế sau, nhìn xe đi ngang qua toà nhà và người đi đường ngoài cửa sổ, trời đang mưa, hai bên đường trồng rất nhiều ngô đồng, đang rào rạt lay động một cách đau khổ trong gió lạnh.
Trên đường người qua lại thưa thớt, trên tường dán to áp phích một nữ nhân tóc xoăn, là minh tinh điện ảnh hot nhất hiện nay, đèn nê ông ở trong mưa lập loè kỳ lạ, mê loạn ánh mắt người xem.
Tạ Lạc Sinh nhìn tới xuất thần, nghĩ tới việc học chưa hoàn thành, nhớ tới người nhà ở Cảng Thành xa xôi, nghĩ tới chiến hỏa liên miên, vết thương nước mất nhà tan trước mắt dưới ngòi bút của huynh trưởng, trong lúc nhất thời lại có vài phần cảm giác mê man không yên, dường như bản thân trở thành gốc bèo không rễ, trôi dạt không biết đi hướng nào.
Không bao lâu, xe ngừng, Tạ Lạc Sinh lấy lại tinh thần, đã thấy Dung Lâm mở cửa xe, bung dù nói với hắn: “Tạ thiếu gia, tới rồi.
”
Ngón cái Tạ Lạc Sinh cọ xát quần của mình một chút, đáp lại rồi khom lưng đi ra.
Dung công quán là một biệt thự lớn kiểu Tây, rất lớn, giống như lâu đài cổ trong bóng đêm, đứng sừng sững trong đêm mưa, có thể nhìn thấy ngọn đèn dầu mơ hồ.
Tạ Lạc Sinh do dự một lát, mở miệng nói: “Lâm thúc, Dung tiên sinh……”
Dung Lâm cười nói: “Tiên sinh nhà tôi không thường ở nhà, hơn phân nửa thời gian tiên sinh đều ở rạp hát, rạp hát bên kia cũng có một gian phòng, tiên sinh ở bên kia nhiều hơn.
”
Tạ Lạc Sinh gật gật đầu.
Dung Lâm nói: “Kỳ thật tiên sinh tính tình rất tốt, ngài không cần lo lắng, lại nói nếu thực sự muốn xét đến bối phận, Tạ thiếu gia có thể gọi thiếu gia nhà tôi một tiếng thúc thúc.
”
Tạ Lạc Sinh không nói gì.
Dung Lâm nói: “Nhưng mà ——” hắn nhìn Tạ Lạc Sinh, nói: “Tạ thiếu gia là từng theo học ở phương Tây, tư tưởng rộng mở, rất nhiều chuyện đều nên……” Hắn dừng một chút, ôn hòa nói: “Nhìn thoáng ra.
”
Tạ Lạc Sinh nghĩ đến chuyện Dung Thuật đi học hý kịch, làm ở Lê Viên vẫn luôn bị người khác coi thường, Dung gia là gia tộc lớn, Dung Thuật lại trực tiếp đâm đầu vào làm Lê Viên, còn trở thành diễn viên nổi tiếng khắp nơi nam bắc, nói dễ nghe đây gọi là li kinh phản đạo, nói khó nghe chính là tự mình hạ thấp thân phận không lên được mặt bàn.
Tạ Lạc Sinh đối với kinh kịch cũng không đến mức gọi là thích, cũng không phải không thích, khách khách sáo sáo nói: “Kinh kịch là quốc tuý của Trung Quốc, Dung tiên sinh không sợ đồn đãi vớ vẩn, dấn thân vào nghiệp này, anh trai tôi khen ngợi Dung tiên sinh rất nhiều, Lạc Sinh cũng rất kính nể.
”
Hiếm khi trên mặt Dung Lâm lộ ra vài phần chần chờ suy nghĩ, chỉ cười cười không có nói thêm gì nữa.
Đi đến gần, vậy mà bên trong truyền ra âm thanh điệu tây bì nhị hoàng mơ hồ, trầm trầm bổng bổng, có vài phần cảm giác mờ mịt xa xưa.
Tạ Lạc Sinh giật mình, liền thấy bên trong đang ngồi một người.
Người này mặc áo ngủ màu đen, kiểu dáng rất tinh xảo, đại khái là trời sinh tóc xoăn tự nhiên cực kỳ xinh đẹp, mắt khép hờ dựa vào sô pha bằng da tối màu, tay đặt một bên, màu da trắng, năm ngón tay thon dài cân xứng, đầu ngón tay kẹp thuốc lá, khói thuốc tinh tế lượn lờ như sương trắng.
Đầu ngón tay nhịp nhịp theo giọng hát trong máy quay đĩa, nhìn rất lười biếng tản mạn.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân, người nọ mở mắt ra, ánh mắt đối diện với Tạ Lạc Sinh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tạ Lạc Sinh xấu hổ, không được tự nhiên mà cố mở mắt, nghĩ lung tung, đây là nữ quyến trong nhà Dung Thuật? Dung Thuật hình như không kết hôn —— đột nhiên, hắn nghe thấy Dung Lâm gọi một tiếng: “Tiên sinh, ngài đã trở lại.
”
Tạ Lạc Sinh ngây ngẩn cả người.
…… Dung Thuật?
Dung Thuật nhả khói, thản nhiên mà ừ một tiếng, giọng nói khàn khàn, nhìn Tạ Lạc Sinh.
Dung Lâm nói: “Tiên sinh, đây là Tạ thiếu gia Tạ Lạc Sinh, chiều nay đến Thượng Hải.
”
Tạ Lạc Sinh cực nhanh lấy lại tinh thần, nhìn Dung Thuật, mở miệng nói: “Dung tiên sinh.
”
Dung Thuật thu hồi ánh mắt, nói: “Trên đường vẫn thuận lợi?”
Tạ Lạc Sinh nói: “Rất thuận lợi.
”
Hai người đều là người tính tình đạm bạc, nói cũng không nhiều lắm, Tạ Lạc Sinh vẫn có vài phần khiếp sợ cùng hoảng hốt, trong lúc nhất thời lại càng không biết nói gì.
Dung Thuật cũng không để ý.
Hắn nói: “Thu xếp phòng?”
Dung Lâm chặn lại nói: “Thu xếp đã xong, tôi đưa Tạ thiếu gia đi lên.
”
Dung Thuật nói: “Chú nói dì Thanh làm ít đồ ăn,” hắn nhìn Tạ Lạc Sinh, “Tôi đưa cậu đi.
”
Cầu thang gỗ xoáy dài, hai người một trước một sau, Dung Thuật chỉ hút thuốc, không nói chuyện.
Tạ Lạc Sinh nhìn bóng dáng Dung Thuật, Dung Thuật nhìn rất cao, ngũ quan thâm thúy, mũi cao thẳng, lông mi đen dài, là kiểu đẹp tinh xảo phi giới tính.
Đốm lửa đỏ ở đầu ngón tay hắn cháy hơn phân nửa, hắn đưa lên miệng hút, khói trắng nhè nhẹ quấn quanh đầu ngón tay mượt mà, mùi nicotin chậm rì rì chui vào chóp mũi Tạ Lạc Sinh.
Đột nhiên, Dung Thuật dừng chân, quay đầu nhìn Tạ Lạc Sinh, giơ tay chỉ chỉ, nói: “Sau này cậu ở đây.
”
Tạ Lạc Sinh nhấp nhấp môi, nói: “Được.
”
Có vẻ Dung Thuật cũng không có hứng thú nói chuyện, phất phất tay, trực tiếp bỏ đi.
Ma xui quỷ khiến, Tạ Lạc Sinh nhìn theo bóng dáng Dung Thuật, bàn tay đặt lên tay vịn không tự giác siết chặt, cảm giác hoảng hốt không yên trong lòng càng nặng.