Tạ Lạc Sinh cả đêm không ngủ được.
Trong mộng dường như y còn ở trên chiếc tàu viễn dương định kỳ đưa đón khách màu trắng, vượt qua đại dương không bờ bến, đung đưa trên mặt nước, gió biển ẩm ướt cuốn theo khí lạnh, xâm nhập vào trong xương cốt.
Trong nháy mắt y lại bước vào Dung công quán, mở lò sưởi dưới chân tường, ấm áp, khiến cho ẩm ướt lạnh lẽo đều bị bỏ lại bên ngoài.
Trên sô pha tối màu kiểu dáng châu Âu có dáng hình nữ nhân tóc dài đang ngồi châm thuốc, thần thái lười biếng lạnh nhạt, khiến người đi đến phải dừng bước lại, không nhịn được nhìn rồi nhìn lại lần nữa.
Hương khói thuốc dây dưa triền miên, chui vào chóp mũi, lộ ra nét vàng son phù hoa ngợp trời.
Khi Tạ Lạc Sinh tỉnh lại trời đã sáng, bên ngoài mưa vẫn còn rơi, tí tách tí tách trên cửa sổ.
Tạ Lạc Sinh đứng trước cửa sổ, kéo tấm màn dày nặng, từ xa nhìn ra ngoài, thấy cảnh tượng xa lạ, áp tay lên mặt kính lạnh băng, chậm rãi, rốt cuộc có vài phần cảm giác đã về nước.
Dung Thuật đã đi trước rồi, đến rạp hát.
Dung Lâm nói với Tạ Lạc Sinh, Tạ thiếu gia nếu muốn nghe diễn, hắn có thể cho tài xế đưa đi.
Nói xong lại cười, trong lời nói có vài phần kiêu ngạo, hơn nữa Dung tiên sinh hát kịch thực sự hay, người có máu mặt chân chính Lê viên nghe xong cũng muốn dựng ngón cái.
Đối với kinh kịch Tạ Lạc Sinh nói thích thì không hẳn là thích, ở Tô Châu thật ra thỉnh thoảng y có đi theo mẫu thân nghe hát vài vở, nghe một ít Bình đàn, nhiều năm xuất ngoại du học như vậy, phần lớn là xem ca kịch kiểu mới hoặc phim điện ảnh.
Trong đầu Tạ Lạc Sinh hiện lên hình ảnh Dung Thuật, chính là tấm ảnh chụp đã ố vàng trên báo trong trí nhớ, trở nên mơ hồ, không biết tại sao, lập tức lại sống động hẳn lên.
Đúng như Dung Lâm nói, Dung Thuật hiếm khi ở Dung công quán, kể từ sau đêm đó, Tạ Lạc Sinh cũng không gặp lại Dung Thuật.
Tạ Lạc Sinh ở Thượng Hải có mấy người bạn, đều là bạn học chung trước đây, chơi khá thân, sau khi bọn họ biết Tạ Lạc Sinh về nước, liền hẹn y đi ra ngoài chơi.
Tạ Lạc Sinh không từ chối.
Đều là người trẻ tuổi, ở giữa là Cố Bồi, tổ chức ở Bách Nhạc Môn.
Nơi nhộn nhịp nhất.
Vũ trường ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ kỳ quái loá mắt, bóng dáng uốn éo bao phủ sàn nhảy, ca sĩ xinh đẹp giọng hát mê người, đang hát bản tình ca miên man, hát câu chuyện tình yêu đau khổ không nói hết.
Cố Bồi nói: “Lạc Sinh, ở nước ngoài có gì hay, ngươi vừa đi chính là ba năm.
”
Tạ Lạc Sinh dựa vào sô pha, ngón tay thon dài, nói, “Không có gì hay, hoàn thành việc học mà thôi.
”
Một người khác tên Trình Viễn cười nói: “Việc học? Lạc Sinh, ngươi thật sự muốn làm bác sĩ hả?”
“Anh trai ngươi cũng đi làm nhà báo, công ty nhà các ngươi mặc kệ luôn hả?”
Cố Bồi chỉ mặt hai người khác, “Đi đi, các người cho rằng Lạc Sinh giống với các người, gọi là gì ——” hắn cười ra dáng vẻ một tay ăn chơi trác táng, vỗ vỗ vai Tạ Lạc Sinh, “Phá gia chi tử, bùn không trát nổi tường, mỗi ngày ăn no chờ chết, Lạc Sinh nhà chúng ta thực sự có chí hướng lớn.
”
“Sao lại là bọn tôi, cậu không phải chắc,” có người không vui, bóc mẻ hắn nói, “Cố Bồi, lão nhân gia nhà cậu cho cậu đi học, cậu hôm nay ôm bạn gái, ngày mai có hồng nhan tri kỷ, coi chừng không tốt nghiệp được.
”
Vài người nói chuyện cười mắng, Tạ Lạc Sinh thấy nhiều nên không trách, nâng ly uống một ngụm rượu, nghe được Cố Bồi hỏi hắn, “Lạc Sinh, hiện tại cậu về nước, có dự định gì không?”
Tạ Lạc Sinh buông chén rượu, nói: “Tôi chỉ tạm ở lại Thượng Hải, qua một thởi gian nữa đại khái sẽ đi Cảng Thành.
”
Cố Bồi gật đầu, ngồi dựa sát vào y, nói: “Cả nhà cậu đều đi Cảng Thành, cậu nên đi cũng phải.
”
Tạ Lạc Sinh ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Cố Bồi nói: “Chẳng qua hiện tại thế cục quá rối loạn, đánh nhau như vậy mãi không ngừng, thật sự muốn đi chỗ nào cũng không thuận tiện.
”
Hắn nói: “Nếu cậu muốn chạy, vẫn nhanh chóng chạy đi.
”
Tạ Lạc Sinh hỏi hắn, “Cậu thì sao?"
Cố Bồi cười rộ lên, chẳng hề để ý mà nói: “Bọn họ đánh đánh giết giết của bọn họ, tôi sống của tôi, ngần ấy năm trong nước không phải đều như vậy, hơn nữa Thượng Hải này khó mà hỗn loạn được.
Tạ Lạc Sinh nhìn hắn một cái, ánh đèn lay động chiếu vào từng gương mặt trẻ tuổi rạng rỡ, có cảm giác mơ mơ màng màng không thật.
Một lát sau, Cố Bồi đột nhiên chồm qua tới, lấy ly đụng đụng Tạ Lạc Sinh, nói, “Lạc Sinh, nghe nói hiện tại cậu ở tại Dung công quán?”
Tạ Lạc Sinh giật mình, “Ừ.
”
Cố Bồi nói: “Sao cậu lại quen biết với ông chủ Dung?”