“Ông chủ Dung?”
Cố Bồi cười nói: “Cũng không phải, ông chủ Dung, hắn chính là giác nhi nổi danh nhất hiện nay, mẹ tôi chị gái tôi đều mê hắn như điếu đổ.
”
“Cậu không ở trong nước nên không biết, ông chủ Dung chính là một nhân vật huyền thoại.
”
Hắn cố ý nhấn mặt chữ huyền thoại, vẻ mặt lộ ra vài phần ái muội, vài người xung quanh nghe được ba chữ ông chủ Dung, thần sắc cũng trở nên suy tư.
Không biết vì sao Tạ Lạc Sinh lại không thích vẻ mặt của bọn họ, lông mày nhíu lại, nói: “Mỗi người mỗi sở thích mỗi nhu cầu, Dung tiên sinh hát kinh kịch, chẳng qua là theo đuổi thứ mình thích.
”
Cố Bồi vỗ vỗ đùi, chậc chậc nói: “Cậu đó, cậu không biết đâu!”
Tạ Lạc Sinh nói: “Biết cái gì?”
Cố Bồi ai nha ai nha, đến gần Tạ Lạc Sinh, làm như kề tai nói nhỏ “Cậu gặp ông chủ Dung rồi chứ?”
Tạ Lạc Sinh nghiêng đầu, ừ một tiếng.
Cố Bồi nói: “Có đẹp không?”
Tạ Lạc Sinh ngây ngẩn cả người, nghĩ tới Dung Thuật, ngón cái không tự chủ được chà xát, không lên tiếng.
Cố Bồi nói: “Rất đẹp phải không, nữ nhân cũng không đẹp được như vậy” trong giọng nói của hắn có vài phần cố ý, “Nam nhân coi thường hắn nhưng lại thích hắn, nữ nhân yêu hắn nhưng lại chán ghét hắn…… Shh, tôi nhìn từng nhìn từ xa một lân, nếu không phải biết hắn là nam nhân, tôi còn tưởng rằng hắn là nữ nhân, phong thái kia không hề giống với lúc trên sân khấu kịch!”
Cố Bồi đang nói say mê, Tạ Lạc Sinh cái hiểu cái không, đột nhiên, ánh mắt ngưng trọng, y nhìn lướt qua vai Cố Bồi, vậy mà nhìn thấy Dung Thuật.
Dung Thuật lười biếng dựa vào sô pha, ánh đèn lập loè xoay tròn, phác họa ra ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ của hắn, toàn thân mặc một bộ sườn xám tơ tằm ôm sát, nút nghiêng khâm lại cái có cái không, hầu kết hào phóng lỏa lồ nhô lên, cổ thon dài trắng nõn, nhìn có vẻ tản mạn tuỳ tiện, trong phút chốc, yêu diễm phù hoa xung quanh chợt ảm đạm thất sắc.
Cách rất xa, dường như Dung Thuật đã nhận ra ánh mắt của y, hắn ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt không có gì cảm xúc gì như cũ.
Trong lòng Tạ Lạc Sinh giật nảy,nhanh chóng dời mắt.
Tạ Lạc Sinh mất hồn nghĩ chính mình chưa từng nghĩ tới, một người nam nhân có thể mặc sườn xám thành như vậy…… Như vậy —— một người nam nhân, Tạ Lạc Sinh đẩy Cố Bồi ra, cầm uống rượu một ngụm, Cố Bồi ở bên cạnh la lên, “Lạc Sinh, ngươi uống ly rượu của ta.
”
Tạ Lạc Sinh nhíu nhíu mày, đúng là y đặt ly rượu của Cố Bồi ở bên cạnh.
Bỗng nhiên, bên cạnh có người nhỏ giọng nói một câu, “Kia không phải ông chủ Dung sao?”
Tạ Lạc Sinh không nhịn được lại nhìn qua hướng đó, liền thấy có người ngồi trên đùi Dung Thuật, ui ngồi gần thật sự, dường như đang hôn môi, Dung Thuật vuốt vé sau cổ đối phương, năm ngón tay thon dài, đẹp đẽ mà mạnh mẽ, móng tay sơn màu đỏ rực rỡ yêu diễm.
Hai người tách ra, sắc mặt Dung Thuật không thay đổi, cúc áo sườn xám bị mở ra đã cài lại, hắn chậm rì rì nói gì đó với người đang ngồi, rồi đứng dậy đi về phía mấy người Tạ Lạc Sinh.
Lưng Tạ Lạc Sinh lập tức căng cứng.
Mấy người xung quanh đều im lặng hẳn đi, ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ có phần căng thẳng.
Dung Thuật cao ráo, mặc sườn xám, dáng người rất yểu điệu, có một loại gợi cảm khác hẳn với con gái, nhìn vừa thành thục lại có sự phong tình ngạo mạn lạnh nhạt.
Tạ Lạc Sinh gọi một tiếng, “Dung tiên sinh.
”
Dung Thuật nhìn Tạ Lạc Sinh, ừ một tiếng, nói: “Bạn của cậu?”
Tạ Lạc Sinh lúc nãy thấy Dung Thuật như vậy, hiếm khi trong lòng có phần bối rối, cố gắng giữ bình tĩnh, “Đúng vậy.
”
Cố Bồi xen mồm nói, “Ông chủ Dung, tôi, tôi là Cố Bồi, tôi là người hâm mộ xem kịch của ngài!”
Ánh mắt Dung Thuật chuyển qua Cố Bồi, lạnh nhạt gật đầu, nói: “Cảm ơn.
”
Cố Bồi nói: “Ông chủ Dung, khi nào ngài lên đài, chúng tôi ngóng trông ngài hát đến nỗi trong lòng cũng héo mòn.
”
Dung Thuật thuận miệng nói: “Mấy ngày nữa sẽ có vở mới.
”
Hắn hỏi Tạ Lạc Sinh, “Hiện tại tôi về nhà, cậu muốn đi cùng không?”