Cho đến khi Tạ Lạc Sinh ngồi trên xe, dần dần bỏ xa tiếng người ồn ào náo nhiệt, mới phản ứng được vậy mà cứ như vậy đi theo Dung Thuật, cùng hắn rời khỏi Bách Nhạc Môn thanh sắc khuyển mã*.
*Thanh sắc khuyển mã(声色犬马) là thành ngữ Trung Quốc, chỉ cách sống ăn chơi dâm loạn của giai cấp thống trị thối nát trước đây.
Hai người ngồi ở ghế sau, Dung Thuật nhắm mắt nghỉ ngơi, an an tĩnh tĩnh.
Trong không khí thoang thoảng mùi nước hoa, nhè nhẹ toả ra thu hút khứu giác của một người, mùi thơm ngào ngạt thần bí, ngửi vào lại có vài phần ý vị lạnh thấu xương.
Tạ Lạc Sinh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, cửa kính chiếu ra bóng dáng Dung Thuật, tóc dài uốn lọn, đường cong trên cằm mỹ lệ tinh xảo, hắn mặc sườn xám dài màu đen, xẻ đùi gợi cảm diêm dúa.
Tạ Lạc Sinh nhìn thấy thật sự khó có thể tưởng tượng, một người như vậy lại là nam nhân.
Thật ra không phải là hoàn toàn nhìn không ra hắn là một nam nhân, nhưng khuôn mặt của Dung Thuật bẩm sinh được ông trời ưu ái, còn ăn mặc như vậy, còn hóa trang, thực sự mê hoặc nhân tâm.
Đột nhiên, Dung Thuật nói: “Ở Thượng Hải thấy quen chưa?”
Lời nói này, như trưởng bối chiếu cố người trẻ tuổi.
Tim Tạ Lạc Sinh nảy lên, ngồi thẳng, nói: “Đã quen, đa tạ Dung tiên sinh chiếu cố.”
Dung Thuật không tỏ ý kiến, thản nhiên nói: “Nghe phụ thân cậu nói, cậu học y ở Paris?”
Tạ Lạc Sinh nói phải, y học lâm sàng.
Vài thập niên trước khi còn là Thanh triều, trong nước thịnh hành lập nghiệp cứu nước, Tạ gia là nhóm người xuất ngoại sớm nhất, tiến cử rất nhiều máy móc nước ngoài, tiêu tốn một đống tiền, cứng rắn xoay chuyển càn khôn thành gia tộc lớn một phương.
Dung Thuật như suy nghĩ gì, nói: “Lâm gia là thế gia hạnh lâm, cậu học y, sao còn bỏ gần tìm xa đi nước ngoài?”
Tạ Lạc Sinh kinh ngạc liếc mắt nhìn Dung Thuật, dường như Dung Thuật hiểu rất rõ về nhà bọn họ.
Tạ Lạc Sinh chung tình với y học là được ông ngoại của y ảnh hưởng.
Gia tộc ông ngoại Tạ Lạc Sinh là trung y thế gia, khi Tạ Lạc Sinhcòn nhỏ sức khoẻ không tốt, hàng năm đến nhà ông ngoại điều dưỡng thân thể, mưa dầm thấm đất, sau đó như bọn họ nói, kiên trì nghe theo ý mình xuất ngoại học y.
Dung Thuật giải thích: “Mấy năm trước khi mẫu thân tôi còn sống, Lâm lão tiên sinh đã từng khám bệnh cho bà.”
Lâm lão tiên sinh chính là ông ngoại Tạ Lạc Sinh.
Y mở to hai mắt, ngoài ý muốn nhìn Dung Thuật, ngoài xe đèn nê ông lập loè mê ly, xuyên qua cửa kính xe chiếu lên mặt Dung Thuật, khiến hắn càng thêm diễm lệ.
Dung Thuật như có cảm giác, quay đầu nhìn Tạ Lạc Sinh.
Bốn mắt nhìn nhau, Tạ Lạc Sinh giật mình, không tự nhiên mà né tránh.
Tạ Lạc Sinh bình tĩnh lại, nói: “Khi còn nhỏ có một lần cùng ông ngoại đi bệnh viện xem người ta dạy phẫu thuật, Tây y cùng Trung y hoàn toàn khác nhau, vô cùng thần kỳ.” Khi y nói chuyện trong giọng nói lộ ra vài phần thiếu niên, Dung Thuật cười nhẹ, ngẫm nghĩ nói: “Tạ gia ba đời đều làm kinh thương, không nghĩ tới, đến đời này của các cậu vậy mà lại có hai người chọn theo đuổi đam mê.”
Tạ Lạc Sinh có hơi ngượng ngùng, nhưng chợt nghĩ, nếu nói đam mê, có ai si mê hơn Dung Thuật? Quả thực đó không gọi là si, đó là điên cuồng.
Phút cuối cùng trở lại Dung công quán, tài xế ngừng xe, Tạ Lạc Sinh xuống xe trước, theo bản năng mở cửa xe cho Dung Thuật.
Dung Thuật cười như không cười liếc Tạ Lạc Sinh một cái, đứng thẳng khoanh tay, rõ ràng là một bóng dáng cao gầy thành thục gợi cảm nữ tính, mười phần phong vận.
Hắn nói: “Cảm ơn.”
Bên tai Tạ Lạc Sinh đột nhiên nóng lên, vậy mà hắn lại xem Dung Thuật như nữ nhân.
Dung Thuật đã lướt qua vai hắn chậm rãi bỏ đi, giày cao gót đạp lên trên mặt đất, rung chuyển cộp cộp.
Tạ Lạc Sinh nhớ lại lời nói dặn dò mờ mịt của quản gia, không thầy mà hiểu được, so với hát tuồng, Dung Thuật mặc đồ nữ, giả thành nữ nhân mới là chuyện chân chính kinh hãi thế tục.
Cũng không biết tại sao mà Tạ Lạc Sinh lại không hề cảm thấy kỳ lạ, giống như Dung Thuật làm gì cũng đúng lý hợp tình.
Người này trong xương cốt có sự khinh cuồng ngạo mạn miệt thị luật lệ trói buộc của thế tục.
Tạ Lạc Sinh rốt cuộc cũng là từng du học, lại trẻ tuổi, ở một quốc gia lãng mạn như vậy, mỗi người đều giơ cao ngọn cờ giải phóng bản năng, trong lúc nhất thời nhớ tới việc Dung Thuật làm, liền có vài phần khâm phục, loáng thoáng, hắn nghĩ, dáng vẻ này của Dung Thuật, thật đúng là —— xinh đẹp.
Đó là lần đầu tiên Tạ Lạc Sinh thấy việc hành xử khác người, phô trương rõ ràng, giống như phồn hoa diễm lệ, muôn hồng nghìn tía, chỉ một ánh mắt hết sức câu nhân, đã khiến người thấy không thể quên.