Giải Ẩn


Thời điểm bọn họ trở về đã muộn, quản gia Dung Lâm đã nghỉ ngơi.

Dung Thuật đứng ở huyền quan, tùy ý đá văng giày cao gót, gót giày lăn hai vòng, đế nhọn lăn đến dưới chân Tạ Lạc Sinh.

Tạ Lạc Sinh đang tháo giày, do dự một lát, cũng cất giày của Dung Thuật vào tủ giày.

Lạch cạch một tiếng, trong phòng sáng sủa, Dung Thuật cột tóc lên, để chân trần đi rót nước ấm giải khát, thấy Tạ Lạc Sinh còn đứng ở trong phòng khách, ánh mắt đang dừng ở trên người hắn.

Tạ Lạc Sinh trẻ tuổi, khuôn mặt anh tuấn thanh tú, vóc dáng cao thẳng như trúc, sơ mi trắng, áo khoác tây trang vắt ở khuỷu tay, rất có khí chất nhã nhặn cấm dục.

Dung Thuật dựa nghiêng trên quầy, đột nhiên nhớ tới có một năm, mẫu thân của hắn đến nhà ngoại Tạ Lạc Sinh dưỡng bệnh, hai người quen biết, Lâm lão gia tử ngày đó rất là vui vẻ, nói với mẫu thân của hắn, cháu ngoại của ông tròn một tuổi.

Ông lão vô cùng vui vẻ, mặt đầy ý cười, còn lấy ra một tấm ảnh chụp cho bọn họ xem.

Năm Dung Thuật chín tuổi, ảnh chụp đưa đến trước mặt, là một đứa bé còn trong tã lót vô tri vô giác trợn tròn mắt, trong miệng đang cắn ngón tay, được một nguời phụ nữ trẻ tuổi ôm, nhìn thật sự trắng trẻo đáng yêu.


Dung Thuật buông ly nước, nói: “Không còn sớm, nghỉ ngơi sớm đi.”

Tạ Lạc Sinh nhìn hắn: “Được, Dung tiên sinh.”

Dung Thuật không tỏ ý kiến, khi sắp đi lên lầu, lại quay người lại, dựa vào cầu thang gỗ xoay tròn, nói với Tạ Lạc Sinh: “Hiện tại thời cuộc loạn, ngươi yên tâm đợi ở Thượng Hải trước, không cần khách sáo.”

Tạ Lạc Sinh có hơi ngoài ý muốn, rũ mắt, ừ một tiếng, nói, “Đã biết.”

Ánh mắt thoáng nhìn một góc sườn xám, thướt thướt tha tha, giống một làn khói thuốc không nắm lấy được.

Ngón tay Tạ Lạc Sinh khẽ nhúc nhích, khô cằn cử động trong khuỷu tay áo.

Tạ Lạc Sinh vốn tưởng rằng mình sẽ không ở lại Thượng Hải lâu, nhưng hai trận mưa cuối thu đã qua, Tạ Lạc Sinh vẫn không tìm được thời cơ thích hợp rời khỏi Thượng Hải.

Thời cuộc hiện nay rung chuyển, khắp nơi đều đang đánh giặc, đừng nói máy bay quân dụng, dù là máy bay dân dụng cũng khó mà có được, đường ray cũng bị đánh bom hư hại nhiều nơi.

Trên báo tràn đầy tình hình chiến đấu, đứa nhỏ phát báo bên đường chạy vội thét to, nơi nào nơi nào bị bao vây, nơi nào nơi nào đang đánh giặc.

Nhưng thời gian chiến tranh loạn lạc, hoàn toàn không ảnh hưởng đến Thượng Hải ngợp trong vàng son.

Tạ Lạc Sinh không muốn mở miệng hỏi Dung Thuật, đợi chờ lâu rồi, chịu ảnh hưởng của thời sự, cũng có vài phần nôn nóng.

Thời điểm trung tuần tháng mười, Tạ Lạc Sinh nhận được điện báo của phụ thân, phụ thân nói với y, cứ yên tâm đợi ở Thượng Hải trước, còn nói y đi nhìn qua công ty Phưởng Chức của Tạ gia mở tại Thượng Hải.

Tạ gia làm kinh doanh lớn, Thượng Hải mở chi nhánh công ty.


Tạ Lạc Sinh cũng không biết những việc này, cũng không có hứng thú, đi qua một lần rồi cũng không để ý nữa.

Sau đó, y liên hệ với một vị đàn anh cùng học ở Paris, đàn anh làm việc ở bệnh viện.

Khi đi du học hai người đều là người Hoa, lại đều học y, Tạ Lạc Sinh tuổi nhỏ, bọn họ đều sẽ chiếu cố y nhiều hơn.

Đàn anh tên Hàn Túc.

Tạ Lạc Sinh ở trong trường học rất có danh tiếng, là thiên tài được thầy hướng dẫn nâng niu, Hàn Túc chỉ đơn giản mời y đến bệnh viện làm thực tập sinh.

Nhiệt tình không thể chối từ, Tạ Lạc Sinh có hơi động lòng, chưa từng từ chối, chỉ qya mấy ngày, Tạ thiếu gia trở thành bác sĩ Tạ.

Dung Thuật biết được cũng không nói thêm gì, Tạ Lạc Sinh muốn làm gì, Dung Thuật cũng không quan tâm.

Dung Thuật ngày thường bận, ngẫu nhiên trở về Dung công quán, hai người cũng không thường thấy mặt nhau, sau khi Tạ Lạc Sinh thực tập ở bệnh viện thời gian của bọn họ đã lệch càng thêm lệch.

Ngày đó trời mưa nhỏ, Tạ Lạc Sinh tan ca, mấy người bác sĩ bung dù, sóng vai ra khỏi bệnh viện.

Một người đột nhiên hỏi bọn họ muốn đi xem diễn không, ông chủ Dung buổi tối diễn Quý phi say rượu, mấy ngày trước hắn mua vé biểu diễn, vốn muốn hẹn người ta, nhưng có việc không đi được.


Thật vất vả đoạt được vé, không thể lãng phí.

Tạ Lạc Sinh trong lòng giật giật, nói, “Dung Thuật Dung tiên sinh?”

Hàn Túc cười nói: “Ông chủ Dung ở Thượng Hải, còn có thể là ai nữa.”

Người kia hỏi: “Các cậu có đi không?”

Tạ Lạc Sinh: “Tôi đi, cảm tạ.”

Hàn Túc đẩy đẩy cánh tay Tạ Lạc Sinh, nói: “Lạc Sinh, sao cậu còn có hứng thú với kinh kịch ?”

Tạ Lạc Sinh cười cười, nói: “Ông chủ Dung là nhân tài kiệt xuất của Lê Viên, có cơ hội thưởng thức ông chủ Dung biểu diễn, đương nhiên không thể bỏ lỡ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận