Giai Kỳ Như Mộng

Cô vùi mặt vào trong lòng anh, nói nhẹ: “Anh phải đồng ý với em, chữa bệnh cho tốt.”
“Được”
“Anh phải đồng ý với em, cho dù sau này thế nào, cũng không được bảo em rời xa anh.”
“Được.”
“Anh phải đồng ý với em, từ giờ về sau không được tìm đến những người phụ nữ khác nữa.”
“Được.”
“Anh phải đồng ý với em, phải yêu quý bản thân mình như yêu em.”
“Được.”
“Anh phải đồng ý với em, cho dù gặp phải chuyện gì, lúc nào cũng không được rời xa em.”
Cũng không biết là qua bao lâu, cuối cùng giọt nước lạnh lẽo rơi xuống đỉnh đầu cô, chầm chậm thấm vào trong tóc, cô không động đậy dựa vào đó, cuối cùng cũng không kìm được, khóe mắt nóng lên, lại không dám ngẩng đầu lên.
“Được.”
Anh chầm chậm nói: “Còn điều kiện gì nữa không? Muốn đưa ra thì đưa ra luôn đi. Vưu Giai Kỳ, anh phát hiện ra em thật phiền phức, sao em lại dính vào em chứ, vứt cũng không vứt nổi. Được voi đòi tiên, còn lắm lý lẽ, lại thích quản chuyện đâu đâu.”
Cô ngấn nước mắt, cười: “Hôm nay anh mới biết sao, nhưng đã quá muộn rồi. Còn nhiều điều kiện lắm, anh nghe cho rõ này: từ hôm nay trở đi chỉ được thương yêu một mình em, phải chiều em, không được dối em, mọi việc đã chấp nhận với em nhất định phải làm được, từng câu nói với em đều là thật lòng, không được bắt nạt em, mắng em, phải tin tưởng em. Người khác bắt nạt em, anh phải là người đầu tiên xuất hiện đến giúp em, lúc em vui, anh phải vui cùng em, lúc em không vui, anh phải dỗ dành cho em vui. Mãi mãi cảm thấy em là đẹp nhất, trong mơ cũng phải thấy em, trong trái tim anh cũng chỉ có một mình em.”
“Dài như vậy sao?”
“Không nhớ được thì lấy Mp4 ghi âm vào, hàng ngày mang theo, buổi sáng ngủ dậy nghe ba lần, buổi tối trước khi đi ngủ nghe ba lân, có thời gian thì nhét vào tai nghe ba lần nữa, đó gọi là ba cái ba lần.”
Cuối cùng anh phát giác ra điều không đúng: “Những lời lúc nãy em nói sao lại cảm thấy quen tai thế, hình như đã nghe ở đâu rồi.”
Giai Kỳ nói: “Lời thoại kinh điển như vậy anh không nhớ sao? Đó chính là trong “Kiêu hãnh và định kiến” của đài BBC Anh đấy.”
“Nói linh tinh, rõ ràng là trong “Sư tử Hà Đông” của Trương Bá Chi.”
Cô năm lấy điểm yếu: “Được rồi, còn tự nói là mình không bao giờ xem tác phẩm điện ảnh vớ vẩn của Hồng Kông, vậy sao anh lại biết “Sư tử Hà Đông” hả?”
“Anh chưa bao giờ xem, nhưng lúc đó anh đang theo đuổi một em, cho nên đi xem phim cùng cô ấy một lần, xem bộ phim đó.”
Cô đưa tay ra véo anh: “Anh còn dám nói, anh lại còn dám nói hả!”
Anh bị cô véo nghiến răng chịu đựng, cứ xin tha thứ: “Em nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi có được không? Sao trước đây không biết là em bạo lực thế này chứ?”
“Bây giờ mới biết hả? Hứ, thế anh có đi xem “Bạn gái bạo ngược” cùng cô ấy không?”
“Không, thật sự không có!”
“Em không tin. Chính sách của Đảng và Nhà nước anh biết rõ rồi đấy, thành thật sẽ được khoan dung, chống cự lại sẽ nghiêm khắc trừng trị.”
“Thật sự không có, xin Đảng và Nhà nước tin cho anh lần này.”
“Lịch sự của anh quá không trong sạch rồi, tin anh quá khó đấy.”
“Nhưng anh đã thành thật nói hết tất cả những vẫn đề còn sót lại trong lý lịch của anh rồi, hơn nữa, muốn cho phép người mắc sai lầm, càng phải cho phép người sửa sai lầm.”
“Vậy anh sửa đổi lại tư tưởng cho tốt, tranh thủ sự xử lý khoan hồng. Từ hôm nay, mỗi ngày anh phải đưa em đi xem phim Hồng Kông một lần, cho đến khi xem hết tất cả các phim Hồng Kong, coi như là anh đã sửa sai rồi.”
“Anh không chịu, thế không phải là cả đời này của anh hết rồi hay sao? Mỗi ngày một bộ, xem đến kiếp sau cũng không xem hết.” Anh cười xấu xa, “Có thể phạt anh hàng ngày cùng em làm một việc khác không? Ví dụ như là……..một việc thích đáng nào đó, vận động có lợi cho thể xác và tinh thần? Á! Á! Sao em lại véo anh? Em véo nữa anh hôn em đó, anh hôn đó, anh thật sự hôn đó……”
Giọng nói anh thấp dần, chôn dần vào trong sự hòa quyện của đôi môi.
Hai người hôn rất lâu rất lâu.
Có sự ướt át ấm ấm liếm trên bàn chân Giai Kỳ, một lúc một lúc, có tiết tấu, nóng ấm, một lúc sau lại quay ra liếm châm Nguyễn Chính Đông.
Thấy họ hoàn toàn không để ý, con chó bị bỏ rơi dừng việc liếm lấy lòng lại, dựng đuôi lên sủa nhẹ mấy tiếng, có ý muốn gợi sự chú ý của chủ nhân: “Gâu! Gâu gâu!”
Cuối cùng anh hơi dời môi ra, thì thầm: “Giáp Cốt Văn*, đừng làm ồn nữa.”
Giáp Cốt Văn không chịu khuất phục tiếp tục sủa.
Cô dùng sức vùng một lát: “Tại sao lại gọi nó là Giáp Cốt Văn?”
“Chúng ta lên lầu được không? Lên đó anh sẽ nói cho em biết, con chó này không ngoan.”
Giáp Cốt Văn bị người chủ trọng sắc khinh thú cưng làm cho tức giận, goàm chặt gấu quần của anh không buông ra.
Cô nhìn xung quanh nói với anh: “Em muốn xem phim.”
“Có thể thay bằng cái đề nghị vừa nãy không….”
“Quên đi nhé, em nói cho anh biết, thế là còn nhẹ đấy. Nếu không thì hằng ngày anh phải cùng em xem film truyền hình lúc 8h tốt, bắt đầu từ tuyển tập của Quỳnh Dao.”
Anh cầu xin: “Chúng ta xem phim Hông Kông vậy. Vào phòng ngủ của anh xem đĩa được không? Phòng anh có một phòng chiếu film trong nhà rất được.”
“Anh và Thành Chỉ là chuyện gì hả?”
“Hả?”
“Đừng có mà đánh trống lảng.”
“Em thích xem phim của ai? Thích đến rạp chiếu film, hay là thích ở nhà xem đĩa? Chúng ta xem Vương Gia Vĩ trước, hay là xem Nhĩ Đông Thăng? Hay là Ngô Vũ Sâm?”
“Ngô Vũ Sâm có đóng phim sao?”
“Không đóng à?”
“Chuyện Thành Chỉ là thế nào hả?”
“Sao em vẫn nhớ thế hả?”
‘Em sẽ nhớ cả đời này, em quên không nói với anh, con người em lòng dạ rất hẹp hòi đó.”
“Anh yêu em.”
“Cái gì?”
“Cho dù em có hẹp hòi hơn nữa anh cũng vẫn yêu em.”
“Vậy Thành Chỉ là chuyện gì hả?”
“Không phải chứ.” Anh kêu lên đau khổ, “Ngay cả chiêu sát thủ nhàm chán trong phim cũng đã dùng rồi, em vẫn còn hỏi sao.”
“Anh không nói với em, cả đời này em sẽ hỏi anh.”
“Em nói đó nhé, nói là cả đời này, thiếu một năm, một tháng, một ngày, một giờ, cũng không thể coi là cả đời được.”
Cô tỉnh ngộ ra, “Anh thành thật khai báo mau, năm đó đi xem “ Bá Vương Biệt Cơ”** với ai hả?”
“Sao em lại ghen thế chứ, anh đi xem cùng Trần Khải Ca.”
Cô vốn dĩ không tin: “Lừa người.”
“Thật sự không có lừa em, năm 1993 bộ phim đó được công chiếu ở Thượng Hả, đúng lúc anh nghỉ ở nhà, bên ban tuyên truyền đưa một đống vé tặng, đang nhàn rỗi nên đi xem.”
Cô kích động nắm lấy anh, “Anh đi thật hả? Vậy anh có thấy Ca Ca không? Trời ơi, buổi công chiếu đầu tiên của “Bá Vương Biệt Cơ”, 13 năm trước, lúc đó Ca Ca chắc chắn vô cùng nổi tiếng. Anh có tìm anh ấy xin chữ ký không? Có giữ lại thiếp kỷ niệm buổi công chiếu đầu tiên không?”
Cuối cùng anh chịu thua cô, “Sao em lại mê giai đẹp thế hả?”
“Bây giờ anh mới biết hả, em vừa dã man, vừa bạo lực, lại còn hẹp hòi, thích ghen, đặc biệt mê giai đẹp, đáng tiếc quá, bị lừa rồi phải không, biết muộn quá rồi.”
Anh hôn lên má cô, giống như hôn một đứa trẻ.
Sau đó ấm áp nói: “Anh chỉ hối hận một điều, anh hối hận rằng sao không gặp em sớm hơn. Để em chịu bao nhiêu đau khổ, còn bản thân anh lại đi vào bao nhiêu con đường không đáng.”
Chú thích
*Giáp cốt văn: văn tự cổ đầu tiên của trung quốc
Bá Vương Biệt Cơ: một bộ phim rất nổi tiếng của đạo diễn Trần Khải Ca.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui