Mạnh Hòa Bình đến rất sớm, anh có thói quen dậy sớm, xử lý mấy bức thư, rồi gọi điện thoại cho thư ký. Sau khi làm xong tất cả mọi việc, anh mới lái xe từ khách sạn đến.
Trong phòng khách im ắng, chỉ có cô Lý bận rộn trong phòng ăn, nhìn thấy anh cười nói: “Đông Tử và Tây Tử vẫn chưa dậy.” Hỏi anh: “Ăn sáng chưa?” đồ ăn sáng trên bàn rất phong phú, anh cầm một miếng bánh kẹp lên, đi ra cửa sau muốn đi xem hoa lan ở nhà trồng hoa, không ngờ lại có thể gặp được Giai Kỳ ở hàng lang sau nhà.
Cô quỳ ở đó đang tắm cho Giáp Cốt Văn, con chó này hiếm khi ngoan như thế, đứng ở đó không động đậy, nhưng cả cơ thể toàn bọt xà phòng, đám lông ướt nhẹp dính vào cơ thể, bình thường đã nhìn quen con chó này dữ dằn, bỗng nhiên biến thành da bọc xương, gầy đến mức có thể nhìn rõ từng chiếc xương, trông thật buồn cười.
Dáng vẻ cô chăm chú, cầm chiếc vòi hoa sen phun vào con chó, miệng vẫn còn dỗ dành: “Tiểu Giáp ngoan, xong ngay bây giờ mà.”
Nước chảy xuống từ những ngón tay trăng muốt mềm mại của cô, chảy xuống thân con chó, cô lấy chiếc lược chuyên dùng vừa chải vừa tắm, Giáp Cốt Văn lại cứ mở đôi mắt màu nâu, dáng vẻ buồn bã lộ ra răng năng trắng tinh, dường như là rất sợ nước.
Anh đứng đó nhìn, chỉ là không thể rời bước.
Giai Kỳ nghe thấy tiếng bước chân, cho rằng đó là Nguyễn Chính Đông, không hề quay đầu lại nói: “Con sâu lười cũng đã dậy rồi hả, chó của mình cũng không thèm quan tâm——mang chiếc khăn bông lớn cho em.”
Anh nhìn thấy chiếc khăn bông lớn ở trên giá, liền đưa cho cô.
Cô cầm lấy bọc vào Giáp Cốt Văn, mấy giây sau, bỗng nhiên lại quay mặt lại, nhìn thấy anh, hơi lúng túng cúi đầu xuống, im lặng lau lông cho con chó.
Cô gầy đi rất nhiều, cũng có thể bởi vì lạnh, sắc mặt hơi nhợt nhạt, mí mắt dưới hơi thâm, cô không ngủ được sẽ bị thâm quầng mắt, trước đây thật ra cô ngủ rất tốt, vừa mới lên giường được một lúc liền ngủ ngay, hơn nữa lúc nào cũng ngủ không đủ, có lúc ở bến tàu điện ngầm còn dựa vào anh chợp mắt, anh hay gọi cô là heo con. Mỗi lần hễ gọi cô là heo con, cô liền véo tai anh một cái: “Đồ đầu heo! Đồ đầu heo!”
Giáp Cốt Văn sủa nhẹ 2 tiếng với anh, anh không biết rằng miếng bánh kẹp trong tay đã bị nắm nát rồi, rơi hết xuống đất.
Cuối cùng anh quay người bước đi.
Bây giờ Giai Kỳ mới phát hiện ra bàn tay mình đang run lên, bàn tay cầm chiếc máy sấy tóc, đang run lên, sấy làm cho một ít lông của Giáp Cốt Văn dựng hết lên, lộn xộn thành một đám.
Cô tắt chiếc máy sấy, một lúc lâu sau lại bật lại, tiếp tục sấy khô lông cho Giáp Cốt Văn, tiếng ù ù của chiếc máy sấy kêu lên, âm thanh đơn diệu tê dại, còn cô tê dại giúp con chó chải lông, cũng không biết qua bao lâu, tiếng bước chân đằng sau lưng lại quay lại.
Cô quỳ ở đó không động đậy, cũng không nói.
Anh nói: “Anh cầu hôn Giang Tây rồi.” Dừng một lúc rất lâu sau, anh mới nói: “Bọn anh có lẽ sẽ ra nước ngoài tổ chức hôn lễ, cũng có lẽ không tổ chức. Như vậy đều tốt cho tất cả mọi người.”
Tiếng ù ù của chiếc máy sấy đang vang lên, gần ngay bên cạnh, môt chút gió nóng thổi trên mặt cô, cô ôm Giáp Cốt Văn, chải từng lớp từng lớp lông cho nó, hết sức chuyên tâm, dường như chỉ có như thế mới có thể không nghĩ ngợi gì.
Anh đứng giữa trung tâm của sân khấu, nói thật lớn cô mới có thể nghe thấy: “Ưu điểm của anh còn rất nhiều rất nhiều đó.”
Cô nói: “Em biết em biết.” Không kìm được liền cười.
Anh lại nói thật lớn một lần nữa: “Giai Kỳ, em có đồng ý lấy anh không?”
Cả đời này Giai Kỳ mãi mãi không thể quên, mãi mãi cũng không thể quên cái lễ đường nhỏ đó, cô đứng ở dưới sân khấu tối đen như mực, bên tai dường như còn có giai điệu của tiếng đàn piano vang vọng, còn trước mặt cô là sân khấu trống trải, anh đứng ở trung tâm của nguồn ánh sáng, lông mày và ánh mắt rõ ràng, mỗi đường nét trên khuôn mặt đều rõ ràng đến thế. Dưới ánh đèn chiếu sáng như tuyết, tất cả đều rõ ràng mà giống như là không chân thực. Ngay cả anh, đều giống như một giấc mộng ảo không có thực, tất cả đều giống như giấc mơ, đẹp và không chân thực như một giấc mơ.
Anh hỏi cô: “Giai Kỳ, em có đồng ý lấy anh không?”
Tất cả đều giống như giấc mơ, đẹp đến mức không chân thật giống như một giấc mơ
Giáp Cốt Văn liếm mu bàn tay cô, chiếc lưỡi nóng nóng, cô cúi thấp đầu, nghe thấy giọng nói của mình nhẹ mà nhỏ, nhỏ đến mức dường như không thể nghe được: “Em biết rồi. Cảm ơn anh.”
Cuối cùng anh đi mất.
Cô ôm Giáp Cốt Văn, cứ quỳ ở đó, chân tê dại đi, nhưng không thể động đậy. Giáp Cốt Văn đẩy cô, ngọ ngoạy để rút đầu ra khỏi giữa hai vai cô, mũi của nó ướt ướt lạnh lạnh, chạm vào mặt cô, lè lưỡi ra liếm cô.
Cô nghe thấy bản thân mình nói thì thầm: “Tiểu Giáp ngoan, đừng đi.”
Dừng lại một lúc, vẫn nói: “Đừng đi.”
Giáp Cốt Văn liếm mặt cô.
Cọ vào cô.
Cô cùi mặt vào đám lông xù của Giáp Cốt Văn, lớp lông mềm bông của nó dính vào mặt cô, ngứa ngứa, nóng nóng, dần dần thấm vào, chỉ là chầm chậm, không tiếng động, uổng công muốn ôm nó.
Nó ngọ ngoạy, một lần nữa chui đầu ra khỏi giữa hai vai cô, liếm mặt cô.
Giọng nói của cô nhỏ đến mức ngay cả bản thân mình cũng không nghe thấy: “Đừng đi.”
Không biết cô đã đờ đẫn bao lâu, cho đến tận lúc Nguyễn Chính Đông đến tìm cô, nhìn cô từ rất xa: “Giai Kỳ.”
Cô đứng dậy, mỉm cười với anh.
Cô đi dạo cùng với anh ở trong hoa viên, Giáp Cốt Văn theo sau họ từng bước. Trước đây lúc ở bên cạnh nhau họ luôn có rất nhiều chuyện để nói, hôm nay hai người lại đều im lặng.”
Cuối cùng, anh nói: “Hôm nay anh gọi điện cho cha, nói chuyện của chúng mình.”
Cô nhìn anh.
“Ông không đồng ý chúng ta ở bên nhau, anh không có cách nào thuyết phục ông, Hai năm nay sức khỏe của ông không được tốt, có quá nhiều việc ông phải lo lắng rồi, anh không muốn làm ông tức giận hơn nữa.” Anh tự lừa mình dối người quay mặt đi: “Giai Kỳ, em đi đi.”
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Được, chiều nay em sẽ đi.”
Anh đứng ở đó, cơ thể dường như hơi cứng đờ. Giáp Cốt Văn đứng dưới chân anh, lớp lông xù cọ vào anh, còn anh thì không động đây.”
“Em quay về giao lại hết công việc ở công ty, sau đó từ chức, rồi sẽ quay lại một lòng một dạ ở bên cạnh anh. Bất kể rằng có thể ở bên cạnh anh được bao lâu, bất kể rằng ai có đồng ý cho chúng ta ở bên nhau hay không. Nhưng anh đừng cứ mượn cớ thế này thế kia, muốn làm cho em rời xa anh.”
Cũng không biết bao lâu sau, cuối cùng anh cười cười: “Có lúc em thật sự cô độc đến dũng cảm.”
Không bằng nói cô ngốc.
Nhưng cô là như thế, đã khẳng định rồi sẽ không quay đầu lại.
Cô gọi điện về công ty, chủ động nói rõ bản thân mình trong một thời gian ngắn không thể trả phép đi làm được, muốn từ chức. Công ty từ trước đến nay đều rất thiếu người, những ngày cô không ở đó, đã làm liên lụy nặng nề đến các đồng nghiệp trong tổ của cô.
Cô đáp máy bay quay về làm thủ tục, trước khi đi dặn dò Nguyễn Chính Đông: “Nhiều nhất chỉ 2,3 ngày là em về thôi, anh phải tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đấy.”
Anh nói: “Anh đâu phải là trẻ con.” Dường như không hài lòng.
Cô nhón chân lên hôn anh: “Ngoan ngoan đợi em quay lại.”
Thời tiết Bắc Kinh đương nhiên là lạnh hơn Thượng Hải, rời xa hai tuần, giống như đã rời ra cả nửa thế kỷ.
Vừa gặp Châu Tịnh Anh, liền ôm cô một cái, sau đó mắng: “Ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi, tôi còn cho rằng cô thật sự bị lừa bán đi rồi đấy.”
Cô hỏi phản lại: “Vậy tại sao cô không gọi cho tôi.”
Châu Tịnh An xì một tiếng: “Tôi đâu dám? Cả công ty trên trên dưới dưới đều nói cô bỏ trốn theo một công tử nào đó, đã là bỏ trốn, sao tôi lại không biết điều đi làm phiền chứ?”
Cô cười: “Nếu tôi thất sự bỏ trốn, cũng sẽ nó với cô đầu tiên.”
Châu Tịnh An nghe cô nói muốn từ chức, phản đối: “Tại sao phải từ chức? Nghe nói ông chủ đã sắp xếp với bộ phận nhân lực rồi, nói là cho cô nghỉ phép dài ngày, tiền lương không hề thiếu một đồng.”
Cô nói: “Tôi không muốn hưởng lợi như thế, vốn dĩ công ty đã thiếu nhân lực, hà tất chứ.”
Châu Tịnh Anh nói với cô: “Đồ cố chấp, mấy năm nay cô chưa từng nghỉ phép dài, cũng coi như là có công lao với công ty. Hơn nữa sếp cũng đã nói rồi, cô chỉ cần thuận theo là được.”
Giai Kỳ nói: “Tôi hy vọng toàn tâm toàn ý ở bên anh ấy.”
Châu Tịnh An liên tục lắc đầu: “Đồ ngốc, chưa từng thấy ai ngốc như cô. Chẳng trách Từ Thời Phong nói cô đầu đu đủ, cô đâu phải là đầu đu đủ, mà là gỗ mục, không thể chữa nổi.”
Đầu tiên Giai Kỳ cười, sau đó bỗng nhiên tỉnh táo lại: “Ấy, Từ Thời Phong? Không phải là cô rất ghét anh ấy sao?”
Châu Tịnh An nói điềm nhiên như không: “Ồ, hai hôm trước tôi có một người bạn cần phải thưa kiện, tôi đi cùng đến chỗ anh ta tư vấn, cho nên nói chuyện phiếm với anh ta mấy câu.”
Giai Kỳ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà: “Thành thật khai báo, kháng cự lại sẽ trừng trị nghiêm khắc, nói đi, chủ động khai báo vấn đề, tôi sẽ bỏ qua cho cô.”
Châu Tịnh Anh phì cười: “Khai báo với không khai báo cái gì chứ, ai có liên quan gì tới anh ta hả.”
Giai Kỳ không tin, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của cô ấy, chỉ cười, không dồn hỏi nữa.