Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí

Translator: Bưởi

Beta: Thuỷ Tiên

Trên Weibo, chuyện này đã bùng nổ, phải gọi là nóng hừng hực.

Ngón tay Hồ Tuyết Dương run rẩy nhấn vào mở đề tài. Mắt nhắm lại cho đến rất lâu sau mới dám mở ra nhìn màn hình điện thoại, dòng chữ đầu tiên khiến cho trái tim cô ta bị bóp đến nghẹn ứ lại.

Quả nhiên là tiêu đề của trang Weibo chính thức, trong nội dung còn nhắc đến tên cô ta, còn chỉ đích danh trường Đại học Điện ảnh Đế Đô, giọng điệu giống như cô ta mang tội ác tày trời vậy.

Mặt mũi Hồ Tuyết Dương đỏ bừng, cô ta nhấn vào liên kết đính kèm đi đến trang Weibo chính thức của công ty Giải trí Hoàng Thiên. Nhìn thấy lời tuyên bố ngay phía trên cùng, sắc mặt cô ta tái nhợt, cả người ngồi trên giường không còn sức lực gì.

Các bình luận phía dưới bài Weibo vẫn đang tăng lên, tốc độ chia sẻ cũng vậy.

“Công bố thì tốt rồi, nên như thế, vậy mà lại bôi nhọ một người như vậy. Nếu không kịp thời làm rõ, chẳng phải sẽ hủy hoại một người vô tội hay sao?”

“Cũng may là có nhiều người tin tưởng Thập Nhất của tôi nên mới không để cho người ta đạt được mưu kế. Rốt cuộc người này là ai? Nam hay nữ vậy?”

“Đại học Điện ảnh Đế Đô, là bạn học của Thập Nhất, nhất định là như vậy. Bạn học mà lại làm ra loại chuyện này, nhất định là vứt hết mặt mũi trường học rồi.”

“Loại chuyện này cần phải tỏ thái độ cứng rắn. Nếu không xử lý như vậy, không biết sau này sẽ có bao nhiêu người làm ra loại chuyện như thế này nữa.”

“Việc bôi nhọ ngày nay chẳng tiêu hao khoản phí nào cả. Việc lần này làm rất tốt. Phải vậy mới để cho mọi người biết cái giá của việc bôi đen là gì, không phải chỉ cần cái miệng thôi là được.”

“Đây chính là đạo lý bịa đặt mang đến sự thoải mái nhất thời, bác bỏ tin đồn thì chạy gãy chân. Nếu chuyện lần này của Cơ Thập Nhất không có người đứng ra đính chính, hậu quả như thế nào, chẳng lẽ mọi người không biết sao?”

Trong khi hầu hết mọi người đều đồng tình với chuyện này, thì cũng có một số người cảm thấy việc công khai chẳng đẹp mắt chút nào. Dù sao thì cũng không dẫn đến hậu quả gì mà, khuyên người ta phải có lòng khoan dung.

Trước mấy lời bình luận cố chấp đó, một vài cư dân mạng bị chọc tức.

Trước tiên không đề cập đến việc công bố danh tiếng, nếu cô ta đã dám tiết lộ nhật ký trò chuyện riêng tư của Cơ Thập Nhất, còn cắt câu lấy nghĩa, thế này còn không phải là có tâm tư hủy hoại người ta hay sao? Nếu không giải thích rõ ràng, thì hiện giờ, không biết Cơ Thập Nhất đã phải chịu bao nhiêu lời mắng mỏ rồi.

Mà lúc này đây, người ta chỉ muốn kẻ đầu sỏ gây chuyện là Hồ Tuyết Dương xin lỗi thì lại nói là làm khó một cô gái, quả thực là tiêu chuẩn kép [*] quá rồi đấy.

[*] Tiêu chuẩn kép: Dùng để chỉ một người sẽ đưa ra phán đoán, hành vi trái ngược nhau đối với những việc có cùng bản chất.

Dưới sự điều tra nhiệt tình của cư dân mạng, rất nhanh chóng, một số thông tin cơ bản của Hồ Tuyết Dương được công khai. Là nữ, hơn nữa, theo lời của bạn học trong trường, vốn không quen biết hay có mối quan hệ gì với Cơ Thập Nhất.

Bấy giờ cư dân mạng đều đoán ra được rằng, có lẽ người này trông thấy người khác thì khó chịu, dẫu sao thì Cơ Thập Nhất cũng nổi tiếng như vậy, nhưng bản thân lại không có danh tiếng gì, nên dù có làm ra chuyện này cũng dễ hiểu thôi.

Có người còn liên hệ với video quay lén việc giải mã giấc mơ lần trước. Video này là quay lén, sau đó được người liên quan xác nhận là ở quán cà phê bên ngoài trường Đại học Điện ảnh Đế Đô, giờ ngẫm nghĩ lại, người đó có thể chính là Hồ Tuyết Dương này.

Rất nhiều học sinh trong trường hóng hớt không chê náo nhiệt, sôi nổi nhảy ra nói cảm nhận của mình về chuyện này, đều đến cọ một ít nhiệt độ. Dù sao thì sau vụ này, không biết đến khi nào mới nhắc lại tên tuổi Đại học Điện ảnh Đế Đô, chẳng nên để lỡ mất mấy cơ hội này.

Hiện giờ, thứ bọn họ mong muốn là cọ được chút nhiệt độ từ vụ việc bị phơi bày ra ngoài ánh sáng này.

Mà Hồ Tuyết Dương không liên quan gì đến bọn họ, sao trách cô ta được. Dù sao thì trong chuyện này, chính cô ta đã làm sai, còn để người ta bôi nhọ trường học nữa, đáng đời mà.

Vì vậy, một vài người nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa nhao nhao bày tỏ suy nghĩ của mình, giống như bản thân là người trong cuộc vậy, miêu tả sự việc một cách sống động, chỉ thiếu nước chưa nói ra một câu bọn họ tận mắt nhìn thấy.

Dưới tình hình này, tất nhiên cũng có một vài người có tâm địa bất chính bắt đầu bịa chuyện để cọ nhiệt mà không hề có chút xấu hổ nào, ví dụ như mấy tin tức Hồ Tuyết Như đã sớm ghen tỵ với Cơ Thập Nhất.

Nhìn thấy những lời bình luận kia, cuối cùng Hồ Tuyết Dương không nhịn được nữa, bắt đầu run lẩy bẩy.

Cô ta vừa mới về phòng ký túc xá đã phải nhận lấy sự mỉa mai của bạn cùng phòng, bây giờ bạn học còn ở trên mạng giẫm đạp cô ta như thế này, không ngại tung tin đồn nhảm, chỉ sợ chậm là mất vị trí.

Cô ta có phần oán hận bản thân tại sao không nhẫn nhịn được, tại sao lại đi tìm người ăn cắp tài khoản. Rõ ràng có thể có những cách khác, nhưng cô ta lại chọn cách vạch trần này.

Hồ Tuyết Dương đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không nhận ra lỗi lầm của bản thân. Bây giờ cô ta đang oán hận những bạn học tung tin đồn nhảm thật ngây thơ, cũng không xem lại bản thân họ cũng đang bôi nhọ người khác.



Sau khi Cơ Thập Nhất biết được sự việc đã được giải quyết, trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người Diệp Minh, Lục Hành Vân đều bày tỏ sự ủng hộ cô ngay sau khi sự việc xảy ra, tất nhiên bọn họ cũng bị một vài cư dân mạng không hiểu đạo lý chỉ trích. Trong đó, Lục Hành Vân là người thảm nhất. Anh ấy có nhiều fan nhất nên cũng vì vậy mà nhận được không ít tin nhắn riêng tư mắng chửi. Cô đều nhất nhất bày tỏ thái độ xin lỗi bọn họ.

Về phần một vài tài khoản marketing lúc làm sáng tỏ mới chia sẻ, thực ra Cơ Thập Nhất hiểu rõ cách làm này. Dù sao thì Weibo của không ít người nằm trong tay người quản lý, hơn nữa lại không có bằng chứng ủng hộ cô, lỡ như lật xe thì sẽ ảnh hưởng đến bản thân họ.

Việc này chung quy là do cô quá sơ ý. Cô đăng ký Weibo bằng số điện thoại, chỉ cần đổi là được, cũng may mà chị Thanh đã chuẩn bị một số điện thoại riêng tư, chỉ có rất ít người trong giới giải trí biết. Bình thường cô dùng hai số, Weibo cũng không liên kết với những thứ riêng tư kia.

Internet phát triển như vậy, thông tin rất dễ bị tiết lộ, chỉ cần biết một cái là có thể nắm được toàn bộ thông tin, quả thật khiến người ta chán ghét.

Về chuyện này, Liên Diệc cũng cảm thấy có lỗi với cô. Dù sao thì bọn họ cũng nhờ vào sự giúp đỡ của cô mà lại khiến cho cô bị liên lụy. Cũng may là chuyện được phát hiện sớm, xoay chuyển kịp thời.

Có điều, vụ án này vẫn chưa kết thúc. Bên phía bệnh viện lại xảy ra một chuyện.

—— Lưu Ninh không thừa nhận mình giết người.

Liên Diệc đành phải quay lại bệnh viện. Lần này anh ta vẫn đứng bên ngoài nghe báo cáo chi tiết cụ thể, đồng thời quan sát Lưu Ninh ở bên trong.

“Đội trưởng Liên, Lưu Ninh vốn đang rất yên tĩnh, ai mà biết tự nhiên anh ta lại trở nên tức giận, bắt đầu chỉ trích chúng ta nhốt anh ta ở đây là phạm pháp. Vì vậy chúng em phải vội vàng thả anh ta ra.” Viên cảnh sát trẻ tuổi cũng không còn cách nào khác.

Lưu Ninh này chính là một kẻ phiền phức. Lúc đầu đã thừa nhận hành vi phạm tội, mấy giờ sau thì hối hận rồi, còn nói là bị bọn họ dẫn dụ nữa.

Viên cảnh sát nhỏ bé nhìn sắc mặt của đội trưởng Liên, nhỏ giọng nói thêm vào: “Anh ta nói chúng ta đã dẫn dụ anh ta thừa nhận hành vi phạm tội, anh ta muốn kiện chúng ta…”

Liên Diệc lập tức hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt vẫn như cũ.

Phòng bệnh của bệnh viện đều có giám sát, trước đó bọn họ có quay video, chỉ là Lưu Ninh không biết mà thôi. Những lời anh ta tự mình nói ra không được phép thu hồi, tưởng đây là WeChat hả?

Bác sĩ không có mặt trong phòng bệnh. Nơi này rất yên tĩnh, ngoại trừ một vài tiếng động ở trong phòng bệnh.

Xuyên qua cửa sổ nhỏ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Lưu Ninh trong phòng bệnh nhàn rỗi đi qua đi lại, còn đá vào mấy đồ vật trên giường bệnh nữa. Gương mặt dữ tợn, trong mắt tràn đầy vẻ thù địch.

Liên Diệc đẩy cửa vào.

Nghe thấy tiếng động, Lưu Ninh lập tức nhìn về phía anh ta, lớn tiếng nói: “Anh nhanh thả tôi ra đi, nếu không tôi sẽ kiện mấy người tội giam cầm tôi!”

Liên Diệc bình tĩnh trả lời: “Nhìn tiền lương của anh, ngay cả tiền đi kiện người ta anh cũng không có đủ nữa.”

Lời nói này chọc phải điểm đau của anh ta, Lưu Ninh lập tức gắt gỏng, trực tiếp xông đến muốn động thủ, nhưng đối phương bình tĩnh không sợ khí thế của anh ta, khiến cho anh ta mới hùng hổ được nửa đường thì khô héo lại.

Nhưng giọng điệu của anh ta vẫn như cũ: “Trước đó mấy người gạt tôi thừa nhận tội giết người, nhưng tôi không thừa nhận. Mấy người đừng hòng vu cáo tôi, bắt tôi ngồi tù.”

Giọng điệu của anh ta khiến Liên Diệc khẽ cau mày.

Lưu Ninh này hiển nhiên khác với Lưu Ninh lần đầu tiên anh ta gặp. Lưu Ninh lúc đầu nhát gan, cười đùa cợt nhả. Nhân cách thứ hai lại thản nhiên thừa nhận phạm tội. Mà hiện giờ nóng nảy khác thường, hình như rất vội vã.

Nếu anh ta đoán không sai, thì đây có thể là nhân cách thứ ba.

Liên Diệc nói: “Đã tìm thấy chứng cứ giết người trong căn hộ của anh. Anh phủ nhận cũng vô ích thôi, càng miễn bàn đến chuyện anh đã thừa nhận rồi.”

Lưu Ninh trợn tròn mắt khi nghe thấy những lời Lưu Diệc nói, muốn phản bác lại nhưng không tìm được lý do gì, trong lòng cũng có chút chột dạ nhưng vẫn kêu gào lên: “Đây là mấy người cố tình dẫn dụ tôi thừa nhận. Lúc đó căn bản là tôi không muốn thừa nhận!”

Liên Diệc mỉm cười: “À, không muốn thừa nhận? Cuối cùng bản thân anh còn tự mình thừa nhận đấy chứ.”

Lưu Ninh: “…”

Đầu óc của nhân cách này không thông minh cho lắm. Liên Diệc có chút vui vẻ, phất tay nói: “Anh ở trong này chữa bệnh cho tốt. Mặc dù bị rối loạn đa nhân cách, nhưng phạm tội thì vẫn phải gánh chịu trách nhiệm.”

Lưu Ninh la to: “Mấy người đang giam cầm phạm pháp!”

“Ôi, anh còn biết giam cầm phạm pháp nữa cơ đấy.” Liên Diệc mỉm cười: “Tại sao không thấy anh nói giết người là phạm pháp?”

Lưu Ninh lại bị chặn họng.

Liên Diệc hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này đã có đủ chứng cứ. Chờ cơ quan tư pháp đệ đơn trình lên tòa án, đến lúc đó tòa án phán hình phạt như thế nào thì cũng đều phải lo mà chịu, đừng có giãy giụa nữa.”

Nói xong cũng mặc kệ Lưu Ninh ở phía sau nói cái gì, Liên Diệc trực tiếp đi ra ngoài.

Viên cảnh sát nhỏ vội vàng đóng cửa lại, nhìn người bên trong dáng vẻ hung dữ đập đập vào cánh cửa, hận không thể đá hư cánh cửa rồi chạy ra ngoài. Thấy vậy, mí mắt cậu ấy giật giật.

Trước đó, Lưu Ninh ở trong phòng bệnh gọi to gọi nhỏ, suýt chút nữa đã phá hủy bệnh viện. Bác sĩ không muốn đi vào, sợ bị đánh, dù sao thì ông cũng không biết tự vệ gì cả.

Viên cảnh sát nhỏ cũng không dám tự mình mở cửa. Lỡ như anh ta chạy trốn thì coi như xong, cho nên tốt nhất là cứ đóng cửa lại.

Vẫn là đội trưởng Liên lợi hại, có thể chỉnh đốn người được.

Lúc trở lại đồn đã không còn sớm, Liên Diệc đọc từ đầu đến đuôi tài liệu vụ án cắt cổ uống máu do cấp dưới tổng hợp, mới cẩn thận ký tên của mình lên đó.

Vụ án này đã xảy ra mấy ngày rồi, nhưng từ lúc bắt người cho đến khi xác nhận thì chưa đến hai ngày. Nói chính xác là hôm qua bắt người, hôm nay xác nhận.

Thật ra mà nói, tốc độ này không tính là nhanh. Nhưng mà nếu không có sự trợ giúp của Cơ Thập Nhất, sợ là bọn họ tìm được hung thủ, tìm đến nơi hung thủ ở, cũng sẽ mất không ít thời gian. Lần này trực tiếp đến nhà bắt người, tiết kiệm được không ít sức lực.

Liên Diệc khoanh hai tay, híp mắt suy nghĩ sâu xa.

Anh ta cũng cảm thấy hứng thú với Cơ Thập Nhất. Rõ ràng trước đây là một người không có biểu hiện gì. Từ sau vụ án Vương Mỹ Như bị giết thì trở nên thần bí, hành vi của cô lần nào cũng cực kỳ hợp lý, còn giúp đỡ bọn họ không ít.

Không phải nói bọn họ không tìm thấy hung thủ. Cảnh sát ắt có cách riêng. Chỉ là, ở trong tay Cơ Thập Nhất, bọn họ trực tiếp tìm ra hung thủ. Nói thật thì có thể tiết kiệm được thời gian ở giữa, đủ để cứu được không ít người.

Công bằng mà nói, Liên Diệc không bài xích [*] Cơ Thập Nhất.

[*] Bài xích: bác bỏ hay phản đối kịch liệt một ai đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui