PHẦN 10: GIẤC MƠ DỰ BÁO
Chương 101: Cơn co giật kỳ quái
Translator: Bưởi
Beta: Thuỷ Tiên
Sau khi sự việc trên Weibo lắng xuống, Cơ Thập Nhất trải qua hai ngày yên tĩnh ở nhà, sau đơ mới quay lại trường học.
Đến bây giờ cô đã xuất hiện trên Internet rất nhiều lần, vừa bước xuống xe đã bị người khác nhận ra. Mãi cho đến tận lớp học, trên đường đều được mọi người ngoái đầu lại nhìn.
Các bạn trong lớp nhìn thấy Cơ Thập Nhất tiến vào thì lại nhớ đến chuyện trên Weibo, âm thầm nhắc nhở bản thân, cô không phải là người dễ chọc. Kết quả của Hồ Tuyết Dương đối với người ham mê danh tiếng như bọn họ, thật sự quá tàn nhẫn.
Nhưng mà, nếu có thể tạo mối quan hệ tốt với Cơ Thập Nhất thì tốt, biết đâu công ty Giải trí Hoàng Thiên có thể cung cấp một ít tài nguyên. Cho dù không có tài nguyên nhưng nếu nhắc đến tên của Cơ Thập Nhất, có lẽ sẽ tốt hơn những người khác.
Trong lòng bọn họ suy tính, nhưng trên mặt thì không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào.
Một bạn học đến gần hỏi: “Hồ Tuyết Dương đã xin lỗi cậu chưa?”
“Đúng rồi, nhà trường đã thông báo phê bình, nhưng tớ chưa nghe thấy tin tức cô ta xin lỗi. Đây còn là đàn chị đó, không biết làm gương chút nào cả.”
Đối với câu hỏi của bọn họ, Cơ Thập Nhất lắc đầu mang theo cảm giác xa cách, Người đối diện biết ý của cô là gì, cười cười rồi rời đi.
Triệu Nghiên ở bên cạnh nói: “Tớ cá là cô ta không dám. Với danh tiếng này, sau khi tốt nghiệp, ai còn cần cô ta nữa chứ. Có điều, nói không chừng là cũng có người coi trọng danh tiếng như vậy.”
Bây giờ có rất nhiều người mang tiếng xấu, kha khá nhiều người xem đó là thế mạnh.
Lần trước có cái cô tiểu tam đẹp nhất gì gì đó vậy mà phong sinh thủy khởi [*], còn nhận được , ngay cả livestream cũng có mấy chục nghìn người xem, tiền kiếm chắc chắn không ít hơn mấy người đóng vai phụ.
[*] Phong sinh thuỷ khởi (风生水起): là một câu thành ngữ bắt nguồn từ Trung Quốc, mang ý nghĩa là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước chảy đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc. Hoặc có thể hiểu đơn giản hơn là sẽ được thuận buồm xuôi gió khi tìm ra địa thế thích hợp có gió có nước. Trong ngữ cảnh này có lẽ để chỉ cô tiểu tam đó tìm ra phương thức nổi tiếng thích hợp với bản thân nên đạt được danh tiếng, cho dù đó là tiếng xấu.
Loại xã hội quái dị này thực sự khiến một số người hài lòng. Mượn cơ hội tìm việc để trở nên nổi tiếng, không có việc thì tự tạo ra việc. Dù sao, chỉ cần đạt được kết quả nổi tiếng là được, không cần xem quá trình ra sao.
“Để mặc cô ta đi, bên tòa án đã thụ lý rồi.” Cơ Thập Nhất nói.
Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, cô vẫn rất tin tưởng vào pháp luật. Hơn nữa, cho dù Hồ Tuyết Dương không xin lỗi, cô cũng không hề hấn gì. Dẫu sao thì cô ta cũng đã cảm nhận được hậu quả của chuyện này rồi.
Không có sự trừng phạt nào tốt hơn việc cư dân mạng bị lợi dụng quật ngược lại.
Cô không phải là người lương thiện. Nếu Hồ Tuyết Dương dám trêu chọc cô thì cô ta phải biết hậu quả. Bây giờ cô thấy chuyện trên Weibo như vậy là đủ rồi.
Triệu Nghiên chớp mắt: “Có điều, hiện giờ có rất nhiều người muốn tạo quan hệ tốt với cậu đấy.”
Ngày đầu tiên cô vào ký túc xá lúc nhập học, cô biết rằng hai người kia không thích cô. Dù sao thì ngoại hình mang tính xâm lược này sẽ cướp đi rất nhiều ánh mắt của bọn họ, và có lẽ, trong những ánh mắt đó có cả đạo diễn.
Ở ký túc xá, quan hệ giữa Triệu Nghiên và Cơ Thập Nhất tương đối tốt. Chuyên ngành diễn xuất không tốt lắm, chuyện gì cũng dễ dàng suy nghĩ nhiều, cãi nhau là chuyện thường thấy.
Từ trước đến nay Triệu Nghiên đều không lo lắng về điều này, dù sao thì chuyên ngành diễn xuất cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi.
Triệu Nghiên quen biết rất nhiều người, trong đó có rất nhiều người trong hội sinh viên. Chuyện lần này bùng lên, vậy mà có người liên hệ cô ấy, nói muốn làm quen với Cơ Thập Nhất, trong đó có không ít nam sinh viên.
Triệu Nghiên khinh bỉ mấy chuyện này, cũng không nhìn xem bản thân mình có đức hạnh gì. Tổng giám đốc Tô của công ty Giải trí Hoàng Thiên đã trực tiếp vứt bọn họ xa lắc xa lơ rồi.
“Tớ lại không có tài nguyên, tìm tớ có ích gì chứ.” Cơ Thập Nhất nói.
Triệu Nghiên cười: “Người ta đến là vì danh tiếng của cậu, còn có quan hệ của cậu với Tô Minh Châu.”
Nói đến đây, Triệu Nghiên đột nhiên áp sát, nhỏ giọng hỏi: “Cậu thành thật khai báo cho tớ biết, giữa cậu và Tô Minh Châu có quan hệ gì, sao cậu ấy lại bảo vệ cậu như vậy?”
Cơ Thập Nhất hơi ngẩn ra, sợ là Triệu Nghiên đã nghĩ nhiều rồi: “Chị em đó, tớ và em ấy quen biết nhau từ nhỏ mà.”
Không nghĩ đến lại nghe thấy câu trả lời như vậy, Triệu Nghiên còn vỗ tay: “Nói cách khác là thanh mai trúc mã rồi. Gì mà chị em chứ, tớ thấy bộ dạng của cậu ấy, rõ ràng là có dục vọng muốn chiếm làm của riêng.”
Cơ Thập Nhất đang muốn phủ nhận, Triệu Nghiên lại nói: “Cậu đừng nghĩ là tớ không biết gì. Cậu diễn tổng cộng hai bộ phim, bộ nào cũng đều do công ty Giải trí Hoàng Thiên đầu tư, đặc biệt là bộ phim chiếu mạng. Nếu không phải cậu ấy đầu tư, sợ là đã chết yểu rồi. Nhưng mà tớ nghe nói, lúc cậu ấy đầu tư, cậu ấy vẫn còn chưa tiếp nhận Hoàng Thiên.”
“Nếu không phải là tình yêu đích thực thì tớ không tin đâu. Bố tớ cũng sẽ không vì tớ mà đầu tư một bộ phim chiếu mạng nhỏ cho tớ đâu.” Triệu Nghiên bĩu môi.
Nghe mấy câu Triệu Nghiên nói, Cơ Thập Nhất khẽ nhíu mày.
Cô biết chuyện Châu Châu đầu tư, nhưng đó là trên danh nghĩa của công ty Giải trí Hoàng Thiên, cô không biết trước đó đầu tư là vì cô.
Cô suy nghĩ một chút, nhớ lại cái ngày về nhà cũ họ Tô, hình như su khi Tô Minh Châu đi ra, ngày hôm sau đạo diễn Vương Hạo rất vui vẻ, thì ra là nói về chuyện này.
Triệu Nghiên đột nhiên hỏi: “Không phải là cậu không biết đó chứ?”
Cơ Thập Nhất mím môi không nói nhưng nét mặt đã biểu lộ rõ rành rành tất cả mọi thứ.
Triệu Nghiên âm thầm thở dài, bạn cùng phòng sẽ không phải là một người ngốc nghếch trong tình cảm đó chứ? Cô ấy đỡ trán, nói: “Đừng nói chuyện này nữa. Nếu cậu muốn biết, chẳng bằng chú ý đến thái độ của cậu ấy xem. Không cần phải xoắn xuýt chuyện này. Cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Nói như vậy, nhưng cô ấy thấy Tô Minh Châu rất được. Dù sao thì hai người này có cảm tình mười mấy năm, chuyển biến như vậy cũng không phải là không thể. Hơn nữa, với tình hình trước mắt, hai người rất có khả năng đó chứ.
Nghĩ đến đây, Triệu Nghiên bật cười, cô ấy thật sự rất muốn xem dáng vẻ Cơ Thập Nhất yêu đương là như thế nào.
Bên này Cơ Thập Nhất vốn thấy không quan trọng, bị tin tức đột ngột này gây chấn động, đầu óc không phản ứng kịp.
Ở trong lòng cô, Châu Châu vẫn luôn là em trai, mặc dù anh không thích bị gọi như vậy, cũng thỉnh thoảng gọi cô mấy tiếng chị. Nhưng tình cảm của hai người không phải là giả, dù sao thì bọn họ cũng đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi.
Trước khi đến thế giới này, cô vẫn luôn âm thầm nhìn anh trưởng thành, có thể coi là lớn lên cùng với anh, chưa kể đến mấy bước ngoặt quan trọng đều là cô khống chế.
Bây giờ đột nhiên có người nói với cô rằng Châu Châu thích cô, điều này khiến cô quá sức ngạc nhiên.
Triệu Nghiên nói nhiều như thế lại giống như người không liên quan ngồi bên cạnh, thấy Cơ Thập Nhất xoắn xuýt như vậy, lông mày hơi nhíu lại, quả nhiên là bộ dạng mỹ nhân ưu tư, khiến cho bản thân cô ấy không nhịn được mà thở dài não ruột mấy tiếng.
Bạn cùng phòng của cô ấy đúng là có dung mạo trời ban mà.
“Đừng suy nghĩ tới nữa, chuyện quan trọng nhất trong mấy ngày nay chính là ngày đạo diễn Dương Phiến đến chọn diễn viên.” Triệu Nghiên nói: “Nhận được giải thường rất quan trọng đó.”
Bị Triệu Nghiên cắt ngang như thế, Cơ Thập Nhất cũng vứt chuyện này vào một góc.
Chuyện đạo diễn Dương Phiến đến tuyển chọn diễn viên đã lan truyền khắp trong trường. Cho dù là sinh viên chuyên ngành diễn xuất hay các chuyên ngành khác đều háo hức nóng lòng muốn thử.
Người tinh thông tin tức cũng lấy được một số tin tức từ các nơi khác, nhanh chóng lan truyền: “Tiết lộ bối cảnh kịch bản, là câu chuyện thời đại bố mẹ chúng ta, nhưng nội dung không được tiết lộ, vì vậy chúng ta phải chuẩn bị thật tốt.”
Những người xung quanh đều vểnh tai lên lắng nghe, có người nghe thì vui vẻ, có người nghe thấy thì nhíu mày.
Điều quan trọng nhất trong phim nghệ thuật đoạt giải chính là diễn xuất, nếu diễn xuất không tốt thì nói gì đến việc đoạt giải.
Bọn họ đi học cũng học diễn xuất trong rất nhiều bối cảnh, đủ loại nhân vật tính cách khác nhau. Nhưng bối cảnh như vậy rất ít, dù sao, thời đại đó cũng quá u ám, không chỉ về chính trị mà còn về xã hội.
Nói cách khác, xuất phát điểm của hầu hết mọi người đều giống nhau.
Triệu Nghiên bình thản nói: “Đây quả nhiên là phim nghệ thuật trong phim nghệ thuật mà. Với bổi cảnh này, chỉ sợ là có mỗi mình đạo diễn Dương Phiến mới có thể điều khiển.”
Doanh thu phòng vé cuối cùng của phim nghệ thuật sẽ rất thấp, nhưng nếu đạo diễn giỏi, danh tiếng level max, thì khoảng cách đến chuyện đoạt giải không xa. Phim thể loại này và phim thương mại hoàn toàn ở hai thái cực.
Cơ Thập Nhất gật đầu đồng tình.
Cô cũng muốn thử thử bộ phim này. Mặc dù kết quả cuối cùng có thể không được như ý, nhưng mà vẫn muốn thử một chút.
…
Trong một ký túc xá cách đó không xa, lại xảy ra một chuyện khác.
Đây là một ký túc xá rất bình thường, phòng ở bốn người. Lúc này, trong ký túc xá chỉ có hai người, cực kỳ yên tĩnh.
Một cô gái mặt tròn ở phía dưới lo lắng hỏi: “Minh Nguyệt, cậu có khỏe hơn chút nào không?”
Sau đó giường phía trên truyền đến một giọng nói yếu ớt: “Tớ không sao rồi.”
Cô gái mặt tròn đáp một tiếng, lại nói: “Cậu uống chút nước nóng đi, lát nữa tớ đưa cậu đến bệnh viện.”
Lộ Minh Nguyệt ở trên giường không trả lời, cả người giống như bị lôi ra từ trong nước vậy, mặt đầy mồ hôi lạnh, bộ đồ ngủ mỏng manh trên người cũng bị thấm ướt, dính chặt vào người.
Tương ứng với điều đó, gương mặt cô ấy gầy gò, chiếc cằm nhọn như cái dùi, đôi mắt trũng sâu, bên dưới xuất hiện quầng thâm đen, cả người đều không có tinh thần, như mất hết sức lực.
Đúng lúc này, bắp chân của cô ấy hơi co giật khiến cô ấy không nhịn được mà nhíu mày lại.
“Minh Nguyệt, có phải cậu muốn xuống không? Nằm mãi trên giường cũng không tốt.” Cô gái mặt tròn bên dưới lại nói.
Lộ Minh Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, chỗ cô ấy đang nằm đã ướt đẫm.
Cô gái mặt tròn ở phía dưới nhìn áo quần Lộ Minh Nguyệt ướt đẫm cũng trợn tròn mắt.
Trong ký túc xá đang bật điều hòa, nhiệt độ đang là 25 độ. Sao có thể đổ mồ hôi nghiêm trọng như vậy được, thật đáng sợ.
Cô gái mặt tròn tên là Tô Mai. Cô ấy là bạn cùng phòng của Lộ Minh Nguyệt. Mấy ngày trước, Lộ Minh Nguyệt bắt đầu thức trắng đêm không ngủ. Ngày hôm sau thì có dáng vẻ thức đêm khiến người ra không nhìn nổi, hơn nữa, không chỉ có vậy, cơ thể Lộ Minh Nguyệt còn thường xuất hiện trạng thái co giật.
Bọn họ đã ở cùng với nhau gần hai năm rồi, rõ ràng là trước đây chưa từng xảy ra chuyện như thế này.
Lần nào đến phòng y tế kiểm tra cũng không phát hiện cái gì. Bác sĩ nói, có thể là cơ thể đang phát triển, một thời gian sau sẽ ổn. Nhưng mà, cứ cách mấy tiếng, chân của Lộ Minh Nguyệt đều sẽ co giật một lần, giống như bị mắc bệnh gì vậy.
Hôm qua càng nghiêm trọng hơn. Vốn chỉ có mấy tiếng đồng hồ thôi, lần này càng thường xuyên hơn. Vì vậy Tô Mai mới muốn đưa Lộ Minh Nguyệt đi bệnh viện khám, nói không chừng, chụp X-quang có thể phát hiện ra gì đó.
Nghĩ đến đây, cô ấy cũng nghi hoặc. Rốt cuộc là tình huống gì thế này. Cô ấy chưa từng nghe thấy căn bệnh nào mà chân liên tục co giật như vậy.
Lộ Minh Nguyệt bóp bóp chân, cẩn thận xuống giường tranh thủ thời gian nghỉ giữa các cơn co giật mà đi tắm rửa. May mà trong lúc tắm không xảy ra tình huống đặc biệt gì.
Chờ sau khi chuẩn bị mọi việc xong xuôi, hai người mới xuất phát đến bệnh viện.
Trên đường đi có không ít người đổ dồn ánh mắt vào hai người. Thực sự là do sắc mặt của Lộ Minh Nguyệt trắng bệch, có phần đáng sợ, giống như nữ quỷ, đã thế, cô ấy còn mặc đồ màu trắng nữa, trông càng giống hơn…
Tô Mai cũng nhìn chằm chằm cô ấy, chỉ sợ xảy ra chuyện gì.
Hai người bình an đến bệnh viện. Vừa bước vào, không biết có phải là do ảo giác hay không, Tô Mai chợt thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nhìn sắc mặt của Lộ Minh Nguyệt bên cạnh, có lẽ cô ấy cũng như vậy.