Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí

Translator: Bưởi

Beta: Thuỷ Tiên

Trong sân trường, trên đường chỉ có lác đác vài bóng người.

Lộ Minh Nguyệt nghe điện thoại: “Alo?”

Tô Mai nghe thấy giọng nói của cô ấy không đúng, biết ngay người ở đầu dây bên kia điện thoại gọi đến có chuyện mờ ám.

Ở trong phòng ký túc xá của bọn họ, Lộ Minh Nguyệt được xem là kiểu người có tính tình tốt, hầu như không có ai ghét cô ấy, hơn nữa, nhân duyên trong lớp cũng rất tốt, cô ấy rất ít khi ghét người khác.

Giọng điệu có phần chán ghét này, rõ ràng người ở đầu dây bên kia là người mà cô ấy ghét.

Giọng của Lưu Nhạc Nhạc truyền đến: “Minh Nguyệt, khi nào cậu đóng nốt số tiền còn lại vậy?”

Lộ Minh Nguyệt hỏi lại: “Không phải tớ đã đóng tiền rồi sao? Đúng rồi, tớ muốn…”

Cô ấy còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị đầu bên kia cắt ngang: “Cậu phải đóng tiền xe, tiền hướng dẫn viên du lịch, còn tiền ở nữa, cậu quên rồi hả?”

Đóng tiền, đóng tiền, đóng tiền cái quái gì, bây giờ Lộ Minh Nguyệt chỉ muốn rút khỏi đoàn du lịch sẽ xảy ra chuyện này.

Lần trước cô ấy thanh toán tiền là cách đây vài ngày. Lưu Nhạc Nhạc vốn không hề nói sau này còn phải đóng thêm tiền nữa. Cô ấy vẫn luôn nghĩ tám trăm tệ kia chính là tổng tiền, ai mà ngờ, bây giờ còn nhảy ra thêm một khoản tiền nữa.

Lưu Nhạc Nhạc nhẹ giọng nói: “Minh Nguyệt, giữa chúng ta coi như là mối quan hệ bạn tốt thời cấp ba, cho nên tớ đã nói người ta giảm tận mười phần trăm cho cậu rồi. Mấy bạn học khác không được giảm giá đâu. Nếu cậu nói ra, tớ sẽ bị mọi người trách móc đến chết mất thôi.”

Đúng vậy, cô ta và Lộ Minh Nguyệt từng là bạn cùng bàn hai năm cấp ba và hai năm cùng phòng, quan hệ giữa bọn họ chắc chắn là tốt hơn so với những người khác.

Nhưng Lộ Minh Nguyệt vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng: “Đoàn du lịch này có mấy người tham gia vậy? Còn nữa, hướng dẫn viên du lịch là ai?”

Đầu bên kia nhanh chóng trả lời: “Đừng lo lắng, hiện giờ có hơn hai mươi người. Tất nhiên hướng dẫn viên là tớ rồi. Cậu không nhớ tớ học chuyên ngành du lịch hả?”

Nghe thấy vậy, Lộ Minh Nguyệt cả kinh.

Trước đó đàn chị có nói, người kia là người mà cô ấy tin tưởng. Mối quan hệ tốt nhất của cô ấy trong đoàn du lịch này có lẽ chính là Lưu Nhạc Nhạc. Vậy người kia còn có thể là ai nữa đây, chỉ có thể là cô ta mà thôi.

“Không phải cậu nói với tớ hướng dẫn viên là một người có kinh nghiệm sao?” Lộ Minh Nguyệt tức giận chất vấn.

Lưu Nhạc Nhạc ngạc nhiên: “Có tớ học chuyên ngành du lịch vẫn chưa đủ hả? Chúng ta là bạn học cấp ba đó, tớ còn có thể lừa cậu nữa hay sao? Cậu khiến tớ đau lòng lắm đó!”

Âm lượng cuộc gọi điện thoại không hề nhỏ, Tô Mai đứng bên cạnh có thể nghe thấy rõ mồn một, trong lòng phẫn nộ vô cùng.

Một sinh viên đang học chuyên ngành du lịch sao có thể sánh được với một hướng dẫn viên du lịch dày dặn kinh nghiệm?

Lưu Nhạc Nhạc ở đầu bên kia tiếp tục nói: “Minh Nguyệt, cậu yên tâm đi. Nghỉ hè tớ cũng có đi làm thêm, làm hướng dẫn viên mấy lần rồi. Không phải là lần đầu tiên đâu, yên tâm đi.”

Cô ta nói năng cực kỳ nhẹ nhàng, như thể hướng dẫn viên du lịch chỉ là một công việc rất đỗi bình thường mà thôi.

Lộ Minh Nguyệt không còn sức lực để phản bác, mặc dù lúc đầu cô ấy có chút nghi ngờ lời nói của đàn chị, nhưng hiện giờ, tất cả nghi ngờ đều đã tan biến.

Nếu không có việc giải mã giấc mơ tối hôm nay, đoán chừng cô ấy đã chẳng hay biết gì, sau đó cứ thế mà đi du lịch, cuối cùng, rất có thể là bị gãy chân, từ đó trở thành người tàn tật. Sánh với việc phải lãnh nhận hậu quả này, cô ấy thà chết còn hơn.

“Nói thêm thông tin về chuyến du lịch cho tớ nghe xem.” Lộ Minh Nguyệt lạnh lùng nói.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi Lưu Nhạc Nhạc bắt đầu cười ha hả: “Minh Nguyệt, tớ có nói ra thì cậu biết gì chứ. Đều là bạn học cấp ba đi chơi với nhau, cậu sợ cái gì? Chẳng lẽ tớ sẽ làm hại cậu sao? Tớ và cậu đi chơi với nhau không vui sao?”

Cô ta nói liến thoắng không ngừng nghỉ: “Cứ như vậy đi, cậu tranh thủ gửi số tiền còn lại là được rồi, có gì khác phát sinh thêm tớ sẽ báo cậu sau.”

Nói xong thì đầu dây bên kia cũng bíp bíp.

Sắc mặt Lộ Minh Nguyệt rất khó coi. Cô ấy vừa mới nhắc tới chuyện này, Lưu Nhạc Nhạc đã vội vàng nói lảng sang chuyện khác rồi cúp máy, rõ ràng là trong lòng có quỷ. Chuyến du lịch này nhất định có gì đó mờ ám.

“Sao mà tớ lại có cảm giác như đang xem một bộ phim kinh dị vậy nhỉ?” Tô Mai đột nhiên cất lời.

Nhắc đến chuyện này, bỗng nhiên cô ấy thấy hứng thú, khoa tay múa chân nói: “Cậu xem, theo hướng đi này thì rất có thể đoàn du lịch sẽ xảy ra chuyện, cuối cùng gặp ma trong núi sâu, từng người, từng người một chết… Phim kinh dị nói như vậy đấy.”

Lộ Minh Nguyệt cạn lời: “Trước tiên tớ sẽ không rút lui, dù sao thì vẫn còn hơn nửa tháng nữa. Tớ muốn tìm hiểu rõ ràng, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, cũng nhân tiện thăm dò xem có người nào đăng ký. Tớ sẽ cầm chứng cứ đi khuyên bọn họ rút khỏi đoàn du lịch.”

Tô Mai gật gật đầu: “Tớ đoán là đoàn du lịch này đều là bạn học cấp ba của cậu.”

Cô ấy suy nghĩ một chút, lại nói: “Cậu nghĩ xem, bạn học cấp ba này mới thi đậu chuyên ngành du lịch thì lấy đâu ra tuổi nghề, có thể lừa được rất ít người. Vì vậy, đa số những người lừa được đều là những người quen thuộc, tương đối tin tưởng cô ta, sau đó thì giống như cậu vậy, không hỏi thông tin tỉ mỉ.”

Sau khi nghe Tô Mai phân tích, Lộ Minh Nguyệt cũng cảm thấy rất có lý.

Tô Mai đột nhiên nhíu mày: “Nhưng rất kỳ lạ, tớ thấy chuyện này không chỉ đơn giản như vậy đâu. Nói không chừng là mấy người bạn học cấp ba của cậu hợp lại… để lừa cậu. Suy cho cùng, cô ta nói mười mấy người là đúng mười mấy người sao? Không phải là cô ta lừa cậu đấy chứ?”

Sắc mặt Lộ Minh Nguyệt tái mét.

Nếu là phỏng đoán thứ hai, vậy hẳn là âm mưu này chĩa mũi dùi về phía cô ấy, là nhắm vào cô ấy, cũng may là đàn chị đã nói cho cô ấy biết, nếu không, nhất định cô ấy đã bị sập bẫy rồi.

May mắn là cô ấy đã mơ thấy giấc mơ báo trước, may mắn là chân cô ấy co giật đi bệnh viện, mới có thể gặp được đàn chị.

Tất cả đều là may mắn, nếu không xảy ra chuyện tối nay, Lộ Minh Nguyệt không biết, liệu mình còn có thể trở về sau chuyến du lịch này hay không.



Lúc này đẫy trong tiệm trà sữa vẫn còn hai người.

“Thập Nhất, tớ phát hiện lúc cậu giải mã giấc mơ cực kỳ đẹp trai.” Triệu Nghiên không nhịn được cảm thán.

Cô ấy đã quen biết Cơ Thập Nhất hơn một năm. Học kỳ trước cô ấy thấy Cơ Thập Nhất cầm mấy cuốn sách giải mã giấc mơ về ký túc xá, bị Vương Mỹ Như nói lên nói xuống mấy lần. Lúc đó cô ấy không chú ý lắm, ai ngờ đâu, bây giờ chính cô ấy lại ngồi đây nghe Cơ Thập Nhất giải mộng.

Thập Nhất bình thường lạnh lùng, nhưng khi giải mộng thì đôi mắt cô sáng ngời, lấp lánh như ánh sao, giọng nói dịu dàng dễ nghe, khiến người ta cá muốn nghe mãi.

Triệu Nghiên tự phỉ nhổ bản thân mình, miêu tả đẹp đẽ như thế này cứ như là đang coi trọng đối phương vậy.

Cơ Thập Nhất hơi nghiêng người, nhìn Triệu Nghiên rồi nở một nụ cười, khiến cho Triệu Nghiên, người vốn đang tán thưởng cô trực tiếp biến thành kinh diễm.

Triệu Nghiên che mặt: “Cậu đang phạm tội, dùng nhan sắc mê hoặc tớ.”

“Cảm ơn lời khen của cậu.” Cơ Thập Nhất nói: “Muộn vậy rồi sao cậu còn chưa về?”

“Tớ đã sớm có bằng lái xe, xe của tớ đang ở trong trường, lát nữa tự lái xe về nhà.” Nói xong, Triệu Nghiên nghịch ngợm nháy mắt: “Tổng giám đốc Tô đến tìm cậu nhỉ? Chao ôi —— Tớ thấy thật là đơn côi khó chịu mà…”

Cơ Thập Nhất bị cô ấy trêu chọc như vậy cũng không biết phải trả lời lại như nào mới được. Cô vẫn không thể hiểu rõ: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Châu Châu và tớ hồi nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, em ấy lệ thuộc vào tớ cũng là chuyện bình thường.”

Lúc nhỏ Châu Châu rất thích dính lấy cô. Tuy đã lớn rồi nhưng điều này vẫn không hề thay đổi.

Triệu Nghiên lắc đầu: “Theo tớ được biết, hai người tách nhau ra cũng đã bảy, tám năm rồi còn gì. Bảy, tám năm có ý nghĩa gì đây? Cậu ấy lớn lên ở nhà họ Tô bao nhiêu năm, chẳng lẽ vẫn dính người như vậy sao? Hơn nữa. không phải cậu ấy dính người đâu, mà cậu ấy muốn chiếm cậu làm của riêng đó chứ.”

Bên ngoài vang lên tiếng động, cô nhìn qua, là một chiếc xe sang trọng, trong lòng đã hiểu rồi.

Triệu Nghiên sáp lại gần Cơ Thập Nhất, nhỏ giọng nói: “Đừng nói tớ không nhắc nhở cậu, đừng để đến lúc bản thân bị trói rồi bị giam lại cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tớ không muốn thấy chị em tốt của mình lấy chồng mà vẫn ngây thơ như vậy đâu.”

Nghe thấy từ lấy chồng, Cơ Thập Nhất không nhịn được mà đỏ mặt.

Trước đây, khi ở trong đại lục mộng cảnh, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, chứ đừng nói đến ở đây, hơn nữa, chuyện này rất riêng tư.

“Tại sao lại đỏ mặt?” Triệu Nghiên tò mò, bỗng kinh ngạc thốt lên: “Đừng nói là cậu bị lừa vô tròng rồi đó nhé?”

Cơ Thập Nhất trừng mắt nhìn cô ấy: “Nói bậy nói bạ gì đó, chỉ là tớ chưa nghĩ đến chuyện lấy chồng mà thôi.”

“Bây giờ người không lấy chồng rất tốt, ít nhất là bản thân sống rất thoải mái.” Triệu Nghiên mỉm cười, nhìn thấy người thanh niên vừa đẩy cửa bước vào, cô ấy nhìn về phía cửa rồi bĩu môi: “Tài xế của cậu đến rồi kìa.”

Cơ Thập Nhất theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy Tô Minh Châu dưới ánh đèn tiến vào, dáng người cao ngất cực kỳ rõ ràng, giống như nhắc nhở cô rằng, đứa bé năm đó cần cô bảo vệ bây giờ đã trưởng thành rồi.

Triệu Nghiên cười cười nói nhỏ vào tai Thập Nhất: “Tớ về trước đây, cậu suy nghĩ kỹ càng đi nhé.”

Sau đó cô ấy rời khỏi tiệm trà sữa như một cơn gió, trước khi đi còn nhìn Tô Minh Châu bằng một ánh mắt đầy khiêu khích.

“Đã muộn như vậy rồi.” Tô Minh Châu mím môi: “Em đưa chị về.”

Cơ Thập Nhất muốn nói gì đó, nhưng từ đến miệng lại nuốt xuống, không biết phải trả lời như thế nào, chỉ đành gật đầu.

Trên mặt vẫn còn ưng ửng sắc hồng, dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt cô càng thêm tinh xảo, cả người mang theo một chút đáng yêu, càng quyến rũ hơn lúc bình thường.

Đây là lần đầu tiên Tô Minh Châu nhìn thấy một mặt như vậy của Thập Nhất. Nhất thời nhìn đến ngây ngẩn, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, phát hiện cô đã đi đến cửa ra vào rồi.

Trên đường trở về, Cơ Thập Nhất vẫn luôn yên lặng ngồi ở chỗ ngồi. Thỉnh thoảng Tô Minh Châu nói một hai câu, cô chỉ trả lời đơn giản, một câu không quá năm chữ, rất ngắn gọn súc tích.

Tô Minh Châu thầm cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ anh đã làm sai chuyện gì đó rồi sao.

Nhìn thấy cả quãng đường anh cứ liếc mắt nhìn mình, thần kinh Cơ Thập Nhất gần như chạm mức căng thẳng. Những lời của Triệu Nghiên cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, mọi chuyện trước đây vẫn bình thường mà bây giờ cứ thấy không được hợp lý ở đâu đó.

Không lâu sau, căn hộ đã hiện ra ngay trước tầm mắt.

Cơ Thập Nhất chợt thở phào nhẹ nhõm, không chờ anh cởi dây an toàn đã tự xuống xe.

Động tác ban đầu của Tô Minh Châu khựng lại, thấy cô muốn đi, cuối cùng anh không nhịn nổi nữa, bèn kéo cổ tay cô lại: “… Có phải em đã làm sai chuyện gì rồi không? Làm sai chuyện gì vậy chị?”

Nhiệt độ nóng bỏng của thanh niên truyền đến cổ tay, tim Cơ Thập Nhất đập lệch một nhịp, theo phản xạ lắc lắc đầu.

Tô Minh Châu nheo mắt lại, với dáng vẻ này, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi, chẳng lẽ là bạn cùng phòng nói gì đó sao? Nghĩ đến ánh mắt khiêu khích của bạn cùng phòng của cô khi rời đi, anh cảm thấy có chút hoảng hốt.

Cơ Thập Nhất động đậy, muốn rút tay ra, kết quả là nửa ngày vẫn không thành công, dứt khoát cứ để vậy, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Châu Châu, em… có phải là…”

Lời này không sao thốt ra khỏi miệng cô được, khiến một người trước đây chưa từng tiếp nhận sự giáo dục trong đại lục mộng cảnh cảm thấy khó khăn.

Tô Minh Châu bắt được ánh mắt né tránh của cô, trong lòng xoay chuyển mấy cái, chợt lóe lên ánh sáng, nhếch môi cười: “Có phải chị muốn nói, em có tâm tư gì khác với chị không?”

Cơ Thập Nhất kinh ngạc chống lại ánh mắt lấp lánh ánh sao của anh, nửa ngày cũng không biết nên nói gì mới phải. Trong lòng quýnh quáng lên, đột nhiên rút tay ra, quán tính khiến cho cô phải lùi lại mấy bước.

Tô Minh Châu không tiến lên, mà ánh mắt sáng ngời nhìn cô, nghiêm túc nói: “Không sai, từ rất lâu rồi, em không xem chị là chị gái nữa, em cũng không muốn làm em trai của chị. Bây giờ em đã trưởng thành, là một người đàn ông có thể theo đuổi chị rồi…”

Giọng nói của anh khàn khàn, mang theo chút kích động, giọng điệu chắc nịch.

“Chị tốt như vậy, sao em có thể để người khác ngấp nghé chị được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui