Translator: Bạch Quả
Beta: Thuỷ Tiên
Đối diện với lời hỏi thăm ân cần của Liễu Uý, Cơ Thập Nhất thực sự không biết phải trả lời như thế nào.
Người đại diện ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Liễu Uý bình thường vẫn luôn như vậy, Thập Nhất hãy lượng thứ nhé.”
Người đại diện của Liễu Uý tên là Tưởng Tuyết, năm nay bốn mươi tuổi, chìm nổi trong giới giải trí ngót nghét mười năm ròng, dẫn dắt không ít minh tinh nổi tiếng. Liễu Uý là người lâu nhất, cũng là người có vị trí cao nhất.
Cơ Thập Nhất khẽ lắc đầu: “Nào có, sau này em còn cần chị Liễu Uý và chị Tưởng giúp đỡ em nhiều hơn mới đúng.”
Người đại diện Tưởng Tuyết liếc mắt nhìn cô. Có lúc lời bình luận đánh giá cũng không bằng sự thật tận mắt nhìn thấy.
Cô ta không ít lần nghe thấy người trong công ty bàn tán về người mới Cơ Thập Nhất này, nói Cơ Thập Nhất mượn hơi tổng giám đốc công ty để thăng tiến, bình thường đều là chủ đề bàn tán của mọi người. Có lúc, mấy người đại diện bọn họ cũng thảo luận với nhau, đánh giá về cô rất tốt.
Bây giờ, chỉ cần một câu nói đã khiến cho cô ta hiểu đại khái tính cách của Cơ Thập Nhất, lễ phép với tiền bối [*], ít nhất là mặt ngoài xem như cũng không tệ lắm.
[*] Tiền bối: người thuộc lớp trước, thế hệ trước, trong quan hệ với những người lớp sau, gọi là hậu bối (hàm ý kính phục).
Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, có lẽ cô gái này không mất nhiều thời gian để nổi tiếng. Trên người Cơ Thập Nhất có khí chất thần bí, lại biết cách nói chuyện, nghe nói còn nhận được bộ phim điện ảnh mới của Dương Phiến, tiền đồ tương lai rộng mở.
Hơn nữa, mối quan hệ của Cơ Thập Nhất và tổng giám đốc Tô không bình thường. Theo như tin tức cô ta nhận được, thì hai người này đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ. Trừ phi xảy ra chuyện gì đó quá lớn, nếu không thì hai người sẽ không xảy ra xích mích.
Cô gái nhỏ này vừa bước vào phòng, hai mắt đã phát sáng lên, màu sắc thật sự rất đẹp, có loại khí chất đặc biệt không tự chủ mà bất giấc thu hút sự chú ý của người khác, đặc biệt là đôi mắt và nốt ruồi lệ, quyến rũ mà mâu thuẫn.
Bây giờ có rất nhiều minh tinh có nét đặc biệt nổi bật, dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nghĩ đến đây, cô ta khẽ nói: “Lần này Liễu Uý cần một vị khách quý đứng trên sân khấu concert cuối cùng. Sau khi suy nghĩ, chúng tôi đã nghĩ đến em, chất giọng của em cũng rất đặc biệt. Trước đó đã từng thử hát chưa?”
Cơ Thập Nhất trả lời nhỏ nhẹ: “Chưa ạ. Bình thường em chỉ đặt sự chú ý lên diễn xuất.”
Đó là sự thật. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ đi hát, lần này là một ngoại lệ.
“Vậy cũng không sao. Bài hát này rất đơn giản, phần lớn đều do Liễu Uý hát. Em chỉ cần hát năm câu thôi, luyện tập một chút là được.” Tưởng Tuyết an ủi: “Với thiên phú của em thì chắc là có thể.”
“Chị Tưởng khen trật rồi.” Cơ Thập Nhất không chút kiêu ngạo mà đáp lời.
Mà lúc hai người đang nói chuyện, Liễu Uý ngồi bên cạnh đầu gật lên gật xuống, mái tóc xoăn theo đó mà di chuyển theo hình vòng cung đẹp mắt, phối hợp với đôi mắt phượng híp lại, cực kỳ quyến rũ.
Tưởng Tuyết vỗ tay: “Liễu Uý, em đừng có mà ngủ gật nữa.”
Cơ Thập Nhất có chút ngạc nhiên. Cô còn tưởng Liễu Uý cố tình bày ra dáng vẻ vô cùng quyến rũ này, mà nay lại biết được, thì ra cô ấy đang ngủ gật…
Chị Liễu Uý này lợi hại quá đi thôi.
“Em mệt chết đi được.” Liễu Uý hờn oán, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, tăng thêm một chút dỗi hờn.
Cô ấy liếc mắt nhìn thấy Cơ Thập Nhất ở bên cạnh, hứng thú nói: “Đến đây nào bé dễ thương, chị đây dạy em hát.”
Cơ Thập Nhất cũng thở dài trước xưng hô của cô ấy: “Chị Liễu Uý gọi em Thập Nhất là được rồi.”
“Bé dễ thương sao lại ân cần như thế cơ chứ. Chị đây để ý đến em từ lâu rồi. Tiểu Tô tổng từ sáng đến tối cứ lo lắng chuyện này chuyện kia, dài dòng.” Liễu Uý nói.
Nhắc đến Tô Minh Châu, Cơ Thập Nhất đột nhiên nhớ tới một cảnh rất lâu trước đây, gần đây cô thường xuyên ở cùng anh cho nên gần như quên béng đi chuyện này.
Có điều, Liễu Uý đánh giá anh như vậy, nếu như bị anh nghe thấy, nhất định sẽ bắt cô cách xa người này một chút.
Tưởng Tuyết nói: “Thập Nhất, em vào phòng làm quen thiết bị trước đi.”
Cơ Thập Nhất gật đầu, xoay người đi vào trong. Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, chỉ có ấn tượng mơ hồ về công dụng của từng thiết bị, sử dụng như thế nào thì không rõ, lỡ như chút nữa xảy ra vấn đề gì thì không hay cho lắm.
Bên ngoài, Tưởng Tuyết nhìn cô gái dù rất tò mò nhưng vẫn đang bình tĩnh xem xét tất cả các thiết bị, không giống những người lần đầu tiên nhìn thấy mấy thiết bị này, hết sức kinh ngạc.
“Em thấy cô ấy như thế nào?” Cô ta hỏi nhỏ.
Mấy ngày trước khi thảo luận khách mời, Liễu Uý đột nhiên đề nghị Cơ Thập Nhất, cô ta cũng có chút tò mò. Cô ta biết hai người bọn họ không có quan hệ gì, đừng nói là nói chuyện, ngay cả mặt cô ta cũng chưa từng nhìn thấy.
Liễu Uý thờ ơ nói: “Đã gặp ở công ty hai lần, cảm thấy tính cách này chơi rất vui.”
Tưởng Tuyết trừng mắt nhìn cô ấy: “Cô ấy không phải thứ mà em có thể chơi đùa.”
Cô ta không quan tâm nhiều đến chuyện tình cảm của Liễu Uý, yêu cầu duy nhất là phải tìm người trong sạch, lúc chia tay thì phải dứt khoát gọn gàng, không dây dưa gì là được. Về phần người ta vì tiền hay vì nhan sắc, đều không nằm trong phạm vi lo lắng của cô ta.
Liễu Uý không phải người bị tình cảm che mắt. Đây cũng là lý do tại sao ngay từ đầu cô ta xem trọng Liễu Uý, bây giờ, sự thật chứng minh, cô ta quả thực không hề sai.
Liễu Uý nhướng mày nhìn cô ta, không trả lời.
Không lâu sau, một người đàn ông trung niên bước vào.
Liễu Uý và Tưởng Tuyết đều lễ phép chào hỏi.
Người phụ trách dạy hát là thầy giáo giỏi nhất của công ty Giải trí Hoàng Thiên, rất nhiều nhạc sĩ có tên tuổi đều là học trò của ông ấy. Ông ấy rất nổi tiếng trong việc viết lời soạn nhạc. Đến nay có một thiên vương đang mời ông ấy.
Mặc dù những bài hát mới do Liễu Uý sáng tác kém xa so với những sáng tác của ông ấy, nhưng bài hát lại được chính ông ấy hướng dẫn chỉnh sửa. Tác phẩm không tránh được độ hoàn mỹ.
Cơ Thập Nhất bước từ trong phòng ra, lễ phép chào hỏi.
Thầy giáo gật đầu, đưa nhạc phổ cuối cùng cho hai người: “Xem trước đi.”
Bài hát này khác rất nhiều so với phong cách trước đây của Liễu Uý.
Những bài hát trước đó của Liễu Uý đều mang vẻ quyến rũ, phối với chất giọng đặc biệt hơi khàn khàn của cô ấy, vừa cất tiếng hát là giống như lông chim cọ cọ vào lồng ngực, cảm giác ngứa ngáy. Người hâm mộ đều nói bài hát của cô ấy có độc, có chất gây nghiện.
Ca khúc mới này tên là “Ngọt ngào”. Cái tên này cũng rất khác với phong cách phong hoa tuyết nguyệt trước đây, khiến cho người khác nghĩ mãi không ra. Sau khi một vài người nghe được thông tin này tung tin ra, cư dân mạng tỏ vẻ không tin.
Thực tế thì sự thật chính là như vậy. Lời bài hát nói về cuộc sống hằng ngày của hai người bạn thân thiết, cực kỳ ấm áp. Đó cũng là lý do tại sao lại tìm khách mời nữ.
Toàn bộ bài hát thực sự là do Liễu Uý hát, Năm câu cô phụ trách đảm nhiệm được phân thành năm phần, Mở đầu một câu, hai câu điệp khúc, một câu cao trào, và một câu kết thúc, cực kỳ đơn giản.
Theo lời nói của Ngũ Thanh thì không biết hát cũng không ai biết cả, dù sao thì đây cũng ca khúc mới. Có điều, đã làm thì phải làm tốt nhất. Cơ Thập Nhất cũng rất thích thú với giai điệu vui vẻ của ca khúc này.
Thấy cả hai đã đọc xong bản nhạc, thầy giáo nói: “Liễu Uý, cô hát từ đầu đến cuối, hát luôn cả phần của Thập Nhất.”
Liễu Uý đồng ý, đi vào trong phòng.
Thông qua cửa kính thủy tinh mà đứng bên ngoài có thể nhìn thấy khung cảnh bên trong, Liễu Uý ngồi trên ghế nháy mắt với cô, sau đó mới đeo tai nghe, sau đưa tay ra hiệu với thầy giáo xác nhận rồi mới bắt đầu hát theo nhạc.
Câu hát đầu tiên vang lên, lỗ tai của Cơ Thập Nhất hơi ngứa.
Giọng của Liễu Uý không phải kiểu thổi hơi như những người khác, thực sự đặc biệt trêu ghẹo người. Chính tai nghe tại hiện trường khác một trời một vực với sau khi chỉnh sửa. Từng câu từng chữ đều khiến người khác trầm mê.
Thực sự sợ bản thân mình hát không hay, trong lòng Cơ Thập Nhất nghĩ.
Sau khi Liễu Uý hát xong, thầy giáo mới nhận xét một lượt, nói tâm cô ấy hôm nay không đặt ở đây, khí sắc không được tốt.
“Bởi vì cô chỉ hát có mấy câu, cho nên tôi sẽ không dạy thêm kiến thức cho cô, lãng phí thời gian.” Thầy giáo nói: “Nhưng mà cho dù như vậy, cũng không được qua loa.”
Nếu có thêm một chút thời gian, nhất định ông ấy sẽ yêu cầu cô học kiến thức cơ bản và kỹ xảo trong ca hát, ít nhất là phải xem và hiểu được nhạc phổ, biết ngâm, nhưng bây giờ ông ấy không cần yêu cầu nhiều như vậy.
Cơ Thập Nhất cung kính đáp.
Đến lượt cô đi vào phòng hát, nhìn mấy người bên ngoài cũng đang đồng loạt nhìn cô, cô có chút lo lắng, hoàn toàn khác với cảm giác lúc cô đang diễn. Có điều, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, khẽ đưa tay ra dấu.
Tưởng Tuyết ở bên ngoài nói: “Chỉ cần cô ấy hát được là được. Năm câu không có gì quan trọng. Bài hát mới phát hành cuối cùng, nhất định sẽ đổi ——”
Cô ta chưa kịp nói xong thì tiếng hát từ bên trong vọng ra khiến cô ta khẽ giật mình.
Đúng là kỹ năng ca hát bình thường, nhưng chất giọng đặc biệt khiến lòng người dao động. Cho dù giai điệu bình thường nhưng khiến người nghe nhịn không được muốn nghe tiếp, đặc biệt là một câu trầm thấp như thủ thỉ, quả thực như gãi vào tim người nghe.
Thầy giáo cũng ngạc nhiên nói: “Nghe cô nói còn tưởng cô ấy không thích hợp với việc ca hát cơ. Thật đáng tiếc.”
Nếu không phải ông ấy biết Cơ Thập Nhất chỉ tập trung vào diễn xuất, ông ấy nhất định sẽ nhận cô làm học trò. Chất giọng sạch sẽ, chưa từng được trau chuốt này, chỉ cần học một chút sẽ dễ dàng cố định được phong cách. Đặc biệt, ông ấy cảm thấy giọng ca của cô rất phù hợp với nhiều phong cách khác nhau.
Sau khi Cơ Thập Nhất đi ra, cô vẫn có chút thấp thỏm không yên: “Hình như em hát không được tốt lắm.”
Liễu Uý lắc đầu: “Nào có, nào có. Giọng hát của em có thể ăn sâu vào lòng người.”
Trong nửa ngày sau đó, cô và Liễu Uý ở trong phòng luyện tập vô số lần, cuối cùng cũng hòa hợp một chút. Nhưng bởi vì tinh thần của Liễu Uý không tốt, cho nên cô ấy bị thầy giáo nhắc nhở mấy lần, bắt cô ấy ngày mai phải luyện tập lại.
Chờ thầy giáo và người đại diện Tưởng Tuyết rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Không biết từ lúc nào, Tô Minh Châu đã xuất hiện trong phòng.
Liễu Uý tinh nghịch híp mắt, nhanh chóng kéo Cơ Thập Nhất bên cạnh vào lòng, nói: “Bé dễ thương à, em nói cho chị biết, em và tiểu Tô tổng đang yêu nhau phải không? Đá cậu ta đi, đến với chị này.”
Cơ Thập Nhất đỏ mặt. Chị Liễu Uý phóng khoáng thật đấy, thoát khỏi vòng tay mềm mại của cô ấy: “Chị Liễu Uý, chị đừng nói đùa nữa.”
Liễu Uý phớt lờ nhún vai: “Dễ ngượng ngùng vậy, không đáng yêu chút nào.”
Có người ở bên, Cơ Thập Nhất cũng không tiện nói to, hỏi nhỏ Tô Minh Châu: “Em đến đây làm gì?”
Tô Minh Châu tựa vào bên cạnh, nháy mắt nói: “Tất nhiên là đến nghe chị hát.”
Nói xong, anh lại mếu máo: “Nhưng mà em đến muộn rồi.”
Cơ Thập Nhất nghe anh nói như vậy, chưa biết phải trả lời thế nào thì Liễu Uý đứng bên cạnh liếc mắt nhìn bọn họ, ngáp dài.
Cô ấy biếng nhác nói: “Hai người ở đây nói chuyện yêu đương đi, đừng có chặn cửa nữa, tôi phải về nhà ngủ bù đây.”
Cơ Thập Nhất vội vàng kéo Tô Minh Châu sang một bên, “Tạm biệt chị Liễu Uý.”
Liễu Uý chậm rãi lắc lư đi ra, trong miệng lẩm bẩm nói: “Lại cmn mơ thấy ác mộng không ngủ được!”
Cơ Thập Nhất vừa nghe đến đây, trong lòng nhảy dựng lên, mơ thấy ác mộng? Chẳng trách hôm nay nhìn cô ấy bơ phờ, còn liên tục ngáp dài ngáp ngắn, quầng thâm mắt rất rõ.
Cơ Thập Nhất gọi to mà không cần suy nghĩ: “Chị Liễu Uý!”