Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí

Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Có lẽ vì không thích dùng điện, khi trời gần tối, hầu hết mọi người đều đóng cửa, để lại một nhóm cú đêm thành phố anh nhìn tôi tôi nhìn anh, ngồi ngây ngốc ở trong phòng.

Ở đây tín hiệu không tốt, ngay cả lên mạng cũng là vấn đề, chỉ có thể lên giường từ sớm thôi.

Mấy người đàn ông ở phòng bên cạnh, buổi tối bật đèn chơi bài, cũng may mà có người mang theo, nếu không thì sẽ nhàm chán muốn chết.

Mà hai cô gái bên này lại lên giường từ sớm.

“Thập Nhất, cậu có cảm thấy thái độ của mấy người phụ nữ kia với chúng ta không tốt cho lắm không?” Đinh Hiểu Đồng nhỏ giọng hỏi.

Cô ấy tương đối mẫn cảm với chuyện này, hôm nay, ngay khi bước vào thôn, cô ấy đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lại không thể chỉ ra chỗ nào không ổn.

Cơ Thập Nhất ngẫm nghĩ, trả lời: “Hình như những người đó không chào đón chúng ta.”

Nghe thấy lời này, Đinh Hiểu Đồng dùng sức gật đầu, lại nói nhỏ: “Hôm nay lúc đi dạo tôi nghe thấy bọn họ đang thảo luận về chúng ta, nói phụ nữ đẹp không phải thứ gì tốt lành, đã là thời đại nào rồi mà còn có suy nghĩ đó, thật sự đủ lắm rồi.”

Lúc đó nghe thấy tiếng bàn tán như vậy, cô ấy suýt chút nữa đã xông lên, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn nhưng được tiếp nhận nền giáo dục của thành thị, với loại tư tưởng phong kiến trọng nam khinh nữ này, cô ấy đặc biệt căm ghét, thế nên vô cùng tức giận.

Trên thực tế, Cơ Thập Nhất cũng từng nghe thấy chủ đề này ở trên đường trở về.

“Thôi, nghĩ nữa chỉ phá hỏng tâm trạng mà thôi, chúng ta đi ngủ sớm một chút, bảo dưỡng làn da.” Đinh Hiểu Đồng bực bội, lại nhìn làn da của Cơ Thập Nhất, mềm mại trắng nõn, miễn bàn tới việc khiến cô ấy hâm mộ.

Cơ Thập Nhất đáp lời, nhắm mắt lại không nói chuyện nữa.

Đêm dần tối mịt.

Trong một căn nhà cách phòng ở của bọn họ không xa, đèn vẫn sáng.

Ánh đèn mờ ảo đung đưa trên mặt bàn, phản chiếu bóng đen, người phụ nữ cầm xấp tiền trên tay, đếm đi đếm lại, cuối cùng vô cùng cẩn thận giấu trong vỏ gối.

Bà ta nhìn con trai đã ngủ say trên chiếc giường khác, thở dài thật sâu.

Trưởng thôn bảo bà ta chờ thêm một tháng, A Sinh đã hai mươi tám tuổi rồi, nếu cứ tiếp tục đợi nữa thì sẽ trở thành chàng trai chưa vợ lớn tuổi nhất trong thôn, nói ra cũng thật là mất mặt.

Không biết rốt cuộc khi nào những người đó mới rời đi, bà Vương cũng bị trưởng thôn dặn dò ngày mai quay lại, người nọ ngoan ngoãn rời đi, nhưng lại không thể nổi giận.

Sớm biết thế thì tháng trước bà ta nên đi cùng mẹ Chó Con, nếu không thì nào xảy ra tình huống như lúc này đâu, nhưng mà, dường như nhà Chó Con lúc này cũng không được tốt lắm.

Người phụ nữ bật cười, vui sướng khi người gặp hoạ, vuốt vuốt xấp tiền trong gối đầu, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.



Chẳng mấy chốc đã sang ngày hôm sau.

Buổi sáng trên xóm núi không mấy yên bình, trời còn chưa hửng sáng, tiếng gà trống gáy đã nối tiếp nhau vang lên, phòng ở không cách âm, tiếng ồn từ dân làng ở bên ngoài cũng không nhỏ chút nào.

Cơ Thập Nhất thu dọn xong xuôi, bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy Tiểu Nhất mặc đồ đen, giống như thần giữ cửa đứng trước cửa.

Cô đi ra ngoài, thấy cậu ấy cứ nhìn ra ngoài, tò mò hỏi: “Cậu đang nhìn gì vậy?”

Tiểu Nhất chau mày, khẽ nói: “Người đàn ông kia đang nhìn cô chủ.”

Cơ Thập Nhất nhìn theo ánh mắt cậu ấy, một người đàn ông đứng chếch phía đối diện cách đó không xa, trông có vẻ trẻ tuổi, mang theo sự chân chất của đàn ông ở nông thôn.

Cậu ta nhìn chằm chằm nơi này, thấy cô nhìn sang, người đàn ông nở nụ cười, không hiểu sao cảm giác có hơi đần độn.

Tiểu Nhất đứng lên phía trước che khuất tầm nhìn của cậu ta, cũng ngăn chặn không ít ánh mặt trời nóng nực, dưới bóng râm mát mẻ hơn nhiều.

“A Sinh, con làm gì vậy?” Giọng người phụ nữ truyền ra từ phía sau nhà.

Người đàn ông tên A Sinh lập tức quay đầu lại, cười ngây ngô: “Mẹ! Mẹ! Xem!”

Cậu ta duỗi tay chỉ vào Cơ Thập Nhất ở đối diện.

Sắc mặt người phụ nữ cũng thay đổi khi nhìn thấy người đối diện, ngày hôm qua suýt chút nữa đã đụng phải cô, bà ta bẻ ngón tay con trai, dạy dỗ: “Đừng nhìn cô ta, nghĩ đến bà điên Dư Tri Thu kia là mẹ không thể chịu nổi!”

“Bà điên? Bà điên, bà điên.” A Sinh lặp lại.

Mẹ A Sinh hung ác gật đầu, “Đúng, là bà điên, cẩn thận bà ta đánh con!”

Không lâu sau, dưới sự cưỡng chế của bà ta, A Sinh bị bà ta kéo đi, trước khi biến mất cậu ta còn quay đầu lại nhìn Cơ Thập Nhất thẻm vài lần.

Trên thực tế, tiếng nói chuyện của bọn họ cũng không nhỏ chút nào.

Cơ Thập Nhất lạnh nhạt nghe hết cuộc đối thoại của hai người, đồng thời cũng có hiểu biết đại khái về bọn họ, A Sinh này có thể là tên ngốc, mà mẹ của cậu ta lại có chút khinh thường những người phụ nữ đẹp.

Dư Tri Thu trong miệng bà ta có lẽ là người phụ nữ điên, Cơ Thập Nhất cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của bà ấy, hình như dù cho đầu tóc có rối bù, nhưng đường nét gương mặt khá ưa nhìn, quả thực có phần xinh đẹp.

Hóa ra phụ nữ điên kia tên Dư Tri Thu, thật đúng là một cái tên văn chương, Cơ Thập Nhất bỗng dưng nảy ra suy nghĩ này.

Chợt nghĩ tới điều gì, cô nói với Tiểu Nhất: “Cậu nhắn tổng giám đốc Tô điều tra giúp tôi người tên Dư Tri Thu này.”

Tiểu Nhất có chút kinh ngạc.

Đương nhiên cậu ấy cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nhưng không ngờ cô chủ mà mình bảo vệ cũng nghĩ tới điểm này, vốn tưởng rằng mình đang bảo vệ một cô tiểu thư xinh xắn được giới nhà giàu yêu thích, có vẻ như bây giờ không phải như vậy rồi.

“Được.” Cậu ấy đáp, nhanh chóng gửi tin nhắn cho bên kia.

Sáng sớm vừa rời giường Đinh Hiểu Đồng đã chạy tới chỗ Vương Hạo thu xếp đồ đạc, Cơ Thập Nhất thu dọn một chút rồi cũng chuẩn bị qua, kết quả vừa đi được vài bước đã đụng phải một đám người.

Vẫn là mấy đứa trẻ lần trước, chúng đang đứng đó cãi nhau ầm ĩ.

Cơ Thập Nhất bỗng có một ý tưởng, cô lấy từ trong túi ra vài viên kẹo của Diệp Minh, dụ dỗ bọn trẻ: “Cô hỏi các cháu một câu, nếu trả lời được thì sẽ cho các cháu ăn kẹo.”

Hiển nhiên sức hấp dẫn của kẹo là vô cùng to lớn, bọn trẻ loẹt quẹt chạy tới, đôi mắt thèm thuồng nhìn cô chằm chằm, “Cô muốn hỏi gì?”

Cơ Thập Nhất mỉm cười, “Lúc trước cô nhìn thấy bà điên kia, bà ấy ở trong thôn từ khi nào?”

Mấy đứa trẻ đều tò mò nhìn cô, một đứa trong số đó đáp: “Bà ấy là người thôn cháu.”

Cơ Thập Nhất chia kẹo cho bọn trẻ, đổi câu hỏi: “Các cháu có biết vì sao bà ấy bị điên không?”

Nhóc béo nhận được kẹo mới trả lời cô với chất giọng mơ hồ không rõ: “Cô nói bà điên kia sao, cháu nghe bà cháu kể lại, hình như bà ấy chôn cất tất cả mọi người trong gia đình! Rồi cứ thế điên luôn!”

Cậu bé vừa nói xong, một tên nhóc khác lập tức phản bác: “Nói bừa, rõ ràng là cầm dao chém! Tớ nghe mẹ tớ nói vậy!”

“Không phải biến thành yêu quái ăn thịt tất cả bọn họ sao?” Lại có một đứa trẻ khác thắc mắc.

Ba đứa trẻ cầm kẹo trong tay tranh cãi xem rốt cuộc chuyện là thế nào, còn suýt chút nữa là đánh nhau, sôi nổi chạy thật xa.

Cơ Thập Nhất như có chút đăm chiêu, xem ra Dư Tri Thu đã làm gì đó với người nhà, dù sao thì kết quả là không một ai sống sót, cả nhà bị giết hoặc tự sát, nhưng khả năng tự sát rất khó xảy ra, còn khả năng bị giết lại rất lớn.

Tuy nhiên, tin tức từ trong miệng bọn trẻ không thể coi trọng quá nhiều, phải tự điều tra mới biết được.

Hiển nhiên Dư Tri Thu đã sống ở đây một thời gian dài, phản ứng của bọn trẻ có thể giải thích cho tất cả, chỉ sợ là từ lúc bắt đầu có ký ức, bọn trẻ đã biết bà ấy bị điên.

Vì sao bà ấy lại muốn nói với cô câu đó?

Cơ Thập Nhất có chút khó hiểu, rốt cuộc ai mới là người mà Dư Tri Thu thực sự muốn nói lời này, cuối cùng bởi vì nguyên nhân nào đó mà thất bại hay sao?



Dưới sự đồng hành của Tiểu Nhất, Cơ Thập Nhất nghĩ trăm lần cũng không ra, đành phải đến nơi đoàn phim chuẩn bị ghi hình.

Hôm qua bọn họ đã quyết định dùng nơi này làm địa điểm quay phim, mặc dù có hơi khác so với tiểu thuyết nguyên tác, nhưng cũng coi như là bám khá sát nguyên tác, hơn nữa rất thích hợp để quay chụp, mà không cần xử lý.

“Thập Nhất, cô đến rồi.” Vương Hạo cười nói.

Cơ Thập Nhất cũng cười mà đáp lời: “Tới đây xem một chút.”

Vương Hạo gật đầu, quay đầu tiếp tục dặn dò bọn họ những điều cần chú ý, dù sao thì họ cũng là những người bình thường tìm được trong thôn, có thể không có kỹ thuật diễn, nhưng diễn xuất tốt nhất lại chính là bản sắc của riêng họ, cũng là thứ mà diễn viên quần chúng không thể diễn ra.

“Cảnh tiếp theo là cảnh giết cả gia đình, tôi sẽ nói cho mọi người biết những điều cần chú ý, lát nữa sau khi cô gái này hét lên, mọi người hãy xông vào, nhìn thấy người trên mặt đất cũng chính là thi thể, biểu cảm phải thay đổi, có biết không?”

Một đám người hô hào: “Hiểu rồi hiểu rồi!” Cầm tiền đương nhiên phải làm việc.

Điều không ngờ tới chính là, trong nhóm người này, Cơ Thập Nhất nhìn thấy A Sinh bị mẹ kéo đi khi nãy, cậu ta đứng trong đám người dáng vẻ trông rất bình thường, nhưng thỉnh thoảng nở nụ cười lại lộ ra vẻ ngờ nghệch.

Chó Con đi theo trưởng thôn cũng ở bên trong, đặc biệt dễ thấy.

Thông thường, nguồn tiền của bọn họ đến từ việc bán lương thực, hiện giờ có người hô vài câu chỉ cần chạy tới đã lấy được không ít tiền, đương nhiên là vui vẻ, công việc nhẹ nhàng làm gì có ai từ chối đâu.

Khi bọn họ luyện tập, Cơ Thập Nhất ở phía sau quan sát.

Bởi vì Đinh Hiểu Đồng là người bắt đầu cảnh quay, nên cô ấy cũng phải luyện tập, mà cô nhận thấy có hai người đàn ông đang nhìn cô ấy, biểu cảm không đúng cho lắm, cô khẽ nhíu mày.

Cô đi tới bên cạnh Vương Hạo, nói nhỏ: “Luyện tập nhiều lần như vậy có lẽ Hiểu Đồng cũng mệt rồi, trực tiếp sắp xếp từ phía sau đi.”

Mặc dù Vương Hạo cảm thấy lý do này không được thỏa đáng cho lắm, nhưng cũng đúng, một cô gái cứ la hét mãi chỉ uổng phí cổ họng, anh xua tay ra hiệu cho mọi người đi xuống.

Đinh Hiểu Đồng cầm chiếc cốc ngồi dưới bóng râm, trò chuyện câu được câu không với Cơ Thập Nhất “Rời khỏi điện thoại, tôi cứ cảm thấy như đã đánh mất một thứ gì đó vậy, haiz.”

Mi mắt Cơ Thập Nhất cong cong, “Không biết tối hôm qua ai vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ say.”

Đinh Hiểu Đồng ngượng ngùng mỉm cười, cô ấy thật sự quá mệt mỏi mà.

Ở bên kia, bởi vì một đám người không có kinh nghiệm, nên quá trình luyện tập cũng tương đối tốn công tốn sức, hết lần này tới lần khác.

Nửa tiếng trôi qua, bản thân Vương Hạo cũng mệt mỏi, dứt khoát nói nghỉ ngơi một lát.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng hét lớn: “Chó Con!”

Một người đàn ông chạy vào, hô lớn: “Chó Con Chó Con! Vợ cậu vợ cậu! Lại gặp ác mộng muốn bỏ chạy!”

Anh ta không nhìn thấy bên trong có ai, chỉ biết hôm nay Chó Con có việc làm mới, vừa dứt lời, thấy bao nhiêu người bên trong đều nhìn mình chằm chằm, anh ta có chút sững sờ.

Cơ Thập Nhất đang ngồi dưới bóng râm khẽ nhíu mày, lời này nghe có vẻ kỳ cục.

Trong nháy mắt, Chó Con nhìn thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình không đúng lắm, cậu ta vội giải thích: “Vợ của tôi bị điên, chắc lại muốn rời nhà vào trong núi, trong núi quá nguy hiểm, tôi trở về xem sao!”

Nói xong, cậu ta nhanh chóng rời đi, vừa đi vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Người nọ đáp: “Tôi nghe mẹ cậu nói vợ cậu nằm mơ, tỉnh dậy nói phải rời đi, rõ ràng là lúc trước đã dừng lại rồi mà!”

Chó Con nhíu mày, giấc mơ gì khiến cô ấy có suy nghĩ này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui