Editor: Dứa
Beta: Thuỷ Tiên
Chỉ vài phút sau khi Cơ Thập Nhất ra ngoài, mẹ của Chó Con đã trở lại.
Nhìn thấy trước cửa có nhiều người không quen biết như vậy, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, lòng nổi bão mà chất vấn: “Các người đứng ở cửa nhà tôi làm gì? Mau rời đi cho tôi!”
Sắc mặt Vương Hạo không tốt lành gì cho cam, “Nhà bà bắt cóc và buôn người thì có lý nhỉ?”
Vẻ mặt bà ta cứng đờ, phản bác: “Bắt cóc cái gì… mau rời khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ gọi người tới!”
Vương Hạo mắt sắc nhìn cảnh tượng bên trong, nghênh ngang nói với bà ta: “Có bản lĩnh thì bà gọi đi, để tôi xem bây giờ ai dám đến đây, cảnh sát sắp tới rồi, không phải là cảnh sát bên này bao che cho các người đâu.”
Bị hù doạ như vậy, bà ta rụt lại phía sau, bỏ chạy thật nhanh.
…
Cơ Thập Nhất gặp được người phụ nữ điên ở cuối thôn.
Bà ấy đang ngồi xổm bên dòng suối, soi bóng xuống mặt nước chải tóc, nét mặt bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc, có vẻ như rất bình thường.
Cơ Thập Nhất lặng lẽ đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh bà ấy, nhẹ giọng hỏi: “Tên cô là Dư Tri Thu sao?”
Người phụ nữ quay đầu nghi ngờ nhìn cô chằm chằm, lặp lại: “Dư… Tri Thu?”
Sau một lúc lâu, bà ấy bỗng nhiên cười rộ lên, “Hình như tôi từng tên là… Dư Tri Thu!”
Cơ Thập Nhất thở dài, giải thích: “Cháu từ thành phố tới đây, nếu cô đồng ý, chúng cháu có thể đưa cô ra ngoài, cố gắng hết sức giúp cô tìm lại người nhà.”
Cho dù cảnh sát không tìm được, nhưng hiện giờ Internet phát triển mạnh mẽ như vậy, chỉ cần bố mẹ Dư Tri Thu còn trên đời, khi nhận được tin tức, chắc hẳn có thể đoàn tụ.
Đoán chừng bị những lời này kích thích, Dư Tri Thu bỗng nhiên nghiêng người qua nắm lấy tay cô, thở hổn hển nói: “Tôi phải về nhà! Tôi phải về nhà!”
Linh khí trên người Cơ Thập Nhất đủ để người ta bĩnh tĩnh lại, Dư Tri Thu cũng không phải là ngoại lệ.
Thật lâu sau, Dư Tri Thu đột nhiên mở miệng hỏi: “… Cô, không lừa tôi chứ?”
Có thể là đã lâu lắm rồi không nói chuyện, bà ấy nói có chút ngắt quãng, tốc độ không nhanh, nhưng vẫn có thể nghe ra sự vội vã từ trong giọng nói.
“Tất nhiên là không lừa cô, nếu không tìm được, cháu cũng sẽ đưa cô rời khỏi nơi này.” Cơ Thập Nhất nói một cách chắc chắn.
Trong lời nói ngắt quãng, Dư Tri Thu bắt đầu kể lại câu chuyện của mình.
Gần ba mươi năm trôi qua, ký ức của bà ấy về gia đình rất mơ hồ.
Điều rõ ràng nhất chính là, ngay cả tên của mình bà ấy cũng không nhớ, nơi này không có ai gọi tên bà ấy cả, bà ấy chỉ nhớ mình đã bị lừa bán tới đây, gặp những người bị bắt cóc và bán, có thể cứu thì bà ấy đều cứu.
Nhưng người duy nhất nghe bà ấy nói chỉ có Khả Khả.
Bà ấy nhớ trước kia mình từng ra ngoài báo cảnh sát, cuối cùng lại bị cảnh sát đưa về thôn làng nhỏ lạc hậu trên núi, từ đó bị vây khốn ở nơi này, chưa từng ra ngoài.
Phụ nữ ở đây đều bị bắt cóc tới, từ ban đầu đấu tranh đến hiện tại thỏa hiệp, cuối cùng thì gia nhập vào đội ngũ mua bán phụ nữ, mua vợ cho con trai.
Một khi trong thôn có nhà nào mua vợ, nếu không nghe lời muốn chạy trốn, bọn họ sẽ giúp đỡ đưa ra ý tưởng, cuối cùng đả kích những người phụ nữ bị bắt cóc đó, cho đến khi bọn họ mất trí mới thôi.
Những suy nghĩ đáng khinh như vậy cứ lặp đi lặp lại, như cách tái hiện lại nỗi thống khổ của mình ở trên người kẻ khác, sau đó nhận lãnh được niềm vui sướng vặn vẹo.
Tư tưởng của những người dân trong thôn đều đã bị bóp méo.
“Ba mươi năm qua, tôi vẫn luôn mơ một giấc mơ, ở trong mơ, tôi cố gắng hết sức để thoát khỏi ngọn núi này, khao khát được quay về nhà, nhưng tôi luôn tỉnh dậy vào phút chót, ngay cả khi tôi có thể kiểm soát giấc mơ.” Dư Tri Thu đột nhiên mở miệng nói.
Nghe thấy lời nói của bà ấy, hai mắt Cơ Thập Nhất sáng ngời.
Vấn đề khác cô không giúp được Dư Tri Thu, nhưng đối với cảnh trong mơ, nói không ngoa chính là, về cơ bản thì cô có thể giải ra được.
Cơ Thập Nhất nhẹ nhàng nói: “Chi bằng cô kể cho cháu giấc mơ đó đi, có lẽ chúng ta có thể tìm được chút manh mối.”
Dư Tri Thu không trông cậy vào việc cô sẽ giúp được gì, nói ra cũng chỉ là có thêm một người để trò chuyện mà thôi.
Giả ngây giả dại hơn hai mươi năm, bà ấy hầu như không nói chuyện với người khác, nam nữ trong thôn đều tránh bà ấy như rắn như rết, bọn nhỏ cũng đánh đập chửi mắng bà ấy.
Có đôi khi bà ấy phẫn hận, nhưng cũng không hận nổi, mấy đứa trẻ đó vốn nên được sinh ra trong những gia đình giàu có hạnh phúc, chứ không phải ở một thôn làng dị dạng như thế này rồi tiếp nhận những quan niệm méo mó từ bố mẹ mà lớn lên.
Dư Tri Thu bắt đầu nói về giấc mơ của bà ấy.
Nó không ngừng hoàn thiện trong ba mươi năm qua, nhưng đồng thời cũng dần quên mất đi, khoảng cách giấc mơ rất dài, bước nhảy thời gian vô cùng mạnh mẽ.
…
Lúc đầu, bà ấy mơ thấy mình là một đứa trẻ, đi du lịch một mình, vào một ngọn núi hoang.
Đây là ngọn núi bà ấy không biết, trơ trọi không có gì cả, phơi dưới ánh mặt trời gay gắt, như bị nướng trên lửa nóng.
Thời tiết nóng bức, đi thêm vài bước, bà ấy nhìn thấy một con cáo đáng thương, nó nằm ở đó, uể oải không có chút sức sống.
Xuất phát từ lòng thương cảm, bà ấy cho con cáo uống nước của mình, nhìn ánh mắt ngập nước của con cáo, dường như nó đang cảm kích, bà ấy mỉm cười, cuối cùng hơi mệt mỏi mà nằm xuống bên cạnh con cáo ngủ thiếp đi.
Bà ấy không ngờ mình sẽ tỉnh lại trong một hang động.
Trong động đầy cáo, thấy bà ấy tỉnh lại, tất cả đều nhìn bà ấy chằm chằm, sau đó kêu to về phía bà ấy, không biết chúng có ý gì.
Dù sao cũng là một động cáo, Dư Tri Thu vẫn có chút sợ hãi, chuẩn bị rời khỏi nơi này, ai biết vừa đi được vài bước đã bị cắn trở về, sau đó bị vài con cáo vây quanh, giống như đang trông chừng bà ấy.
Cứ như thế, bà ấy bị đàn cáo trông chừng rất nhiều ngày, bà ấy cũng lớn lên.
Trong thời gian đó, bà ấy nhàm chán tới mức bắt đầu đếm răng, đếm từ cái đầu tiên đến cái cuối cùng, lặp đi lặp lại nhiều lần.
Sau đó, một người phụ nữ khác tiến vào hang động, đôi mắt sáng lấp lánh, toả ra ánh sáng rực rỡ, nhưng cô ta đến rồi lại biến mất ngay sau đó, vẫn chỉ có một mình bà ấy ở nơi này.
…
Dư Tri Thu nói: “Đây là giấc mơ lúc đầu, sau đó tôi lặp đi lặp lại giấc mơ ấy, mãi đến sau vài lần, tôi mới thực sự phát hiện ra mình có thể thay đổi nội dung giấc mơ, còn có thể điều khiển bản thân mình tỉnh lại.”
Giấc mơ sau đó nối tiếp giấc mơ ban đầu, nhưng bà ấy có thể ý thức được mình đang nằm mơ, phân biệt rõ ràng giữa mơ và thực, thậm chí còn có thể nghĩ ra những chuyện mình muốn làm trong mơ.
Tất nhiên, sau khi điều khiển được giấc mơ, bà ấy bắt đầu nghĩ đến việc trở về nhà trong giấc mơ, dù sao không có cách nào làm thử trong hiện thực, đành phải thử trong giấc mơ.
Bị nhốt không biết bao nhiêu ngày, cuối cùng bà ấy không thể chịu được nữa, tìm một cơ hội biến ra cây đuốc, phóng hỏa, tất cả cáo trong động đều bị bà ấy thiêu chết, bà ấy nhân cơ hội này mà bỏ trốn.
Bên ngoài ngọn núi đương nhiên là nhà của bà ấy, chẳng qua là khi ở trong núi bà ấy chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, vậy nên rốt cuộc nhà ở nơi nào, bà ấy căn bản không phân biệt được, điều duy nhất bà ấy có thể xác định là ở phía nam, có một cây cao chót vót đâm thủng tầng mây.
Bởi vì thời tiết ở đây cực kỳ nóng bức, bà ấy nghĩ tới một con sông, không lâu sau, một con sông rộng lớn đã xuất hiện trước mắt, dòng nước chảy xiết.
Bên kia sông cũng đột nhiên xuất hiện không ít người, còn có nhà ở, giống như một thị trấn, mà rất nhiều người đang vây quanh một gốc đại thụ xum xuê bái lạy thần linh.
Bà ấy vui vẻ đi vốc nước uống, nhưng ngay sau đó lại rơi xuống sông, rồi nhanh chóng bị cuốn ra giữa sông.
Bản thân Dư Tri Thu không biết bơi, nhưng đây là trong mơ, bà ấy có thể tưởng tượng rằng mình biết bơi, vài giây sau bà ấy bắt đầu bơi.
Nhưng không ngờ, gần vài phút trôi qua, bà ấy vẫn ở giữa sông, như thể bơi tại chỗ, không tạo ra chút khoảng cách nào.
Nhưng mỗi lần bà ấy đều cảm thấy bờ bên kia gần ngay trước mắt, kết quả là ngay sau đó lại quay về giữa sông, hơn nữa, dường như nước càng ngày càng chảy xiết.
Dư Tri Thu bắt đầu thêm suy nghĩ cho mình, để con sông này biến mất.
Mọi thứ đúng như bà ấy mong muốn, bờ sông vô hình trực tiếp biến mất trong mơ, bà ấy ngã trụi lủi xuống mặt đất.
Cũng may đây là giấc mơ, bà ấy có thể tự kiểm soát, nếu không thì bơi mệt mỏi như vậy, chẳng phải đã chết đuối dưới sông rồi hay sao.
Bà ấy tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã gặp phải vách đá.
Làm cách nào vách đá này cũng không biến mất được, vậy nên bà ấy chỉ có thể thỏa hiệp mà nghĩ ra một cây cầu dây, nhưng có lẽ do khả năng của bà ấy không tới, cuối cùng chỉ xuất hiện một cây cầu rộng bằng vai, hơn nữa còn chao đảo.
Tuy nhiên, bà ấy cũng không rảnh để lo nhiều như vậy, cẩn thận nắm lấy sợi dây thừng bên hông rồi đi dọc theo cây cầu tiến về phía trước, mà cảnh tượng bên dưới cây cầu dây cũng lần đầu tiên lọt vào tầm mắt của bà ấy.
Sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ vách núi, thoạt nhìn bay bổng mù mịt, không rõ ràng, mà trong lớp sương mù dày đặc này, vô số mặt cáo nhanh chóng xuất hiện, chúng nhe răng trợn mắt nhìn bà ấy chằm chằm.
Mặt cáo khổng lồ thoáng hiện trong lớp sương mù, khiến Dư Tri Thu vốn đã căng thẳng lại càng thêm lo lắng, tăng tốc đi về phía đối diện, bởi vì thế mà biên độ lay động của cây cầu dây càng lớn hơn.
Bên kia vách đá là một hàng rào hình vuông, những thửa ruộng vuông vức có hàng rào bao quanh, mỗi thửa trồng một loài hoa khác nhau, đủ các màu sắc, có rất nhiều người đang ở đó thưởng thức.
Phía đối diện gần ngay trước mắt, bà ấy thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị bước qua, ai biết đúng lúc này, cây cầu dây đứt gãy toàn bộ, bà ấy cũng ngã xuống theo, mà bên dưới có vô số mặt cáo đang chờ bà ấy.
Giữa lúc sinh tử, bà ấy hóa ra một đôi cánh, bay lên cao, chẳng qua là không tới phía đối diện, mà dừng lại ở vách đá tự nhiên cao vun vút.
Vách đá như vậy không phải thứ mà bà ấy có thể làm cho biến mất.
Bà ấy còn đang suy nghĩ, làn sương mù vô biên lại chậm rãi ăn mòn tới bên người bà ấy, dần bao phủ nơi này, đợi bà ấy lấy lại tinh thần, cả người đã chìm trong sương mù dày đặc.
Trước mắt chỉ còn lại tầm nhìn nhỏ hẹp, không nhìn thấy bên ngoài ở đâu.
Bà ấy lập tức sải cánh bay lên, nhưng hiển nhiên mặt cáo trong sương sẽ không để bà ấy dễ dàng bay đi như vậy.
Bà ấy sẽ rơi xuống vách đá này, vĩnh viễn không thoát được sao?
Phía bên kia vách đá có ngôi nhà bà ấy khát vọng, nhưng hiện giờ lại không chiếm được gì, miệng cáo cắn chặt đuôi bà ấy, kéo thẳng xuống dưới.
Bấy giờ, Dư Tri Thu đột nhiên giãy giụa mãnh liệt, tỉnh dậy từ trong mộng.
…
Từ đó về sau, giấc mơ của bà ấy cứ lặp đi lặp lại như vậy, dù sao thì cũng chưa bao giờ đạt đến điểm kết thúc mong muốn.
“Tôi, thậm chí còn không thể thoát khỏi giấc mơ, đừng, nói chuyện, trở về nhà.” Dư Tri Thu nói.
Cơ Thập Nhất lại mỉm cười, “Cô biết không, trong mơ không thoát được cũng không sao, quan trọng là hiện thực có thể ra ngoài, mặc dù trí nhớ của cô bị khuyết thiếu, nhưng ký ức trong mơ vẫn luôn trọn vẹn.”
Ngoài mặt con người ta thường quên mất chuyện gì đó, nhưng thực ra nó vẫn tồn tại trong trí nhớ, đôi khi nhìn thấy sẽ có cảm giác như thể đã gặp ở đâu rồi, đây là điểm đặc biệt của con người.
Dư Tri Thu không hiểu, nghi ngờ nhìn cô.