Translator: Bưởi
Beta: Thuỷ Tiên
Sáng sớm ngày hôm sau, Cơ Thập Nhất không quan tâm đến tin tức trên mạng mà đến trường.
Đám người Hoàng Hiểu Yến vừa nhập học đã được gần nửa tháng rồi, nên tất nhiên cũng đã đến thời gian học năm hai của cô. Vốn muốn học lớp buổi đêm, nhưng sau khi suy xét thêm mấy yếu tố khác nữa, sau cùng, cô quyết định đổi sang lớp buổi sáng.
Trường Đại học Điện ảnh Đế Đô là trường đại học nghệ thuật đứng đầu toàn quốc. Không chỉ thế, điểm xét tuyển các môn văn hóa của trường cũng tương đương với các trường đại học danh tiếng khác. Có thể nói, những người vào được trường này học đều là học bá [*].
[*] Học bá: thuật ngữ để chỉ những người chăm chỉ học tập và có kiến thức dồi dào.
Trước kia Cơ Thập Nhất dùng thành tích hạng nhất cả về môn chuyên ngành và văn hóa để nhập học, cộng thêm ngoại hình nổi bật nên đã gây ra một trận xôn xao không hề nhỏ.
Trong học kỳ đầu tiên của năm nhất, nhà trường yêu cầu phải ở trong ký túc xá của trường, sau đó nhà trường sẽ không quản lý nữa. Vì vậy, lúc vừa mới nhập học, quan hệ của cô và Vương Mỹ Như tuy không tốt nhưng vẫn phải ở cùng với nhau.
Hai ngày nay thời tiết rất nóng bức, mặc dù lúc Cơ Thập Nhất đến trường học chỉ mới tám giờ, nhưng mặt trời đã lên cao, hơi nóng cũng dần bắt đầu bốc lên.
Chuyên ngành diễn xuất không giống với những chuyên ngành khác, đa số đều là những người có giá trị nhan sắc cao, vì vậy ai cũng ăn mặc và trang điểm rất thời trang. Thỉnh thoảng sẽ có những người nhận được kịch bản của một vài bộ phim tương đối nổi bật rồi nhờ đó mà kiêu ngạo khoe khoang.
Cơ Thập Nhất đang đi bộ đến tòa nhà dạy học, có không ít người giống như cô.
Vừa đến cửa phòng học, một giọng nói trong trẻo vang lên giữa đám đông, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về phía cửa lớp: “Thập Nhất!”
Mọi người ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một sinh viên nữ xinh xắn bước vào. Cô mặc một chiếc váy trễ vai dài, để lộ bờ vai trắng nõn mượt mà, quả là mang hương sắc ngời ngời. Gương mặt lãnh đạm lại xinh đẹp khiến lòng người đắm say.
Không ít sinh viên nữ thầm nghiến răng nghiến lợi.
Theo tiết tấu này, cứ cách một kỳ nghỉ hè lại càng xinh đẹp hơn, đây là điểm khác biệt khi nhận được sự đầu tư sản xuất phim từ người khác đúng không? Mặt của bọn họ sắp nổi mụn đến nơi rồi, mà mặt người ta vẫn mịn màng như trứng gà bóc vậy.
Không những thế, vì nghỉ hè nên bọn họ ăn nhiều rồi tăng thêm mấy cân, mà người ta thì lại thon thả yểu điệu. Nhìn đường cong này đi, muốn ngực có ngực, muốn eo có eo.
Thật đáng giận.
Cơ Thập Nhất lướt mắt thì nhìn thấy người phát ra âm thanh, là một người bạn cùng phòng khác của cô, Triệu Nghiên, sinh ra đã có một gương mặt dịu dàng động lòng người.
Triệu Nghiên không giống Vương Mỹ Như, tính cách của cô ấy tương đối cởi mở, gia đình khá giả, bình thường không sống trong ký túc xá, chỉ khi nào có kiểm tra mới quay về một chuyến. Nhưng kỳ quái là cô ấy chung sống với bạn ký túc xá rất hài hòa.
Thấy cô đến gần, Triệu Nghiên vẫy vẫy tay: “Nghỉ hè không gặp, cậu lại xinh đẹp hơn rồi.”
Cơ Thập Nhất đặt sách xuống, cười nhạt đáp lời: “Cảm ơn.”
Triệu Nghiên cũng không để ý đến việc cô nói ít. Trước kia ở ký túc xá cô cũng không thích nói chuyện. Ngược lại là Vương Mỹ Như lại thích ba hoa, nhưng bây giờ Vương Mỹ Như đã chết ngoài ý muốn, khiến cho cô ấy có phần thổn thức.
“Tớ thấy tin tức “Sơn hà cẩm tú” đã được quyết định thời gian công chiếu rồi, còn chưa kịp chúc mừng cậu nữa, mới năm hai mà tiền đồ [*] đã tươi sáng như vậy rồi.”
[*] Tiền đồ: con đường phía trước, chỉ tương lai, triển vọng của một người.
Triệu Nghiên vẫn líu ra líu ríu tiếp: “Tối qua tiết mục của cậu đã được phát sóng rồi. Trên mạng đều là tin tức liên quan đến cậu và Trương Hựu Hân, nhưng hầu hết đại đa số mọi người đều tò mò.”
Nói đến đây, cô ấy cũng rất tò mò.
Cô ấy biết Cơ Thập Nhất đã mua một vài cuốn sách về giải mã giấc mơ, chỉ cho rằng đó là một câu chuyện về giấc ngủ thôi. Ai mà biết rằng, nghỉ hè không lâu sau, trên mạng đã liên tục xuất hiện mấy câu chuyện huyền học. Nếu không phải cô ấy đang ở nước ngoài không thể phân thân thì cô ấy đã hỏi thăm tỉ mỉ rồi.
“Tớ còn chưa kịp đọc bình luận về chương trình nữa.” Cơ Thập Nhất nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Nghe cậu nói như vậy, chẳng lẽ là tò mò chuyện của Trương Hựu Hân?”
Triệu Nghiên gật đầu: “Tớ đọc rồi, hình như là ngã sấp liên tiếp ba lần phải không?”
Cơ Thập Nhất mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, tớ đã tận mắt chứng kiến ở trong bãi đậu xe.”
Triệu Nghiên che miệng lại, tiếng cười vụn vặt vang lên: “Thập Nhất của tớ lợi hại quá đi.”
Cơ Thập Nhất mím môi, mặt mày cong cong: “Kỳ nghỉ hè ở nước ngoài của cậu thì thế nào?”
Triệu Nghiên xua tay: “Tạm được. Tớ và ông bố già đi mấy nước, xem mấy show diễn, quả thật có sự chênh lệch với trong nước. Người mẫu trong mấy show diễn của bọn họ vừa nhìn là biết rất có tố chất, làm cho tớ cũng hơi muốn đi làm người mẫu đây này.”
Cô ấy làm chuyện gì cũng chỉ có hứng thú ba phút, lựa chọn chuyên ngành diễn xuất cũng vậy, bây giờ không có hứng thú làm diễn viên nữa rồi.
Mặc dù hai người ngồi ở hàng cuối cùng nhưng người khác vẫn có thể nghe thấy giọng nói của bọn họ, đều muốn nghe thêm một chút thông tin bên trong. Kết quả là, cả nửa ngày cũng chỉ có mỗi mình Triệu Nghiên nói.
Bọn họ biết Triệu Nghiên, phú nhị đại [*], sau này không làm diễn viên cũng được.
[*] Phú nhị đại: là thế hệ giàu có đời thứ hai. Thuật ngữ này thường được dùng để chỉ đến con cái của giới nhà giàu, các tài phiệt hay tỷ phú,…
Chờ Cơ Thập Nhất mở miệng, không ngờ lại là chuyện Trương Hựu Hân ngã sấp mặt, có không ít người vểnh tai lên lắng nghe thật cẩn thận.
Dù sao thì bọn họ cũng rất tò mò về chuyện này.
“Cũng không biết sao cô ấy lại nhận được vai diễn trong “Sơn hà cẩm tú” nữa. Lúc đầu tớ có đi thử vai, kết quả là bị loại thẳng tay.”
“Tớ nghe đâu có người trong giới nói, vai diễn Văn Cẩm Chi này hình như do đích thân đạo diễn Văn Thanh lựa chọn. Đại khái là nhìn trúng gương mặt của cô ấy, đó cũng là một ưu thế mà.”
“Tớ đã nhận được một vai nhỏ, tuy thời lượng chỉ có vài phút, nhưng đây là phim về chiến tranh gián điệp, diễn viên nữ không nhiều, lộ mặt là được rồi, coi như là một kinh nghiệm.”
“Vai diễn này cũng đủ để cô ấy một bước bay lên trời rồi. Nghĩ đến việc chúng ta còn phải đi học, còn đang suy tính đến mấy vai diễn làm nền thì người ta đã đóng vai chính rồi. Ghen tỵ cũng vô ích thôi.”
“Nói tới đây mới nhớ, nghe nói sắp tới sẽ có đạo diễn tới trường chúng ta lựa chọn diễn viên. Hình như là một bộ phim nghệ thuật, nếu hay thì còn có thể đoạt được mấy giải thưởng nhỏ.”
Phim nghệ thuật và phim thương mại có sự tương phản rất lớn. Tuy giải thưởng trong nước không cao so với giải nước ngoài, nhưng các giải thưởng cá nhân cũng rất có giá trị. Mà đa số người đoạt giải đều xuất thân từ phim nghệ thuật.
Công dụng lớn nhất của phim thương mại là kiếm tiền, về cơ bản thì sẽ không cầm được giải thưởng, tất nhiên cũng có một số trường hợp đặc biệt.
Cơ Thập Nhất bình tĩnh nghe bọn họ thảo luận, nhưng trong đầu lại đang nghĩ về chuyện xảy ra đêm qua.
Giáo viên đến, đối với mấy sinh viên không đến lớp, trong lòng họ cũng thầm hiểu rõ. Sau khi tập trung giảng những môn thiết yếu trong học kỳ này, cuối cùng thông báo một chuyện rất quan trọng với bọn họ.
“Học kỳ này, đạo diễn Dương Phiến sẽ đến trường chúng ta tuyển chọn diễn viên cho đề tài phim mới của ông. Chuyên ngành diễn xuất có ba lớp. Trường chúng ta không can thiệp vào việc tuyển chọn diễn viên. Kết quả cuối cùng đều dựa vào sự cố gắng của mỗi người. Nhưng nếu được lựa chọn, cho dù vai diễn lớn hay nhỏ, cũng đều tính là một học phần.”
Giáo viên nâng gọng kính, nhấn mạnh rằng: “Tiền đề là thành công trên con đường chính quy. Cụ thể như thế nào, tôi sẽ gửi tài liệu cho các em sau.”
Nói xong những điều này thì ông rời khỏi phòng học, những người còn lại đều thấy rộn ràng trong lòng.
Mười mấy năm trước, đạo diễn Dương Phiến từng tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc. Bởi vì mấy năm trước, một bộ phim của ông ấy nhận được giải thưởng cao nhất trong nước mà nổi danh khắp nơi. Những bộ phim sau đó của ông đều có giải thưởng. Bây giờ là lúc vươn ra thị trường nước ngoài để nhận những giải thưởng cao hơn.
Nào ai biết bộ phim mới này có được hay không. Cho dù không được, vậy thì rất có khả năng đoạt giải trong nước. Đối với tân sinh viên bọn họ mà nói, nếu có được một giải thưởng, tất nhiên, mấy lời mời đóng phim cũng sẽ tự động đến với họ mà thôi.
Điều kiện tiên quyết là bọn họ phải giành được một vai diễn cái đã.
Cơ Thập Nhất im lặng nhớ cái tên Dương Phiến này. Bất ngờ phát hiện trong mấy kịch bản mà Ngũ Thanh đưa cho cô xem mấy ngày trước, hình như có một cái là của ông ấy.
Cô lấy điện thoại ra xem file kịch bản mà Ngũ Thanh gửi cho cô, tổng cộng có năm kịch bản. Liếc nhìn một cái, phía trên kịch bản đầu tiên đúng là tên của đạo diễn Dương Phiến.
Mà kịch bản này là một vở bi kịch. Nếu cô thành công nhận được vai diễn, vậy thì vai diễn này hẳn là cực kỳ bi thương.
Có điều, muốn nhận được vai diễn thì phải trải qua vòng thử vai. Kịch bản cô nhận được chỉ có thể coi là có ưu thế hơn những người khác mà thôi.
…
Đồn cảnh sát khu Uyển Tân.
Phạm Dương sải bước chạy vào: “Đội trưởng Liên, đã tìm thấy con dao gọt hoa quả trong nhà Lưu Ninh. Mặc dù đã rửa sạch nó nhưng chúng ta vẫn có thể tìm thấy vết máu trong kẽ hở, đã gửi đi xét nghiệm DNA.”
“Còn gì nữa không?”
“Nơi nạn nhân thứ ba chết có đất, vừa vặn trên đế một đôi giày của Lưu Ninh dính bùn. mặc dù đã khô rồi. Không tìm thấy bất kỳ manh mối có lợi nào trong nhà anh ta cả.”
Đúng lúc pháp y gửi báo cáo về nạn nhân thứ ba qua.
Nạn nhân thứ ba cũng giống như hai nạn nhân trước, chỉ khác một điểm, tuy là nữ nhưng phản ứng giãy giụa kịch liệt hơn một chút so mới hai nạn nhân nữ trước đó, trong móng tay còn có bụi tường.
Ba người đều chết vì chảy máu từ vết cắt ở cổ họng. Hiện trường cái chết ngoại trừ một cái ly ra thì không có bất kỳ manh mối nào. Hiện trường của hai nạn nhân đầu tiên là một cái ly thủy tinh thông thường, mà trong khi nạn nhân thứ ba lại là một chiếc ly đế cao, là loại hay dùng để uống rượu vang.
Phạm Dương hỏi: “Tại sao ở hiện trường thứ ba lại đặt chiếc ly đế cao?”
Mà chiếc cốc này vẫn được đặt rất đúng chỗ, hứng một ly đầy máu, nhìn thấy mà giật mình, phối với cảnh tượng lúc đó, quả thực giống y như một bức hoạ.
“Sao cậu không hỏi lý do ly thứ nhất uống cạn, ly thứ hai đập vỡ, ly thứ ba đặt đúng chỗ?” Liên Diệc nhíu mày.
Phạm Dương gãi đầu: “Cái này có ý nghĩa gì hả?”
Rồi lại hoảng sợ bật thốt: “Chẳng lẽ là có tận mấy hung thủ?!” Nói xong cũng bị chính sức tưởng tượng của mình làm cho kinh hãi.
Liên Diệc nheo mắt lại: “Không phải ý đó.”
Phạm Dương: “…” Còn tưởng rằng đó là manh mối quan trọng gì cơ chứ.
“Sắp xếp toàn bộ tài liệu rồi ghi lại.” Liên Diệc xem kỹ các án tử, nói: “Đi đến bệnh viện với tôi.”
Lưu Ninh đang được kiểm tra ở bệnh viện.
“Được, vâng!” Phạm Dương nhanh chóng trả lời.
Phạm Dương vừa mới rời văn phòng thì một bản báo cáo điện tử từ bệnh gửi đến.
Liên Diệc đọc bản báo cáo của bác sĩ, nhíu mày.
Báo cáo cho thấy rõ Lưu Ninh quả thực mắc chứng rối loạn đa nhân cách [*]. Nhưng nhân cách phụ rất khó xuất hiện, hơn nữa, nhân cách này còn có tính cách rất khác biệt so với nhân cách chính.
[*] Rối loạn đa nhân cách: là một dạng rối loạn nhân dạng phân ly thuộc rối loạn tâm thần, được đặc trưng bằng việc người bệnh có ít nhất hai nhân cách tách rời hoàn toàn. Các nhân cách này chung sống cùng trong một cơ thể và có xu hướng tính cách khác nhau, xuất hiện trong thời điểm khác nhau và không có ký ức về nhau. Chẩn đoán phân biệt với bệnh rối loạn nhân cách loại phân liệt (Là một dạng bệnh của tâm thần phân liệt.).
Nếu hung thủ là Lưu Ninh, dựa theo những giấc mơ kia, nhân cách phụ giết người đều là vào ban đêm. Bọn họ muốn thẩm vấn thì phải chờ nhân cách phụ thức tỉnh.
Dù sao thì, dường như nhân cách chính không biết gì cả, vẫn luôn cho rằng mình không làm gì. Nhưng con dao gọt hoa quả đã đã được xem như là một chứng cứ rồi.
Đúng lúc đó, màn hình di động sáng lên, tiếp đó là tiếng chuông vang lên, là người anh ta sắp xếp ở bệnh viện gọi điện thoại đến.
Bởi vì Lưu Ninh là kẻ tình nghi, hơn nữa, anh ta còn rất nguy hiểm, cho nên Liêc Diệc cho hai người giỏi võ canh giữ bên cạnh anh ta, chú ý đến từng cử động.
Liên Diệc vừa bấm nhận cuộc gọi thì đã nghe thấy đầu dât bên kia gấp gáp nói: “Đội trưởng Liên, anh nhanh đến bệnh viện đi, bác sĩ nói nhân cách phụ của Lưu Ninh thức tỉnh rồi, cả người đều hoàn toàn thay đổi!”