Giải Mã Giấc Mơ Giới Giải Trí

Translator: Bưởi

Beta: Thuỷ Tiên

Công ty Giải trí Hoàng Thiên.

Bên trong công ty nguy nga tráng lệ, bầu không khí tràn ngập căng thẳng. Mặc dù bây giờ đại sảnh công ty không có ai, nhưng cô gái nhỏ ở quầy lễ tân cũng không dám nói chuyện hay chơi điện thoại.

Mà đi vào trong một căn phòng, lúc này có rất nhiều người đang đứng.

“Weibo bị ràng buộc với một địa chỉ email và số điện thoại di động, rất dễ bị đánh cắp.”

Người kia nói rồi mở máy tính lên: “Người ăn cắp tài khoản là một người đến từ một thành phố máy tính bên ngoài trường Đại học Điện ảnh Đế Đô, tôi đã lấy được nhật ký trò chuyện của anh ta.”

Thực ra đầu năm nay tài khoản rất dễ bị đánh cắp. Weibo không tính là khó, mà QQ là dễ nhất. Anh ta lần theo ghi chép lưu lại để tìm ra kẻ đã đánh cắp tài khoản. Chỉ cần thông tin liên kết giống nhau, tất nhiên sẽ lấy được các tài khoản xã hội khác.

Tô Minh Châu âm trầm đứng phía sau, tâm tình không tốt, phải nói là, từ đầu đến giờ anh chẳng thấy vui vẻ chút nào.

“Trong nhật ký có thông tin gì quan trọng không?” Giám đốc bộ phận quan hệ công chúng nhường vị trí của mình ra, hỏi.

Người kia trả lời: “Thứ mọi người muốn đều có trong đó. Người này bình thường rất ít khi dùng tài khoản này. Lần liên lạc gần nhất là ngày hôm trước.”

Anh ta nói như vậy, giám đốc bộ phận quan hệ công chúng cũng hiểu rằng, bản ghi chép trò chuyện này nên là của kẻ chủ mưu đằng sau vụ việc.

Nhật ký trò chuyện rất đầy đủ. Một người tên là “Mỹ nhân thời loạn” tìm đến anh ta nhờ giúp đỡ. Người ăn cắp tài khoản này đoán chừng cũng không phải là lần đầu tiên làm chuyện này. Mở miệng đòi điều kiện rất hợp lý, cuối cùng hai người đàm phán thành công.

[Mỹ nhân thời loạn: Sau khi thành công sẽ chuyển thêm tiền. Cắt hết tất cả nhật ký trò chuyện cho tôi.]

Tài khoản mà “Mỹ nhân thời loạn” muốn đánh cắp chính là Weibo của Cơ Thập Nhất.

“Tài khoản “Mỹ nhân thời loạn” này cung cấp số điện thoại di động và địa chỉ email của cô Cơ. Nhất định là người quen. Tôi đã thuận theo đó để điều tra, cũng là nữ sinh viên của trường Đại học Điện ảnh Đế Đô, tên là Hồ Tuyết Dương, là nữ, sinh viên năm ba.”

Tô Minh Châu nói: “Rất tốt.”

Có thể lấy được số điện thoại từ Thập Nhất, nhất định là quen biết cô. Lần trước Thập Nhất trở về trường học một chuyến đã xảy ra chuyện như thế này, nghĩ như vậy, hẳn cũng là người của trường học.

Tất nhiên anh sẽ không công bố chuyện này, sẽ chỉ khiến cho cư dân mạng chỉ trích Thập Nhất thêm mà thôi.

Nhưng nếu cô ta đã dám làm ra chuyện này thì phải gánh chịu hậu quả.

Nhìn thấy vẻ mặt không đúng lắm của tổng giám đốc Tô, giám đốc bộ phận quan hệ công chúng lập tức nói: “Chúng tôi sẽ lập tức khởi tố cô ta, yêu cầu cô ta xin lỗi và bồi thường.”

Thật ra thì bồi thường chẳng là gì cả, công ty cũng không thiếu khoản tiền đó, quan trọng là làm lớn chuyện này lên mới được, để cho cư dân mạng chĩa cây thương chỉ trích về phía cô ta. Đây mới là sự trừng phạt.

Đặc biệt, thời nay Internet phát triển, tin rằng, một khi sự việc bị phơi bày, chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ có được sự bình yên.

Có điều, là ai sai khiến cô ta làm chuyện này?

Mỗi năm có không ít sinh viên của trường Đại học Điện ảnh Đế Đô ký hợp đồng với các công ty giải trí, đương nhiên cũng có hợp tác với bọn họ. Nếu xảy ra chuyện như thế này, không cần bọn họ ra tay, cô ta cũng sẽ bị nhà trường trách phạt.

Ngay sau đó, thông tin này đã được gửi đến hộp thư của trường Đại học Điện ảnh Đế Đô, tin rằng ngày mai sẽ có kết quả.



Nhịp tim của Hồ Tuyết Dương đã đập liên hồi trong mấy giờ đồng hồ rồi.

Kể từ khi Weibo tung mấy tin tức kia lên, hầu hết cư dân mạng đều chỉ trích Cơ Thập Nhất, bình luận đều chỉ nghiêng về một phía, điều này khiến cho cô ta không ngừng vui vẻ.

Có thể nhận được mấy bức ảnh kia đều là việc ngoài ý muốn.

Cô ta tình cờ nghe bạn cùng phòng bàn tán có một người ở thành phố máy tính rất giỏi về kỹ thuật. Trước đó họ mất tài khoản vì bị hack đều tìm anh ta nhờ giúp đỡ, vì vậy mà cô ta đã dùng tài khoản ẩn danh tìm đến anh ta.

Quả nhiên, sau khi thỏa thuận giá cả, cô ta lấy được địa chỉ email và số điện thoại di động của Cơ Thập Nhất để lại trong lớp từ một vài nơi. Không mất quá nhiều thời gian, vô số ảnh chụp màn hình được gửi đến.

Đa phần đều là những câu hỏi thăm vô nghĩa của người hâm mộ, gần như là đếm không xuể, khiến cô ta không nhịn được sinh lòng đố kỵ, nắm chặt nắm tay lại, may mà sau đó cô ta đã thấy được thứ hữu dụng nhất.

Có lẽ người kia sợ cô ta dùng tài khoản làm chuyện gì đó nên không đưa tài khoản cho cô ta, chỉ thuật lại nội dung tin nhắn thoại. Cô ta nghe xong thì cười lạnh.

Chuyện lần trước ở quán cà phê đã thật sự đánh lừa được mọi người, mà lần này, trên Weibo cũng không phải là ngoại lệ.

Nghe đi nghe lại, cô ta phát hiện chuyện này hình như có phần quen thuộc.

Thật khéo là cách đây mấy ngày, cô ta đang đi làm thêm trong một quán cà phê thì nghe thấy một vài người bàn tán về việc cắt cổ uống máu. Nội dung của người nói trong đoạn tin nhắn thoại này không phải là bản đầy đủ hay sao? Chứ còn có ai có thể biết rõ như vậy được?

Ngoại trừ hung thủ ra thì không còn ai nữa. Nhưng Cơ Thập Nhất nói chuyện với hung thủ vui vẻ như vậy, đây quả thật là ông trời đang giúp đỡ cô ta mà, không cần phải biên soạn gì hết.

Diễn biến sự việc xảy ra sau đó, quả thật không khác gì dự đoán của cô ta, Hồ Tuyết Dương cũng không thèm quan tâm tin tức về sau nữa, dù sao thì cũng đã đạt được mục đích rồi.

Sau khi làm chuyện này, cô ta như được tiếp thêm sức lực đọc sách, ở lại trong thư viện rất lâu, mãi đến khi đài phát thanh của trường gọi tên cô ta.

“Xin mời bạn học Hồ Tuyết Dương chuyên ngành diễn xuất khóa 14 đến phòng hiệu trưởng. Xin mời bạn học Hồ Tuyết Dương chuyên ngành diễn xuất khóa 14 đến phòng hiệu trưởng. Xin mời bạn học Hồ Tuyết Dương chuyên ngành diễn xuất khóa 14 đến phòng hiệu trưởng…”

Hồ Tuyết Dương gập sách lại, buồn bực nghĩ, đến phòng hiệu trưởng làm gì vậy chứ. Lúc đi lên lầu, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ có người đến tìm cô ta quay phim? Sẽ là một tác phẩm lớn đến nhường nào mới làm kinh động đến cả hiệu trưởng?

Cô ta ôm lòng hoài nghi bước vào phòng hiệu trưởng, phát hiện giáo viên chỉ đạo của cô ta cũng có mặt ở đây, cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng giống như hiệu trưởng.

Hồ Tuyết Dương có chút thấp thỏm không yên, còn chưa đợi cô ta mở miệng nói câu nào, giáo viên đã hỏi thẳng: “Hồ Tuyết Dương, có phải em là người tìm người ăn cắp tài khoản Weibo của bạn học Cơ Thập Nhất khoá 15 không?”

Hồ Tuyết Dương chợt trợn to mắt.

Hiệu trưởng và giáo viên chỉ đạo đều nhìn chằm chằm cô ta, lòng cô ta hoảng loạn như lửa đốt thiêu rụi toàn bộ đồng cỏ, cô ta run rẩy nói: “Sao em có thể làm ra chuyện đó được, nhất định là các thầy nhìn sai rồi…”

Giáo viên chỉ đạo nói thẳng: “Nhà trường đã nhận được email chứa các chứng cứ liên quan. Hy vọng em trả lời thành thật, nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Hiệu trưởng cũng nói: “Không chỉ có vậy, nhật ký tin nhắn này đều nằm trong tay em, nhưng sao nó lại xuất hiện trong tay tài khoản marketing được, có lẽ bạn học Hồ có thể giải thích một chút, đúng không? Bạn học Cơ Thập Nhất là một sinh viên đầy hứa hẹn của trường ta, những lời bôi nhọ như vậy rất sai trái. Tôi hy vọng bạn học Hồ có thể thừa nhận sai lầm của mình.”

Hồ Tuyết Dương nghe lời nói của hiệu trưởng và giáo viên chỉ đạo của mình, cả người đều toát mồ hôi lạnh. Trong đầu đều hiện lên mấy chữ “Bọn họ phát hiện rồi”, “Cô ta bị phát hiện rồi”, có chút run rẩy.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô ta không chịu đựng thêm được nữa, thừa nhận: “… Là … Em tìm người làm…”

“Nếu đã như vậy, nhà trường sẽ nghiêm phạt hành vi này của em. Niệm tình em chủ động thừa nhận lỗi lầm, chúng tôi đã quyết định quản chế tại trường [*], sẽ thông báo đến toàn trường. Hy vọng em hãy suy ngẫm thật kỹ lại, sau này không nên làm những chuyện như vậy.”

[*] Quản chế tại trường: là hình phạt giáo dục dành cho những học sinh vi phạm nghiêm trọng nội quy học sinh hoặc vi phạm luật. Chỉ đứng sau hình phạt “đuổi học”.

Còn chưa dứt lời, Hồ Tuyết Dương đột nhiên ngẩng đầu lên: “Đừng ghi vi phạm kỷ luật vào hồ sơ sinh viên! Xin thầy hiệu trưởng đừng xử phạt em! Đừng thông báo cho toàn trường!”

Mức xử phạt này quá kinh khủng cho tương lai của cô ta, hình phạt này mãi mãi không xoá bỏ được, trừ phi cô ta thi lại đại học.

Ngược lại, hiệu trưởng cứ việc chung mà làm: “Chúng tôi vốn nghĩ đến việc đuổi học, nhưng lại coi như em vi phạm lần đầu nên mới như vậy.”



Hồ Tuyết Dương ủ rũ cúi bước ra khỏi tòa nhà hành chính, cả người như rơi vào hầm băng, không hiểu tại sao lại trở thành bộ dạng như thế. Một phút trước, cô ta vẫn đang an nhàn ngồi trong thư viện đọc sách, một phút sau lại thành ra nông nỗi này, nhà trường thông báo đến toàn trường tất cả những chuyện cô ta đã làm.

Cô ta không nhịn được mà oán hận Cơ Thập Nhất. Nếu không có Cơ Thập Nhất, sao cô ta lại phải mang bộ dạng như bây giờ được. Tất cả đều là lỗi của Cơ Thập Nhất.

Hồ Tuyết Dương cũng không còn tâm trạng đi thư viện nữa, bất tri bất giác trở về ký túc xá.

Ngay khi cánh cửa được mở ra, cả ba người bạn cùng phòng đều quay lại nhìn cô ta với ánh mắt kỳ lạ, hận không thể cách cô ta càng xa càng tốt.

Hồ Tuyết Dương giả vờ như không xảy ra chuyện gì, chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

“Trời ơi, vậy mà lại là cô ta. Nhìn không ra luôn ấy, bình thường chăm chú đọc sách như một học bá [*] vậy, ai ngờ lại có thể làm ra loại chuyện như thế này!”

[*] Học bá: thuật ngữ để chỉ những người chăm chỉ học tập và có kiến thức dồi dào.

“Đàn em Thập Nhất vốn không quen biết cô ta nhỉ? Cũng không biết tại sao lại đắc tội với người mắc bệnh đỏ mắt [*] như vậy nữa, thế mà lại tung ảnh bôi đen người ta, thật đáng sợ. Tớ muốn đăng ký xin chuyển phòng ký túc xá.”

[*] Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý giá thì ngưỡng mộ nhưng sinh lòng đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng.

“Đừng, chúng ta muốn đổi là phải cùng nhau đổi. Ai mà biết lần sau có bôi đen chúng ta hay không. Dù sao ở chung một phòng ký túc xá cũng dễ bị bôi đen hơn.”

“Chúng ta đổi ký túc xá làm gì? Cô ta làm sai, hẳn là giáo viên chỉ đạo phải chuyển cô ta đi chỗ khác chứ. Tớ không muốn rời khỏi ký túc xá đâu.”

Hồ Tuyết Dương đứng sau cửa phòng vệ sinh, gương mặt đỏ bừng bừng, một lúc sau thì trở nên trắng bệch. Sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt mới mở cửa, coi như không có chuyện gì mà trở về giường, kéo rèm lại. Giọng nói bên dưới lại lọt vào lỗ tai cô ta.

“Haiz, đàn em Thập Nhất thật đáng thương. Mới năm hai đã nổi tiếng như vậy, sau đó còn bị một vài người ghen tỵ nữa cơ. Dù sao thì ngay cả một cái nhỏ mình cũng không nhận được mà.”

“Nói thế nào nhỉ, chắc là ghen tỵ đàn em Thập Nhất có tổng giám đốc Tô của công ty Giải trí Hoàng Thiên bảo vệ đấy. Là tớ thì tớ cũng hâm mộ. Có điều tớ cũng không có đi ăn cắp tài khoản bôi đen người ta.”

“Có mấy người quả thật không nên nhìn mặt mà bắt hình dong. Bề ngoài thì ngây thơ, bên trong thì đen tối. Chúng ta cũng phải cẩn thận vào, kẻo bị bôi đen lúc nào không ngờ.”

Ba người kẻ xướng người họa, trực tiếp nhắm vào Hồ Tuyết Dương đang nằm trên giường.

Đúng lúc này, loa phát thanh đột nhiên vang lên: “Sau khi điều tra, bạn học Hồ Tuyết Dương lớp 2 chuyên ngành diễn xuất khóa 14, không có kỷ cương, coi thường kỷ luật của nhà trường, lén lút tìm người ngoài trường ăn cắp tài khoản Weibo của bạn học Cơ Thập Nhất lớp 1 khóa 15, còn cung cấp nhật ký trò chuyện cho các tài khoản marketing trong giới giải trí, tạo nên ảnh hưởng nghiêm trọng. Vì kỷ luật trường học nghiêm túc, giáo dục bản thân, căn cứ theo quy định của trường học, bạn học Hồ Tuyết Dương sẽ bị xử phạt quản chế tại trường học, đặc biệt thông báo tại đây.”

Loa phát thanh phát liên tiếp năm lần, ước chừng là lan rộng khắp mọi ngóc ngách trong trường học.

Hồ Tuyết Dương, người nằm ở trên giường giả vờ như không có chuyện gì cuối cùng cũng sụp đổ. Sắc mặt tái nhợt. Cô ta cảm thấy, có lẽ bây giờ ánh mắt của mọi người khi nhìn cô ta chỉ toàn là ghét bỏ.

Ba người bạn cùng phòng đang tán gẫu bên dưới cũng ngây ngẩn cả người.

Bọn họ có thể biết chuyện này là vì mấy giây trước, khi Hồ Tuyết Dương mở cánh cửa phòng ra, trên trang Weibo chính thức của công ty Giải trí Hoàng Thiên đã đăng một bài viết, trực tiếp chỉ đích danh muốn kiện Hồ Tuyết Dương của trường Đại học Điện ảnh Đế Đô, hơn nữa còn muốn cô ta công khai xin lỗi.

Tin tức này vừa mới đăng lên đã bị bọn họ lướt thấy. Vốn còn tưởng rằng trùng tên, nhưng nhìn bộ dạng lúc trở về của Hồ Tuyết Dương, rõ ràng đã chứng minh cô ta chính là người làm ra chuyện này.

Một người bạn cùng phòng chế nhạo: “Này, Hồ Tuyết Dương, là cậu làm ư, trên Weibo của công ty Giải trí Hoàng Thiên đã khởi kiện cậu, muốn cậu công khai xin lỗi. Cậu nên hành động nhanh chóng một chút nha.”

Hồ Tuyết Dương ở trên giường cầm điện thoại di động ra, gần như là run run rẩy rẩy mở Weibo lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui