Mọi thứ đã bắt đầu như thế.
Nó nghe thấy câu nói của Teresa, nhưng giọng con bé xa xăm như thể vọng qua một đường hầm dài và lộn xộn.
Giấc ngủ chập chờn đã trở thành một thứ chất lỏng nhớp nháp, đặc quánh và dính bết, bẫy chặt nó.
Nó nhận thức được bản thân, nhưng cảm thấy mình đang bị đưa ra khỏi thế giới, và bị chôn vùi bởi sự kiệt quệ.
Nó không thể thức dậy nổi.
Thomas!
Teresa hét lên.
Tiếng thét như mũi dùi xuyên vào đầu Thomas.
Nó cảm thấy đợt sóng hoảng sợ đầu tiên, nhưng chuyện này giống với một giấc mơ nhiều hơn.
Nó chỉ ngủ tiếp.
Vả lại, giờ đây chúng đã an toàn, không còn điểu gì để lo lắng nữa.
Phải rồi, đây chắc là một giấc mơ.
Teresa vẫn ổn, tất cả chúng đểu ổn.
Nó lại thư giãn, để cho mình chìm vào giấc ngủ.
Những tiếng động khác lẻn vào trong nhận thức của nó.
Tiếng thình thịch.
Tiếng loảng xoảng của kim loại đập vào nhau.
Thứ gì đó vỡ tan.
Bọn con trai la hét.
Lại thêm nhưng tiểng la lối vang đến từ rất xa và bị cản lại.
Thình lình chúng trở nên giống với tiếng thét hơn.
Những tiếng hét đau đớn khủng khiếp.
Nhưng chúng vẫn rất xa xăm.
Như thể Thomas bị bọc trong một cái kén dày bằng nhung đen.
...
Rốt cuộc một thứ gì đó đã tước đoạt sự khoan khoái của giấc ngủ.
Chuyện này không ổn rổi.
Teresa đã gọi nó, báo cho nó biết có chuyện chẳng lành! Nó cưỡng lại giấc ngủ sâu đang nuốt chửng mình, đạp tay vào cái khối nặng trĩu đang đè mình xuống.
Tỉnh dậy đi ! Nó hét với bản thân mình.
Tỉnh dậy đi !
Rồi bên trong Thomas có thứ gì đó biến mất.
Một giây trước vừa mới ở đó, giây sau đã biến mất.
Nó cảm thấy như một bộ phận chính yếu đã bị lấy mất khỏi cơ thể mình.
Là con bé.
Con bé đã biến mát.
Teresa! Thomas hét lên trong đầu.
Teresa! Cậu còn đó không?
Nhưng không còn gì nữa cả, nó không còn cái cảm giác yên ổn khi Teresa ở gần bên.
Nó lại gọi con bé lần nữa, rồi một lần nữa, trong khi tiếp tục vật lộn với sự níu kéo của giấc ngủ.
Cuối cùng thực tại ùa vào, xua tan bóng tối.
Hoàn toàn hoảng loạn, Thomas mở mắt và gồi bật dậy trên giường.
Nó lê người ra ngoài, cho đến khi đặt chân xuống sàn và đứng lên.
Nó nhìn quanh.
Mọi thứ đã lộn tùng phèo.
Những đứa Trảng viên khác đang chạy quanh phòng, la hét loạn xạ.
Những âm thanh khủng khiếp, rợn óc và dị thường tràn ngập không gian, nghe như tiếng ré đau đớn của những con thú bị tra tấn.
Chảo chiên đang chỉ tay qua một cái cửa sổ, mặt tái mét.
Newt và Minho lao bó tới cửa phòng.
Winston đưa tay bưng lấy khuôn mặt hốt hoảng đầy mụn trứng cá của mình, như thể thằng bé vừa mới nhìn thấy một cái xác sống.
Những đứa khác chen nhau nhìn ra các cửa sổ, nhưng giữ một khoảng cách với lớp kính.
Thomas đau đớn nhận ra nó thậm chí không biết phần lớn tên tuổi của hai mươi thằng bé đã thoát khỏi Mê cung.
Một suy nghĩ lạc lõng giữa lúc hỗn loạn như thế này.
Một hình ảnh trong khóe mắt khiến cho nó quay nhìn về phía bức tường.
Điều nó nhìn thấy lập tức quét đi mọi cảm giác bình yên và an toàn mà nó đã cảm thấy khi nói chuyện với Teresa đêm qua.
Tự dưng nó nghi ngờ liệu những cảm xúc như vậy có thể nào tồn tại trong một thế giới như hiện tại không.
Cách giường khoảng một mét là một cái cửa sổ có treo những tấm rèm sặc sỡ.
Bên kia cửa sổ, ánh sáng chói chang.
Kính cửa sổ đã bị vỡ, những mảnh kính lởm chởm nghiêng ngả vào mấy cái chấn song đan chéo nhau.
Một người đang đứng ở bên ngoài, hai bàn tay đẫm máu của ông ta nắm lấy các chấn song cửa sổ.
Đôi mắt của ông ta mở to và vằn máu, đầy điên dại.
Khuôn mặt cháy nắng và teo tóp của ông ta phủ đầy thẹo và vết thương.
Một vết rách gớm ghiếc chạy ngang má phải của ông ta.
Xuyên qua vết thương rỉ máu đó, Thomas có thể nhìn thấy những chiếc răng.
Nước dãi hồng hồng nhỏ xuổng từ cằm của ồng ta.
- Tao là Chạch đây! - Ông ta gào lên.
- Tao là một thằng Chạch! Chết tiệt!
(* Chạch: những người bị nhiễm Nhật trùng)
Rồi ông ta bắt đầu lặp đi lặp lại, nước bọt văng ra theo từng tiếng ré:
- Giết tao đi! Giết tao đi! Giết tao đi!...