Cả hai đều ngập ngừng khi đối diện với nhau bởi chuyện vừa xảy ra đêm qua.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh vì bây giờ đang rất ngượng ngùng.
Điềm Manh tự dặn lòng không thể phản ứng mạnh, làm lớn chuyện khi chưa rõ đầu đuôi.
Dẫu sao việc uống rượu cũng là do cô tự nguyện, hoàn toàn không có sự ép buộc nào từ anh, đến khi cơn say ập đến khiến cô chẳng thể kiểm soát được bản thân mình nữa thì chuyện ngoài ý muốn đã diễn ra.
- Chỉ là sự cố thôi.
Anh hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Không đợi anh nói hết câu, cô dứt khoát chốt hạ khiến anh vô cùng bất ngờ.
Vốn dĩ Ngạn Hy muốn nói lời chịu trách nhiệm nhưng xem ra cô chẳng cần.
Thái độ của cô kiên quyết, mạnh mẽ, chẳng chút ủy mị khóc lóc muốn anh bù đắp.
Thay vì những cô gái khác có được cơ hội gần gũi sâu sắc với anh đêm qua, ắt hẳn họ đã nắm bắt điều đó để ép buộc anh phải chịu trách nhiệm hoặc đền bù tổn thất về thể xác.
- Sao chứ?
Anh ngỡ ngàng đến mức phải hỏi lại vì sợ bản thân vừa nghe nhầm.
Cô vẫn bình thản nhìn anh, từ tốn lặp lại câu nói vừa rồi:
- Anh hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nói rồi cô cất bước đi nhưng vì bên dưới vẫn đang rất đau nên vội khựng lại, Điềm Manh theo phản xạ mà đưa tay ôm lấy bụng, vẻ mặt có chút nhăn nhó.
Ngạn Hy thấy cô không ổn vội cúi người, anh nhẹ nhàng chạm vào vai cô:
- Cô đau lắm sao?
Nghĩ đến chuyện lăn giường tối qua, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ muốn lập tức biến mất khỏi tầm mắt anh.
Vì quá ngại nên cô không kịp nghĩ ngợi mà vội vã hất vai đẩy tay của anh ra.
Ngạn Hy cứ ngỡ hành động phũ phàng của cô là vì giận anh chuyện đêm qua.
- Tôi không sao.
Tuy cô đã dứt khoát bảo anh hãy xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng Ngạn Hy vẫn lấy hết dũng khí để cất lời nói ra điều bản thân đang ấp ủ trong lòng:
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Cô ngước mặt nhìn thẳng vào mắt anh, lời nói của Ngạn Hy khiến cô vô cùng hoang mang, nhưng chắc chắn Điềm Manh không suy nghĩ gì sâu xa ngoài việc anh muốn chịu trách nhiệm để không bị cô gác mác kẻ tồi và có thể gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh.
- Chúng ta đều là người lớn cả, dù sao đây cũng là sự cố ngoài ý muốn.
Anh không cần chịu trách nhiệm.
Cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra là được.
Cô lạnh lùng đi lướt qua anh, lòng anh nhói lên một tia thất vọng.
Anh thoáng im lặng, tâm trí rơi vào rối bời, cô thật sự thờ ơ trước thái độ sẵn sàng chịu trách nhiệm vô cùng nhiệt huyết từ anh.
Tự nhìn lại, anh nhận thấy ban đầu đã quá tự tin vào bản thân khi cứ nghĩ chắc chắn cô không thể từ chối nếu anh nói sẽ chịu trách nhiệm vì anh có tiền lẫn nhan sắc, chàng trai với cuộc sống vật chất hoàn mỹ, nhưng xem ra anh đã lầm to.
Điềm Manh không giống với những cô gái khác.
Dù cô mê tiền nhưng kẻ sở hữu nhiều tiền chưa chắc đã có được cô.
Xét về ngoại hình, Ngạn Hy rất đẹp trai, cô tuy mê trai đẹp nhưng không đến mức bất chấp bản thân sánh đôi với người chẳng cùng tầm với.
Hơn nữa, cô đã có người trong mộng, tuy bây giờ bản thân không còn trong trắng, cô cảm giác mình không còn xứng với người ấy nữa.
Nhưng dù sao cả hai cũng đã chia xa gần hai mươi năm, có lẽ bây giờ người ấy cũng đã lập gia đình hoặc chí ít đã có người yêu.
Điềm Manh ngốc nghếch chấp nhận mối tình đơn phương, sẽ mãi chôn giấu trong tim dù chẳng còn cơ hội gặp lại.
Thấy cô đi đứng khó khăn hệt như chú rùa bò chậm rãi, Ngạn Hy vội bế thốc cô trên tay.
Điềm Manh bất ngờ mở to mắt nhìn anh, dẫu vừa bị người đẹp "từ chối" phũ phàng nhưng anh vẫn quyết tâm không bỏ cuộc, quyết chai mặt đến cùng:
- Tôi có nấu bữa sáng, chúng ta cùng ăn đi.
Cô ngớ người, Lục Ngạn Hy biết cả việc nấu ăn, vừa đẹp trai, giàu có, nổi tiếng lại còn đảm đang thì phụ nữ nào chịu nổi, sức hút của anh lại tăng thêm một bậc.
Ban đầu cô định một mực từ chối, tỏ ra phũ phàng chẳng thèm dùng đến thức ăn do anh nấu.
Nhưng khi anh bế cô đặt ngồi ngăn ngắn vào ghế, Điềm Manh tận mắt nhìn thấy bàn ăn tươm tất, đẹp mắt thì liền thay đổi suy nghĩ.
- Tất cả...đều do anh nấu sao?
Ngạn Hy nở nụ cười, thay vì ngồi đối diện, anh lại kéo ghế ngồi ngay sát cạnh cô:
- Đúng vậy, tôi đã dậy từ sớm để làm, đặc biệt dành cho cô.
Chẳng hiểu sao khi nghe lời nói ngọt ngào từ anh, cô lại bất giác cảm thấy xao động.
Ngoài mê tiền và trai đẹp ra thì cô còn có niềm đam mê bất tận với đồ ăn, chẳng rõ tại sao Ngạn Hy có thể biết được những yếu điểm này của cô mà "tấn công".
Từng món ăn bày trí đều vô cùng hấp dẫn, bụng cô lại đang sôi sùng sục, anh từ tốn múc một ít súp vào bát của cô:
- Cô thử xem, đây là món sở trường của tôi.
Nhìn thấy đồ ăn trong lúc đói khiến cô đánh rơi cả liêm sỉ, chuyện ái ân tối qua tạm gác sang một bên, cô đưa tay cầm thìa, trong đầu trong ngừng nghĩ: "Trông ngon thật, mình không thể cưỡng lại được"..