Giải Mộng

Sau Trung thu, Nguyên Dĩ tìm Lâm Tùy Ý bàn một chuyện. Nguyên Dĩ đã lớn tuổi, ông dạy dỗ được một đồ đệ Lâm Tùy Ý là đủ, nhưng Lâm Tùy Ý cần một đồ đệ. Cậu cần có người truyền thừa giải mộng.

Dù sao thì Lâm Tùy Ý không có khả năng có con.

Lâm Tùy Ý ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, nghề giải mộng yểm chi mộng không thể đứt đoạn trong tay cậu.

Vì thế cậu nói với Lâu Lệ chuyện này, tại vì… Về mặt nào đó mà nói, Lâu Lệ cũng là đồ đệ của Lâm Tùy Ý.

Hồi dạy Lâu Lệ giải mộng, tuy ban đầu Lâu Lệ không muốn học, Lâm Tùy Ý vẫn dốc sức dạy bảo. Sau đó, Lâu Lệ học hành không tệ, nhưng Lâu Lệ là mộng yểm, không ai dám tìm anh xin giải mộng, anh cũng không muốn giải mộng cho người khác. Anh chỉ muốn ở bên cạnh Lâm Tùy Ý.

Nghe Lâm Tùy Ý muốn nhận đồ đệ, động tác uống trà của Lâu Lệ ngừng một giây, nói: “Không sao.”

Anh hiểu mà.

Lâm Tùy Ý thở phào, cười nói: “A Yểm biết điều nhất.”

Lâu Lệ không hé răng, uống nốt ly trà.

Nếu Lâu Lệ không có dị nghị về việc Lâm Tùy Ý nhận đồ đệ, Lâm Tùy Ý bắt đầu xuống tay chuẩn bị.

Các tiểu đạo sĩ Nguyên Thanh Quan đương nhiên muốn trở thành đồ đệ Lâm Tùy Ý, bọn họ gần quan được ban lộc, ồ ạt chạy tới viện Lâm Tùy Ý, trong sáng ngoài tối hy vọng trở thành đồ đệ Lâm Tùy Ý.

Tuy nhiên một sự thật tàn nhẫn mà ai cũng biết. Các tiểu đạo sĩ tại Nguyên Thanh Quan đúng là có duyên với đạo pháp, nên mới được vào Nguyên Thanh Quan tu hành. Nhưng thiên phú giải mộng của họ không cao, bằng không đã sớm bị các trưởng lão Nguyên Thanh Quan nhận làm đồ đệ, dẫn theo giải mộng. Thiếu thiên phú giải mộng, càng đừng nói đến việc giải mộng yểm chi mộng.

Lâm Tùy Ý không nỡ nhẫn tâm đả kích bọn họ, hàm hồ đáp lời.

Kết quả là mọi người đều không bị từ chối, đều cho rằng mình có cơ hội, còn gây ra vài tranh chấp quy mô nhỏ.

Nguyên Dĩ tìm Lâm Tùy Ý, mở miệng răn dạy: “Con tìm đồ đệ, không phải mời khách ăn cơm. Hợp thì nhận, không hợp thì không nhận. Hiện tại con làm tất cả mọi người cho rằng mình có cơ hội, bọn họ không đánh nhau mới lạ.”

Lâm Tùy Ý cũng biết mình làm sai, cúi đầu: “Sư phụ, con sai rồi, nhưng con không đành lòng.”

Các tiểu đạo sĩ đều rất tốt, suốt ngày gọi sư huynh sư huynh. Lâm Tùy Ý thật sự không đành lòng từ chối bọn họ.

Nguyên Dĩ liếc cậu, “Con không đảm đương nổi người xấu thì bảo cái tên người sách kia đảm đương đi.”

“Người sách?” Lâm Tùy Ý sửng sốt: “Ngài nói Lâu tiên sinh.”

Lâu Lệ cả ngày lạnh mặt, đối mặt với Lâm Tùy Ý mới ôn hòa được một chút. Đám tiểu đạo sĩ rất sợ Lâu Lệ, có đôi khi Lâu Lệ ở ngoài sân, bọn họ không dám đi vào viện.

Lâm Tùy Ý: “Không tốt lắm đâu…”

Cậu hy vọng có nhiều người thích Lâu Lệ.

Nguyên Dĩ: “Có gì không tốt, nó vốn thích làm thế.”

Lâm Tùy Ý: “A Yểm thích? Sao con không biết.”

Nguyên Dĩ: “Nó vui hay không, con đi hỏi chẳng phải sẽ biết à.”

Lâm Tùy Ý liền đi hỏi, Lâu Lệ lập tức đồng ý: “Được chứ.”

Tuy rằng Lâu Lệ sẽ đồng ý với đa phần yêu cầu của Lâm Tùy Ý. Nhưng lần này anh đáp cực kỳ nhanh, như thể rất sợ Lâm Tùy Ý đổi ý.

Hôm nay lại có tiểu đạo sĩ tới viện Lâm Tùy Ý. Tiểu đạo sĩ đỏ mặt, nói với Lâm Tùy Ý: “Nguyên Ý sư huynh, đệ… Đệ muốn làm đồ đệ của sư huynh, không biết có cơ hội hay không.”

Hồi trước Lâm Tùy Ý sẽ hàm hồ đồng ý, bảo là tính sau.

Hiện tại Lâm Tùy Ý không như vậy. Cậu trộm liếc Lâu Lệ bên cạnh. Phát hiện ánh mắt Lâm Tùy Ý, Lâu Lệ nhẹ giọng: “Không được.”

Tiểu đạo sĩ hơi đỏ mặt, Lâm Tùy Ý cảm thấy Lâu Lệ nói thẳng quá, vừa định lên tiếng điều hòa thì nghe Lâu Lệ nói: “Nguyên Ý đạo trưởng không nhận đồ đệ xinh đẹp.”

Tiểu đạo sĩ: “Ah?”

Lâm Tùy Ý: “Ah?”

Lâu Lệ: “Về đi, nhân tiện nói với bọn họ, bọn họ đều quá đẹp, không phù hợp tiêu chuẩn nhận đồ đệ của Nguyên Ý đạo trưởng.”

Tiểu đạo sĩ: “À, dạ được.”

Chờ tiểu đạo sĩ đi khuất, Lâm Tùy Ý cảm thán từ tận đáy lòng, không ngờ còn có thể dùng lý do này để từ chối.

Cậu khen Lâu Lệ: “A Yểm thông minh quá.”

Lâu Lệ cười cười, không trả lời.

Tin tức Nguyên Ý đạo trưởng muốn nhận đồ đệ truyền ra ngoài, không ngừng có đạo quan khác giới thiệu tiểu đạo sĩ tới. Nhưng đều bị Lâu Lệ dùng lý do này từ chối hộ, đôi khi gặp được tiểu đạo sĩ có thiên phú cũng bị Lâu Lệ từ chối thẳng.

Tận đến lúc ngày Lâm Tùy Ý mới muộn màng phát hiện, Lâu Lệ đâu có dùng ‘Nguyên Ý đạo trưởng không nhận đồ đệ xinh đẹp’ làm lý do từ chối, mà là thật sự không cho cậu thu nhận đồ đệ xinh đẹp.

Lâm Tùy Ý: “…”

Lâm Tùy Ý nghĩ nguyên nhân, cảm thấy đầu sỏ gây tội khiến Lâu Lệ làm như vậy là bản thân cậu. Lúc ấy cậu bị Lâu Lệ vây hãm trong mộng yểm chi mộng, cậu một hai đòi làm sư phụ Lâu Lệ, nói là sư phụ không thể yêu đương cùng đồ đệ.

Nhưng về sau bọn họ ở bên nhau, Lâm Tùy Ý lthừa nhận bản thân là súc sinh, đến đồ đệ cũng không buông tha…

Cho nên Lâu Lệ sợ cậu xuống tay với đồ đệ?

Lâm Tùy Ý buồn cười.

Buồn cười thì buồn cười, Lâm Tùy Ý cảm thấy mình cần giải thích rõ ràng với Lâu Lệ. Cậu không vươn móng vuốt tới tất cả đồ đệ, cậu chỉ dê Lâu Lệ của mình thôi.

Lâu Lệ nói: “Tôi biết.”

Lâm Tùy Ý cười nói: “Thế thì lần sau đừng dùng lý do này từ chối họ nữa.”

Lâu Lệ không đáp, không nói ừ cũng chẳng nói không.

Lâm Tùy Ý dỗ dành: “A Yểm, Lâu tiên sinh, anh tin em đi mà.”

“Tôi tin.” Lâu Lệ nói: “Em muốn tìm đệ tử quan môn, sau này sẽ tiếp xúc nhiều. Tìm một đồ đệ xấu, lòng tôi thống khoái hơn chút.”

“…” Lâm Tùy Ý nói: “Anh không tin em.”

Lâu Lệ: “Tôi tin.”

Lâm Tùy Ý: “Thế vì sao một hai phải tìm đồ đệ xấu.”

Lâu Lệ: “Vậy vì sao em một hai phải tìm đồ đệ xinh đẹp.”

“Em đâu có ý này.” Lâm Tùy Ý nói: “Tướng mạo không nên là tiêu chuẩn chọn đồ đệ, tướng mạo mỹ mạo thế nào không quan trọng, quan trọng là nhân phẩm thiên phú.”

Lâu Lệ: “Vậy sao em biết người tướng mạo xấu không có thiên phú.”

Lâm Tùy Ý nhìn Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, anh không tin em.”

Lâu Lệ nói: “Tôi nói, tôi tin em.”

Lâm Tùy Ý định nói thêm thì có tiểu đạo sĩ tới viện tìm Lâm Tùy Ý, nói là một quan chủ tới, dẫn theo một tiểu đạo sĩ. Chắc là nghe nói tin tức Lâm Tùy Ý nhận đồ đệ, nên cố ý dẫn đến cho Lâm Tùy Ý nhìn.

Vụ này Lâm Tùy Ý buộc phải đi một chuyến, đành tạm dừng cuộc trò chuyện không vui vẻ cùng Lâu Lệ.

Bởi vì tiểu đạo sĩ thúc giục, Lâm Tùy Ý đứng dậy đi luôn. Không biết có phải do nguyên nhân cãi cự vài câu, Lâu Lệ không được Lâm Tùy Ý mời đi chung, nhất thời không biết mình có nên đi theo Lâm Tùy Ý hay không.

Cuối cùng, Lâu Lệ đứng chung chỗ nhóm tiểu đạo sĩ Nguyên Thanh Quan, dùng góc độ người đứng xem, nhìn Lâm Tùy Ý gặp mặt người khác.

Anh nhìn về phía tiểu đạo sĩ đường xa mà đến. Mặt mũi thanh tú, giọng điệu chào hỏi Lâm Tùy Ý nhẹ nhàng mềm mại.

Cũng rất biết ăn nói: “Nghe đại danh Nguyên Ý đạo nhân đã lâu, hôm nay thấy quả nhiên không tầm thường. Vô luận có thể trở thành đồ đệ Nguyên Ý đạo nhân hay không, được tận mắt nhìn thấy Nguyên Ý đạo nhân, cuộc đời này không còn gì bằng.”

Lâm Tùy Ý cười một cái, khen: “Giỏi nói chuyện quá.”

Lâu Lệ xoay người đi.

Ban đêm, Lâm Tùy Ý vào phòng bếp nấu vài món ăn, sau đó bưng đồ ăn đi tìm Lâu Lệ.

Lâu Lệ đi ngủ sớm. Lâm Tùy Ý biết anh giận dỗi, buông đồ ăn, chui vào ổ chăn Lâu Lệ, ôm lấy Lâu Lệ từ sau lưng: “A Yểm, đứa bé đó rất có thiên phú. Đương nhiên, em không nói sẽ lập tức nhận đồ đệ, cần thêm thời gian tiếp xúc.”

Việc thu nhận đồ đệ không chỉ xem thiên phú, còn phải xem thầy trò ở với nhau có hợp nhau hay không. Nếu tính cách tư tưởng lệch nhau, hai bên đều mệt mỏi, ảnh hưởng xấu đến việc dạy học giải mộng.

“Nếu tiếp xúc hợp nhau, là nó à?” Lâu Lệ hỏi.

Lâm Tùy Ý không biết đáp như thế nào, cậu nói: “Nếu anh để ý, thế thì đành thôi.”

Câu này là nói thật. Trong lòng Lâm Tùy Ý, Lâu Lệ là quan trọng nhất. Cậu lắc lắc Lâu Lệ: “A Yểm, em không phải loại người như vậy thật mà.”

“Tôi không để ý.” Lâu Lệ nói: “Cũng không phải không tin em.”

Lâm Tùy Ý nghe Lâu Lệ nói: “Em nhận đồ đệ, về sau bận dạy đồ đệ, sẽ giảm bớt thời gian ở chung cùng tôi. Tôi nghĩ, nếu đồ đệ xấu một chút, xấu đến không nỡ nhìn thẳng, em nhìn không nổi sẽ tìm tôi nhiều hơn.”

Lâm Tùy Ý ngẩn người, cười: “Ôi, thì ra là vậy.”

Cậu bị suy nghĩ ấu trĩ của Lâu Lệ chọc cười, kéo góc áo Lâu Lệ: “Ai nói em có đồ đệ mới quên đồ đệ cũ, chẳng lẽ em không thể dạy cùng lúc hai người? Ban ngày dạy cả hai, ban đêm chỉ ngủ cùng anh.”

Dứt lời, Lâm Tùy Ý dán sát sau lưng Lâu Lệ, hôn cổ Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, em thích anh ấu trĩ, đáng yêu lắm.”

Cậu hà hơi bên tai Lâu Lệ, mời gọi: “Đêm nay em muốn làm, làm nhiều lần.”

Lâu Lệ xoay người lại, nhìn cậu: “Muốn mấy lần.”

Lâm Tùy Ý ngượng ngùng: “Lăn lộn chết em mới thôi.”



Lâm Tùy Ý không nhận tiểu đạo sĩ này. Tiểu đạo sĩ này quá mềm mại, không chịu khổ được.

Nguyên Dĩ bảo Lâm Tùy Ý xuống núi xem thử. Dù sao nhận đồ đệ cần xem duyên phận.

Lâm Tùy Ý không có dị nghị. Cậu vốn tính khi nào rảnh rỗi sẽ cùng Lâu Lệ đi đây đi đó khắp nơi.

Lần này vừa lúc có lý do.

Sau khi xuống núi, Lâm Tùy Ý dẫn theo Lâu Lệ đến đường Kim Hoa một chuyến, kiểm tra căn hộ và cửa hàng ở đường Kim Hoa.

Có một ngày, Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ đang dùng bữa ở quán ăn, gặp một bé trai há to miệng.

Bé trai nhìn chằm chằm cây kem trên tay Lâm Tùy Ý. Mẹ bé ngại ngùng kéo bé trai về, xin lỗi Lâm Tùy Ý: “Ngại quá, trẻ con thèm ăn.”

Người mẹ ôm bé trai vào trong lòng, nhỏ giọng dỗ: “Tí nữa mẹ dẫn con đi mua nhé. Ngoài kem, mèo con thèm ăn của mẹ còn muốn ăn gì nè?”

Bé trai nói: “Mì thịt bò.”

Người mẹ cười: “Mì thịt bò?”

Lâm Tùy Ý như có cảm ứng ngẩng đầu, phát hiện bé trai đang nhìn mình.

Cậu ngẩn người, bấm tay tính toán.

Thời gian đầu thai khớp, phương hướng cũng khớp.

Lâm Tùy Ý bật cười, Lâu Lệ cũng phát hiện, hỏi: “Là em ấy?”

Lâm Tùy Ý: “Ừ.”

Lâu Lệ: Để tôi hỏi.”

Lâm Tùy Ý: “Cảm ơn.”

Lâu Lệ đứng lên, đi đến trước mặt bé trai, hỏi: “Muốn làm đồ đệ Lâm Tùy Ý không?”

Người mẹ ngơ ngác. Bé trai nhìn Lâm Tùy Ý, nhìn một hồi, bé gật mạnh đầu.

— HẾT —

Tác giả: Phiên ngoại đến đây tạm thời kết thúc, sau này có ý tưởng viết phiên ngoại sẽ đăng chương miễn phí nha~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui