Giải Mộng

Liễu Kiệt nói mình ghét thằng ngu, Lâu Lệ không nói gì, Lâm Tùy Ý lại cảm thấy Lâu Lệ còn ghét thằng ngu hơn cả Liễu Kiệt.

Thằng ngu dốt bị Lâu Lệ ghét không phải Lâm Tùy Ý.

Lâu Lệ nói ai ngu xuẩn, Liễu Kiệt tự mình hiểu lấy, và tất nhiên không vui khi bị Lâu Lệ chỉ cây dâu mắng cây hoè. Hắn không biết thân phận Lâu Lệ, thế nhưng lớn mật muốn chặn đường Lâu Lệ.

“Anh có ý gì hả?” Liễu Kiệt phẫn uất.

Lâm Tùy Ý không thích nhìn người ta bất kính với Lâu Lệ. Cậu giơ tay làm tư thế muốn đánh trả, lại bị Lâu Lệ ấn xuống.

Lâu Lệ lãnh đạm nhìn về phía Liễu Kiệt: “Có người bằng tuổi cậu sớm đã có năng lực giải trăm mộng mà vẫn khiêm tốn như cũ. Và có người ngu xuẩn như cậu mới đổ lỗi bản thân vô năng lên đầu người khác.”

Liễu Kiệt mới đầu không để trong lòng: “Bộ anh tưởng tôi không biết khái niệm giải trăm mộng là gì hả? Trên thế giới này được mấy người giải trăm mộng? Riêng mộng yểm chi mộng đã làm khó bao người. Tiền bối nói hay quá, là vị kỳ năng dị sĩ trẻ tuổi nào có thể giải trăm mộng, để tôi rửa tai lắng nghe!”

Ngữ khí Lâu Lệ lạnh buốt hơn cả sương tuyết: “Cậu không xứng biết.”

Liễu Kiệt nhất thời bị Lâu Lệ hù điếng người. Lâm Tùy Ý bất giác đờ người ra theo. Cậu biết Lâu Lệ trước nay lạnh lùng xa cách, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lâu Lệ như vậy, mỗi một từ một chữ sặc mùi khinh rẻ, lạnh thấu xương như gió rét, dễ dàng cắt xẻ da thịt người ta.

Một loại cảm giác không dung bất luận kẻ nào dám đụng vào điểm mấu chốt, làm cho Lâm Tùy Ý vô thức liên tưởng đến người Lâu Lệ quý trọng.

Cảm xúc Lâu Lệ chỉ lộ ra ngoài trong nháy mắt. Nói xong, anh nhìn về phía Lâm Tùy Ý, hàn ý đáy mắt nhanh chóng tiêu tán.

Lâm Tùy Ý hiểu ý, áp xuống nỗi lòng vội đi theo Lâu Lệ rời khỏi phòng đồ.

Phòng bọn họ gần phòng đồ nhất. Lâu Lệ đẩy cửa đi vào, giữ cửa cho Lâm Tùy Ý. Lâm Tùy Ý quay đầu nhìn phía sau, trong bóng đêm mọi thứ yên tĩnh, không phát hiện khác thường, lúc này cậu mới đi vào phòng.

Hiển nhiên trong thời gian cậu canh hoa một tiếng, rưỡi Lâu Lệ có sửa sang lại nơi này.

Đây là căn phòng mới được trang hoàng xong, nệm chưa bóc tem cũng không có đệm chăn. Nệm bọc plastic trong suốt thường là vứt đó không dùng phủ đầy bụi, còn nệm này không dính một hạt bụi.

Trên tủ đầu giường có một chiếc khăn lụa bị bẩn… Chắc là Lâu Lệ dùng chiếc khăn lau bụi bặm.

Giọng Lâu Lệ đã bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt nói: “Cậu nghỉ ngơi trước đi.”

Phòng diện tích rất nhỏ, lớn hơn phòng đồ không được bao nhiêu, giường là loại giường đơn, không đủ để hai người cùng nằm, thậm chí không đủ rộng để một người ngủ giường một người ngủ sàn nhà.


Chỉ có một người nằm, một người khác ngồi thay phiên nghỉ ngơi.

Lâm Tùy Ý ngoan ngoãn nằm xuống. Thứ nhất đúng là ậu đang mệt mỏi, thứ hai cậu nhạy bén nhận thấy Lâu Lệ áp suất thấp, không dám nhún nhường cùng Lâu Lệ.

Chờ cậu nằm xuống, liền cảm giác được đuôi giường hạ xuống, là Lâu Lệ ngồi xuống. Từ góc độ Lâm Tùy Ý, nương ánh trăng ảm đạm, sườn mặt Lâu Lệ có hơi mơ hồ. Sự mơ hồ hòa tan lạnh lẽo đóng băng vạn vật, Lâm Tùy Ý thử lên tiếng: “Lâu tiên sinh, tôi nghĩ Liễu Kiệt chỉ gõ cửa một lần, một lần gõ khác không phải Liễu Kiệt.”

Cậu kết luận nguyên nhân: “Liễu Kiệt gõ cửa vì nhằm vào tôi, dọa tôi…”

Lâm Tùy Ý nghĩ, nếu xuất phát từ hù dọa, biểu hiện của cậu thật ra không làm Liễu Kiệt vừa lòng. Lần đầu tiên nghe thấy tiếng gõ cửa cậu chỉ cảm thấy kỳ lạ, thời điểm lên tiếng dò hỏi thân phận rất bình tĩnh. Lần thứ hai phát hiện tiếng gõ cửa không khiến ván cửa chấn động, cậu mới cảm thấy tiếng đập cửa quỷ dị, trong lòng cũng dấy lên bất an.

Nhưng khi Liễu Kiệt tới thay ca canh hoa, Lâm Tùy Ý nhắc đến tiếng đập liền cười ha ha, cho rằng mình thành công hù dọa Lâm Tùy Ý. Điều này chứng minh Liễu Kiệt không biết khi Lâm Tùy Ý lên tiếng dò hỏi tiếng gõ cửa thứ hai, giọng nói mang theo bất an, bằng không lấy tính cách Liễu Kiệt đã sớm vì trò đùa dai thành công mà mở miệng cười nhạo Lâm Tùy Ý.

Chứ không chờ đến khi Lâm Tùy Ý nói về đập cửa mới ôm bụng cười to.

Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm sườn mặt mơ hồ của Lâu Lệ, nói: “Lâu tiên sinh, trò đùa gõ cửa của Liễu Kiệt không thành công hù dọa tôi, cho nên Liễu Kiệt không có mặt mũi chủ động đề cập. Thật ra khi tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai, tôi có hơi bất an, nếu lần thứ hai gõ cửa cũng là Liễu Kiệt đùa dai, trò đùa thành công, cậu ta sẽ lập tức chê cười tôi, nhưng không. Tôi nghĩ liệu có khả năng, Liễu Kiệt không biết có lần gõ cửa thứ hai.”

Lâu Lệ không nói gì, Lâm Tùy Ý thấy không rõ biểu cảm của anh, tạm dừng một chút, ngữ khí do dự: “… Trò đùa thường chỉ dùng một lần, bởi vì người bị đùa sẽ cảnh giác. Liễu Kiệt muốn dùng tiếng đập cửa dọa sợ tôi không thành công, xác suất gõ cửa lần hai thành công càng thấp. Nếu tôi là Liễu Kiệt, lần đầu tiên gõ cửa không thành công, tôi sẽ đổi sang trò khác.”

Sau khi nói xong, trong phòng im ắng.

Lâu Lệ như cũ không lên tiếng, Lâm Tùy Ý không biết suy nghĩ trong lòng Lâu Lệ. Cậu biết vừa rồi Lâu Lệ tức giận Liễu Kiệt, cậu không biết anh muốn nói tiếp hay không.

Chớp mắt im lặng theo Lâu Lệ một lát, Lâm Tùy Ý thử hỏi: “Lâu tiên sinh, tôi không mệt, hay là ngài nghỉ ngơi trước đi?”

Lâm Tùy Ý dứt lời liền ngồi dậy. Động tác của cậu làm Lâu Lệ nửa xoay người nhìn cậu, sườn mặt mơ hồ rõ ràng hơn, Lâm Tùy Ý thấy Lâu Lệ cau mày.

Lâu Lệ bình tĩnh hỏi: “Cậu muốn nói gì?”

Ngữ khí không gợn sóng khiến lời này có vẻ hơi lạnh nhạt.

Lâm Tùy Ý co quắp nắm góc áo, “Nếu lần thứ hai gõ cửa không thuộc về Liễu Kiệt, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.”

Nửa câu sau cậu cố ý lược bớt chủ thể, nhưng Lâu Lệ lại hỏi: “Ai gặp nguy hiểm?”

Lâm Tùy Ý bất đắc dĩ, đành phải nói: “Liễu Kiệt.”


Lâu Lệ nhìn chăm chú vào cậu. Lâm Tùy Ý bị Lâu Lệ nhìn đến mức khó chịu, cậu hơi cúi đầu bỏ lỡ ánh mắt phức tạp của Lâu Lệ, giải thích nói: “Không phải tôi muốn lấy ơn báo oán, chỉ là… Liễu Kiệt chỉ là một thằng nhóc, không cần thiết so đo cùng trẻ con.”

Lâu Lệ lạnh lùng nói: “Cậu có thể rộng lượng đến mức không so đo, đúng, là tôi keo kiệt.”

Lâm Tùy Ý vội vàng: “Không phải, không phải rộng lượng đến mức không so đo. Lâu tiên sinh, ý tôi là, tôi muốn kết thúc việc tôi nên làm, tôi nên nhắc nhở cậu ta. Đương nhiên, cậu ta có nghe hay không là chuyện của cậu ta.”

Lâu Lệ lặp lại: “Cậu muốn kết thúc việc cậu nên làm.”

“Đúng vậy.” Lâm Tùy Ý gật gật đầu: “Liễu Kiệt nhằm vào tôi, tôi cũng không thích cậu ta. Nhưng vì nguyên nhân này mà không nhắc nhở nguy hiểm, nếu cậu ta bởi vậy mà gặp chuyện, tôi sẽ cảm thấy tự trách.”

Lâu Lệ nhìn vào hai mắt Lâm Tùy Ý, nặng nề chất vấn: “Cậu không phải Thầy Giải Mộng, người khác không coi cậu là đồng minh, cậu dựa vào cái gì ‘nên làm’, dựa vào cái gì phải phụ trách sống chết của người khác.”

Lâm Tùy Ý nhất thời không đáp được. Lâu Lệ thu hồi tầm mắt, dưới ánh trăng bạc bẽo, nhẹ giọng mở miệng: “Luôn luôn như vậy.”

Rất nhẹ, như là lầm bầm lầu bầu, hỗn loạn lẫn chút oán giận.

Lâm Tùy Ý mím môi im tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Lâu Lệ.

Lâu Lệ thu hồi tầm mắt cho thấy anh không muốn tiếp tục đề tài này cùng Lâm Tùy Ý. Sao mà Lâu Lệ không rõ cậu muốn nói điều gì. Từ lúc bắt đầu, Lâu Lệ đã biểu lộ thái độ của mình… không quản sống chết của Liễu Kiệt.

Lần đầu tiên, Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ xuất hiện ý kiến trái nhau.

Lâm Tùy Ý không muốn ngỗ nghịch Lâu Lệ, cũng không biết vì sao, cậu không thể mặc kệ chuyện sống chết của người khác. Cậu dùng lời Lâu Lệ chất vấn tự hỏi chính mình, dựa vào cái gì mình nên làm, dựa vào cái gì muốn phụ trách. Cậu không thể đưa ra đáp án, nhưng cậu không bỏ mặc được, giống như trời sinh cậu nên làm như vậy, nên phụ trách sinh mệnh người khác.

Giống Nam Bồ Tát.

Lâm vào thế lưỡng nan, Lâm Tùy Ý không biết mình nên nói gì và nên làm gì. Cả người cậu cảm thấy xấu hổ khó chịu.

Lâu Lệ: “Cậu muốn nhắc nhở có thể trực tiếp đi, không cần suy xét cảm thụ của tôi. Tôi rảnh rỗi quản nhiều chuyện, nói đến cùng, tôi và người ta chẳng có quan hệ gì với nhau.”

Lâm Tùy Ý: “…”

Thế này càng không thể đi.


Lâu Lệ ghét Liễu Kiệt bởi vì cậu. Hiện tại cậu mà đi nhắc nhở thì khác nào dẫm đạp lòng tốt của Lâu Lệ.

“Liễu Kiệt không phải lần đầu tiên nhập mộng, chắc chắn có biện pháp ứng phó tiếng gõ cửa.” Lâm Tùy Ý lập tức nằm trở về: “Có lẽ Liễu Kiệt không cần tôi nhắc nhở. Lâu tiên sinh, tôi hơi mệt mỏi, tôi nghỉ ngơi một lát, nếu ngài mệt thì gọi tôi dậy nhé.”

Lâu Lệ không đáp lại, Lâm Tùy Ý xoay người nằm nghiêng, đầu gối lên cánh tay, hai mắt mở to.

Aizzz.

Trong lòng thở dài một tiếng, hy vọng Liễu Kiệt thật sự có thể ứng phó. Lâm Tùy Ý nghĩ, nếu cậu có thể an toàn vượt qua một tiếng rưỡi, Liễu Kiệt cũng có thể. Dù sao Liễu Kiệt cũng là Thầy Mộng Sư dự bị, năng lực cao hơn cậu.

Căn phòng nho nhỏ quay về yên tĩnh.

Lâm Tùy Ý có thể cảm giác được tầm mắt Lâu Lệ vẫn luôn nằm trên người mình. Cậu vuốt ngực mình, mày nhăn sâu. Trong lòng có chướng ngại, cậu hiểu nguyên tắc là vì không nhắc nhở Liễu Kiệt. Nhưng cậu không rõ, vì sao cậu có chướng ngại. Cậu không phải người từ bi, chặt gà vặt lông ngỗng nhóm lửa bắc nồi một loạt động tác sát sinh nước chảy mây trôi, tại sao lúc này lại bị lương tâm dày vò.

Có lẽ là động tác thuận khí bản thân bị Lâu Lệ nhìn thấy, Lâu Lệ đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Cậu vào mộng giải mộng, vốn là để cứu mạng, cứu chủ mộng là cứu, cứu người khác cũng là cứu.”

Lâm Tùy Ý ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Lâu Lệ, cùng Lâu Lệ đối mắt.

“Không cần chuyên môn nhắc nhở cậu ta.” Lâu Lệ lãnh đạm nói: “Cậu ta sẽ không xảy ra chuyện vì tiếng đập cửa.”

Ngữ khí chắc chắn, dường như đã biết kết cục.

Lâm Tùy Ý tuy không rõ nhân nguyên Lâu Lệ chắc chắn, ngơ ngác gật đầu đồng ý. Cậu vẫn đang nhìn Lâu Lệ, nhịn không được nói: “Lâu tiên sinh…”

Người hỏi ‘dựa vào cái gì nên’ ‘dựa vào cái gì phụ trách’ là Lâu Lệ, người giải đáp cũng là Lâu Lệ. Lâm Tùy Ý không hiểu nếu Lâu Lệ biết đáp án, vì sao còn muốn chất vấn.

Lâu Lệ đoán được Lâm Tùy Ý muốn hỏi cái gì, nói: “Lời này không phải tôi nói.”

Lâm Tùy Ý gật đầu: “Thì ra là thế.”

Vậy thì dễ giải thích, có người trả lời câu hỏi của Lâu Lệ, nhưng lúc này Lâu Lệ hỏi lại, chắc là không tán thành đáp án này.

Lâu Lệ liếc cậu một cái: “Cảm thấy tôi lạnh lùng vững tâm?”

Lâm Tùy Ý lắc đầu: “Không…”

Gương mặt Lâu Lệ vô cảm, “Người đó còn nói ‘vì cứu một người mà làm người khác chết trong mộng, là mất ý nghĩa cứu người ’. Lâm Tùy Ý, cậu cảm thấy thế nào?”

Lâm Tùy Ý vừa muốn mở miệng, Lâu Lệ nói: “Nói thật.”


“…” Lâm Tùy Ý tận lực uyển chuyển lựa chọn trái ngược Lâu Lệ: “Tôi cảm thấy khá hợp lý.”

Lâu Lệ bình tĩnh nói: “Đúng là vậy.”

Lâm Tùy Ý không hiểu: “Lâu tiên sinh, là… Là sao ạ?”

“Người nói lời này đánh giá tôi là người lạnh lùng vững tâm.” Lâu Lệ nhìn về phía Lâm Tùy Ý: “Người đó nói ‘ nói cũng muốn từ bi, mới có thể chư thời tiết lắc lư ta nói ngày thịnh vượng ’. Cậu và người đó có tư tưởng giống nhau, cảm thấy tôi ngang ngạnh.”

Lâm Tùy Ý: “…”

Cậu cảm thấy logic của Lâu Lệ không đúng lắm, lại không rõ không đúng chỗ nào.

Có hơi vô cớ gây rối.

Vô cớ gây rối Lâu tiên sinh…

Tim Lâm Tùy Ý đập nhanh hơn một nhịp, tự dưng cảm thấy đáng yêu. Không biết có phải do trong lòng nghĩ linh tinh không, cậu há mồm hỏi thành lời: “Lâu tiên sinh, tôi có thể biết người nói lời này là ai không?”

Lâu Lệ trầm mặc một lát. Khi Lâm Tùy Ý cho rằng Lâu Lệ sẽ không trả lời, Lâu Lệ nói: “Sư phụ, tôi.”

Lâm Tùy Ý sửng sốt, tò mò muốn hiểu thêm về Lâu Lệ lập tức hiện trên mặt, hơn nữa thu liễm không được. Cậu đã hiểu vì sao Cây Trúc lớn nhỏ dò hỏi Lâu Lệ xuất thân từ cậu. Hiện tại cậu còn tò mò hơn cả Cây Trúc lớn nhỏ.

Muốn hiểu thêm, muốn biết thêm về Lâu Lệ.

Ví dụ như:

Sư phụ Lâu tiên sinh?

Sư phụ Lâu tiên sinh là vị tiền bối nào?

Lâu tiên sinh thuộc môn phái nào?

Lâu tiên sinh vào nghề từ lúc mấy tuổi, đến nay giải mộng được mấy năm?

… Rất nhiều rất nhiều.

Lý trí nói Lâm Tùy Ý không nên hỏi nhiều, nhưng rốt cuộc không nhịn nổi, Lâm Tùy Ý hồi hộp hỏi: “Sư phụ Lâu tiên sinh là?”

Lâu Lệ liếc cậu một cái.

Nói: “Nguyên Ý sơn nhân.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận